Chương 3: May Mắn Tiếp May Mắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Hàn Thiên và Trình Nhật Phong rời đi Tú An và Ngọc Trân liền chụm đầu lại cùng nhau thương lượng vì sao hai người này hôm nay lạ vậy rồi cho ra kết luận "Có chuyện lớn đã xảy ra" vì vậy mà họ quyết định đi nghe lén.

Lúc vừa đến nơi thì nghe thấy tiếng cười của Thiên Thiên không ngừng cùng với tiếng xin tha đứt quản, làm hai cô hiếu kỳ không biết hai người làm gì bên trong mà một người thì không nghe thấy tiếng động gì một người thì cười không ngừng còn liên tục cầu xin như vậy, liền thấm ướt ngón tay, đục một cái lỗ trên cửa rồi nhìn vào.

Làm hai người rợn mắt hồi lâu mới khép miệng yên lặng lui đi, cũng không có gì để nhìn, Cẩm Tú đang cù lét Thiên Thiên mà thôi, lâu lâu họ đùa giỡn một chút cũng không sao.

Sau khi người rời đi thì Hàn Thiên cũng từ trên người Trình Nhật Phong ngồi dậy, không đùa giỡn cậu nữa, cười cũng cười đủ rồi nên nói chuyện chính thôi.

"Anh đến đây từ khi nào?". Có trời mới biết trong đầu cậu nghĩ cái gì, cũng may hắn nhận ra sớm nếu không thì ở đây không ai quản được cái người trong đầu chỉ toàn tìm một em gái để cưới này. Trước đây có thể thấy cậu rất để ý các em gái, nhưng do hết cái này tới cái khác cản trở không thì thật sự cậu đã cưới một người rồi, Hàn Thiên nhìn cậu một lúc lâu trong lòng thì không ngừng khẳng định nhất định phải xóa bỏ cái ý nghĩ muốn cưới vợ sinh con trong đầu cậu.

Trình Nhật Phong lại không biết trong đầu Hàn Thiên nghĩ gì, cậu chỉ biết vừa rồi cười nhiều quá cho nên bị sốc hông rồi cần nghỉ ngơi mới được.

"Này, cậu có thể nói tại sao tự dưng cù lét tôi không?". Một chút xíu nữa thôi cậu đã vì cười đến sặc mà chết rồi, cái tên ác độc này cậu nhất định phải trả thù, trả thù a, vô duyên vô cớ như vậy có khi cậu chết trong tay người này mà không biết lý do.

"Cũng không có gì, ngứa tay thôi, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi kìa". Lúc cù lét cậu hắn đã sờ mó từ trên xuống dưới một lượt rồi, thật sự rất mềm, cảm giác trong tay tới giờ vẫn còn, có thể tổng kết, rất tốt để sờ. Đặc biệt là chỗ mềm mềm kia.

"Tôi tới đây khi nào cũng phải nói cho cậu biết sao?". Trình Nhật Phong nói nóng, có cái cớ gì đi đâu cũng gặp cái tên đẹp hơn cậu này? Đã vậy thì thôi đi, tên này lúc nào cũng đẹp hơn cậu hết là sao? Người so với người quả thật tức chết người.

"Không nhất định, nhưng tôi có quyền được biết, chúng ta không phải đã là chồng chồng với nhau rồi sao? Vợ đi đâu chồng có quyền được biết chứ nhỉ?". Hàn Thiên ngồi xuống mép giường nhìn cậu từ trên xuống dưới một cái như thể đang nói "cần làm đều làm rồi còn không nhận không chịu trách nhiệm là không được đâu".

Trình Nhật Phong không chịu nổi đã kích nằm xụi lơ trên giường, không nói tới còn tốt, nói tới rồi là cậu muốn hủy diệt tất cả mọi thứ. Đặc biệt là cái tên ngồi trước mặt này, rõ ràng là cậu bị ép buộc mà, có tình nguyện đâu, với lại ai làm chứng? Nghĩ như vậy cậu ngồi bậc dậy khí thế mười phần "Chồng gì mà chồng, tôi mới không cần một người như cậu làm vợ đâu, chết tâm đi, cái đám cưới kia có ai làm chứng chứ? Lại không có người lớn hai bên đồng ý, tuyệt đối không tính, cho nên cậu chỉ là đang ép buộc mà thôi, đừng có lấy nó ra mà uy hiếp tôi".

Hàn Thiên cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu một cái rồi chọn đề tài khác để nói "Nhiệm vụ của anh ở thế giới này là gì vậy?".

"Cứu vớt thế giới". Còn hỏi? Hừ, ông đây không nói, nói cho mi rồi bị phá đám rồi sao? Cái tên hổn đản.

Ở trong lầu xanh mà muốn cứu vớt thế giới? Ai tin chứ Hàn Thiên kiên quyết không tin, cho nên hắn suy ra được một vấn đề lớn hơn. Trình Nhật Phong đang bắt đầu đề phòng và xa cách hắn, thứ hai là nhiệm vụ có khả năng liên quan tới hắn hoặc những người trong Yến Lâu Các, Xuân Hương Viện .

Hai người kết thúc trong không vui, Trình Nhật Phong hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, làm cho Lan Nhi đứng chờ bên ngoài thấy vậy mà hoảng hồn, không phải Cẩm Tú tỷ rất thích Thiên Thiên tiểu thư sao? Lần nào nói chuyện xong tiểu thư cũng vui vẻ rời đi, hôm nay sao lại có bộ mặt dọa người như vậy? Nhóc liền đi lên cẩn cẩn thận thận mà hỏi "Tiểu thư cô không sao chứ?".

