Chương 3: Bộ Lạc Thú Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Lâm đợi một lúc thú nhân giống đực trước mặt y vẫn như cũ, cúi đầu nhìn mặt đất như đã rơi vào thế giới của mình rồi, liền đưa tay đẩy cậu một cái.

Trình Nhật Phong bị đẩy giật mình nhìn lại người đang đứng trước mặt mình một cái, đánh giá y một cái rồi không có hứng thú gì nửa.

Người đứng trước mặt cậu là thú nhân giống đực, bề ngoài thì khỏi phải chê đi, trên đầu là hai cái tai màu vàng, cái đuôi dài màu vàng linh hoạt bao lấy thắt lưng y mấy vòng, phần còn dư lại thì quấn lên cổ giống như cái khăn choàng.

Cậu cảm thấy không phải cậu kỳ thị giống đực, mà bản thân cậu cảm thấy mình thật không may, ở Tương Lai gặp một đám toàn đực rựa, tới đây người đầu tiên thấy cũng là giống đực. Cậu muốn an ủi trái tim của mình a.

Cậu thề, từ nay về sau sẽ nâng tay nghề cua gái lên đỉnh cao mới.

Phải mặt dày hơn cả tường thành.

Miệng ngọt hơn cả mật ong.

Nói tóm lại phải thành một nam nhân đào hoa cưa em nào đỗ em đó.

Như vậy cậu mới có cơ hội có vợ được.

Mới xoa dịu được trái tim và con mắt của mình.

Ai, thật mệt, chỉ muốn có vợ thôi mà có cần phải khó khăn vậy không? Trình Nhật Phong tỏ vẻ bản thân cậu không muốn như vậy đâu, nhưng vì tay nghề và vận may ở Tương Lai đã nói lên gần trong vấn đề này cậu còn non lắm.

Kiều Lâm vẫn luôn nhìn giống đực trước mặt mình, nhưng khi y đẩy người này từ trong thế giới của mình ra vậy mà người ta chỉ nhìn y một cái rồi quay đầu đi.

Y không phải giống cái nào nhìn cũng không thể rồi mắt ra sao? Giống đực nhìn mà ghen tỵ sao? Tại sao giống đực trước mặt này như không có hứng thú với y vậy? Hay nói đúng hơn là không vì dung mạo của y mà ghen tỵ?

Cái này không quan trọng, y cũng không để ý tới vấn đề mình đẹp hay xấu có bị ghen tỵ hay không đâu.

"Này, cậu ở bộ lạc nào vậy? Sao lại đi một mình trong rừng?".

Cậu nghe giống đực kia nói chuyện với mình, cũng tuỳ ý trả lời. "Tôi đi lạc".

Ha ha, cứ nói mình đi lạc là cách hay nhất không phải sao?

Nếu là người tốt sẽ đưa ngươi đi cùng, nếu là người xấu? Cũng sẽ đưa ngươi đi cùng, còn làm gì ngươi thì phải xem ngươi đối phó thế nào a.

Trình Nhật Phong cảm thấy bản thân mình sẽ không dễ bị lừa như vậy, cho nên thoải mái cùng giống đực mới gặp mặt này nói chuyện.

"Vậy cậu có muốn đến bộ lạc của tôi không?". Kiều Lâm cũng không thấy làm lạ, một số giống đực thích độc lập hoặc bướng bỉnh đi một mình vào rừng mà nơi đó mình không quen thuộc sẽ đi lạc thôi, vì vậy y không chút nghi ngờ nào với việc lúc gặp Trình Nhật Phong trên người cậu còn đang quấn cái gì đó mà y không biết, cũng đã quên phải hỏi.

"Nếu được thì không còn gì bằng". Thấy chưa, chỉ cần như vậy thôi cậu đã đỡ phải một mình lội tới lội lui tìm một chỗ dừng chân rồi.

"Cậu gọi là gì?".

"Trình Nhật Phong".

"Cậu có thể gọi tôi là Kiều Lâm". Kiều Lâm cảm thấy giống đực này hình như có chút nhát, nói chuyện với y mà chỉ nói có mấy từ ngắn ngủn, không phải là sợ y đó chứ?

Chắc không đâu nhỉ? Y lại nói tiếp, chắc có lẽ là vì còn lạ đi, giống đực này thật đặc biệt.

"Bộ lạc của tôi cách đây cũng không xa, để tôi đưa cậu đi."

"Anh dẫn đường đi, tôi sẽ theo". Trình Nhật Phong cảm thấy đến lúc thử cái giống loài của cậu rồi, từ luac có thêm cái tai và cái đuôi cậu chỉ cảm giác được thính giác và khứu giác của bản thân hình như đã tăng lên rồi, còn những cái khác thì không có cảm giác gì hết.

Kiều Lâm không nói lời dư thừa liền dùng cái đuôi dài của mình bắt lấy những cành cây rồi bắt đầu đu người, từ cây này sang cây khác vô cùng nhanh nhẹn.

Nhìn thấy cái đuôi dài vàng đốm đen kia linh hoạt như vậy Trình Nhật Phong có chút không tin được, Marsupilami kia đừng bảo là cái người trước mặt này nha? Cậu không tin đâu, con trong phim hoạt hình cũng hoá thành người được sao? Lỡ mấy con yêu quái được gọi là động vật trong các anime hay truyện tiên hiệp gì đó cũng hoá thành người kiểu này không phải sẽ thành quái vật hết sao?

Cho dù không tin được hay bổ não kiểu gì đi nữa cậu quyết định tạm thời không để ý tới, nhìn bóng dáng của Kiều Lâm càng ngày càng xa cậu tăng tốc chạy theo.

Làm cậu cảm thấy thật phấn khích vì tốc độ của cậu rất nhanh, lại rất linh hoạt, có lẽ đây là công lao của đạo cụ hệ thống đưa đi.

Hai người một trước một sau một đường chạy về phía trước đi hơn một giờ đồng hồ cuối cùng cũng dừng lại.

"Đến, đây là bộ lạc của tôi". Kiều Lâm nhìn thú nhân đang làm việc của mình trên sân liền thấy ấm áp.

Lúc trước y cũng không có nơi để về, là ở đây chứa y, cho y sinh sống, cũng rất chiếu cố y. Một gia đình lớn thật hạnh phúc biết bao.

Trước mặt xuất hiện gồm hơn trăm căn nhà gỗ xây dựng theo kiểu xoay vòng tạo thành một vòng tròn lớn, một vòng tròn nhỏ.

Bên trong vòng tròn nhỏ là khoảng đất trống.

Mọi người đang làm việc của mình, nữ nhân thì ôm trên tay da thú hay vải đem phơi trên sào làm bằng cây dựng bên ngoài,cũng có người phơi trái cây.

Trẻ nhỏ thì vui đùa cùng một chỗ, có đứa hiểu chuyện thù phụ giúp người khác một tay.

Thú nhân giống đực thì đang khiêng vác cũi về nhà của mình.

Ai cũng có việc làm, nhưng bầu không khí lại vô cùng hoà hợp và ấm áp.

Trình Nhật Phong theo chân Kiều Lâm đi vào, gặp một thú nhân y sẽ giới thiệu cho cậu, rồi giới thiệu với thú nhân đó cậu sẽ gia nhập gia đình lớn của họ.

Một đường đi mọi người rất vui vẻ chào hỏi cùng Trình Nhật Phong làm cậu có chút không thích ứng được.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này cậu cũng chỉ quen biết vài người, đi vào một tập thể cũng phải lâu lắm mới nói cười làm quen được.

Ở đây chỉ vài ba câu mà đã như thân thiết lâu rồi vậy.

Đặc biệt là các em gái ở đây rất đáng yêu, gặp cậu là ngại ngùng còn đỏ mặt. Ai như những em gái trước đây, ôm hôn nhau trước mặt vô số người vẫn cứ coi như nơi không người. Thật sự cách biệt quá lớn.

Kiều Lâm một đường đi ngoài việc giới thiệu cậu cho thú nhân trong bộ lạc, còn một phần là muốn nói người này đã được y nhìn trúng, còn lại là đi nói cho tộc trưởng biết.

Đi đến trước một ngôi nhà gỗ có vẻ lớn hơn các ngôi nhà khác, Kiều Lâm dừng lại.

"Đây là chỗ của tộc trưởng, tôi đem cậu nói với tộc trưởng một tiếng là có thể ở lại bộ lạc rồi".

Trình Nhật Phong gật đầu rồi cùng đi vào với y, muốn gì phải xin chủ nhà trước không phải sao? Hiện tại cậu chọn ở đây, vậy phải được cho phép mới làm được những gì mình muốn được.

Đang lúc chờ đợi hệ thống ở một bên nói.

[Chúc mừng ký chủ ra khỏi rừng Vạn Phúc còn trước cả thời hạn. Nhưng lưu ý không có cộng thêm điểm. Sức khoẻ +1].

Cậu định cùng trao đổi với hệ thống thì thấy từ ngoài cửa đi vào hai người, một nam một nữ.

Nữ có đôi tai dài như thỏ, mắt to, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu a.

Nam thì nhìn thế nào cũng thấy thật nghiêm khắc a.

Trình Nhật Phong quay đầu nhìn Kiều Lâm tỏ vẻ nhanh đi anh bạn, nhìn cái mặt nghiêm này tôi không chịu được.

Kiều Lâm thấy cậu nhìn mình liền cười với cậu một cái hướng tộc trưởng của mình nói.

"Tộc trưởng đây là Trình Nhật Phong đi lạc trong rừng Vạn Phúc, tôi đem cậu ấy về đây".

Tộc trưởng trẻ tuổi mặt nghiêm khắc đánh giá Trình Nhật Phong từ trên xuống dưới một vòng rồi mới chậm rãi nói. "Vậy cậu ta ở chung với cậu đi".

Kiều Lâm vui vẻ đồng ý, người mình cảm thấy thích lại ở cạnh mình như vậy mọi thứ liền đơn giản rồi.

Thú Nhân trung thành với cảm giác của mình, yêu ghét, hận thù đều phân rõ ràng. Đã thích thì sẽ tốc chiến tốc thắng mà theo đuổi. Với thứ mình hận liền không nói hai lời nhào vô chém chết chúng.

Cho nên Trình Nhật Phong lại không biết rằng cậu lại lôi cho mình một nam nhân nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net