Trình Nhật Phong lười nhắc tới cái tên mới làm mình không vui cho nên cậu quyết định không trả lời Lan Nhi, làm cho nhóc con nghĩ lại tới nữa rồi, tiểu thư gần đây tính khí đúng là không tốt chút xíu nào luôn.

Về đến nơi cậu mới phát hiện bản thân quên hỏi thăm tình hình của các nàng rồi: "Tại cái tên chết bầm đó đó, lão tử sẽ không cứu vớt cuộc đời mi, cho mi sống trong không vui ta mới hả lòng hả dạ. Nếu quên thì ra tay từ chỗ này đi". Suy nghĩ như vậy cậu cho Lan Nhi đi chuẩn bị trà nước, bản thân thì đi tìm một người trong Yến Lâu Các thân với Thiên Thiên nhất.

Giờ là buổi trưa mọi người hoặc là ở trong phòng mình nghĩ ngơi làm việc của bản thân, hoặc là tụm lại cùng nói chuyện phiếm, mục tiêu của Trình Nhật Phong là Các Tường. 

Theo thông tin mà hệ thống cung cấp thì cô nàng bị bán vào trong các lúc mười sáu tuổi, vào được không quá ba tháng thì bắt đầu tiếp khách, tuy biết bản thân không thể phản kháng, nhưng cô cũng không phải tình nguyện, bị ma ma bắt ép mới được.

Trong lòng mang nhiều uất hận nhưng không thể bày tỏ cùng ai, lại ít nói chuyện tiếp xúc cùng người trong lâu, lúc Thiên Thiên chủ động tìm tới nói chuyện cô cũng là rất bài xích sợ bị Thiên Thiên cười nhạo, nhưng do Thiên Thiên rất chân thành rất nhanh cô liền bắt đầu nói chuyện cùng Thiên Thiên, chỉ là vẫn luôn giữ lại cho mình một số thứ chứ không dám nói hết ra.

Nhìn chung thì chỉ có thể đưa ra kết luận là chán đời, không tin tưởng bất cứ ai, ừm sống nội tâm, Trình Nhật Phong đau đầu, hệ thống cung cấp đây là người thân với Thiên Thiên nhất trong các, vậy mà còn không biết người ta bị bán như thế nào, tại sao bị bán, gia thế của người ta là gì, lúc nói chuyện cũng chỉ nói chuyện mà ai cũng biết. Như vậy gọi là thân? Vậy cậu với tên khốn kia là gì? Oan gia đi?

Dẹp đống bừa bộn trong đầu đi, cậu quẹo trái đi tới căn phòng thứ ba rồi gõ cửa, và y như trong trí nhớ của Thiên Thiên, Các Tường rất nhanh đã mở cửa, trên mặt là nụ cười nhẹ.

Thấy Các Tường nhường đường, cậu cũng lách người đi vào, Các Tường tướng mạo rất thanh tú, lại nhìn qua rất e thẹn làm cho người ta sinh lòng yêu thương. "Muội cứ bình thường đi a, gặp ta lại cứ như vậy, bộ muội chán ghét ta sao?". Trình Nhật Phong dựa theo tính cách Thiên Thiên mà hệ thống cung cấp nói.

"Không, không có, tại muội nghĩ hôm nay tỷ không tới chỗ muội". Các Tường rung giọng nói, quả thật cô nghĩ Thiên Thiên hôm nay ra ngoài sẽ tối muộn mới trở về cho nên cô định cả hôm nay chỉ ở trong phòng mà thôi, ai mà biết Thiên Thiên lại về sớm như vậy còn ghé qua cùng cô nói chuyện.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Thiên Thiên cho dù cô có chấp nhận thế nào đi nữa cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận và vượt qua như vậy. Lúc mới vào đây tuy tính cách của cô không phải quá hướng nội, mà bị chỉnh đến có chút không dám đối diện với người khác luôn, cô còn nghĩ cả đời này cô sẽ chẳng nói chuyện được với ai. Nhờ Thiên Thiên đến cùng cô làm bạn, cùng cô  chia sẻ, cô mới có thể sống tiếp trong cái thế giới mà đó giờ cô chưa từng thấy cũng như nghĩ tới. Lúc đó cô quả thật rất muốn kết thúc, nhưng vì cô hy vọng có thể gặp lại mẹ một lần nữa, cho nên mới nhịn nhục tới bây giờ, tuy là tới giờ một chút thông tin về mẹ cô cũng không có nhận được, nhưng cô không hết vì vọng, cô tin tưởng người mẹ đó của cô vẫn còn sống, chỉ cần cô có thể tìm đúng nơi là có thể gặp lại bà rồi.

Các Tường nghĩ vậy, nhưng tới giờ cô vẫn chưa có cơ hội, vẫn chưa tìm đúng nơi, vận là tiếc nuối của cô.

"Muội lại vậy rồi, suy nghĩ cái gì trong đầu vậy không biết?". Trình Nhật Phong ngồi xuống cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Khung cảnh bên ngoài người tới người đi tấp nập, nhìn qua rất là vui vẻ, nhưng không khí trong phòng thì không như vậy, âm u, thê lương và buồn tẻ.

Các Tường không hiểu tại sao Thiên Thiên luôn luôn nói đúng suy nghĩ trong lòng cô, cũng vì vậy mà cô mới cảm thấy thân thiết dễ gần hơn với Thiên Thiên rất nhiều, chỉ là có nói đúng thì cũng không hiểu cảm nhận thật sự của cô như thế nào. Âm thầm thở dài "Không có, muội chỉ đang nghĩ mời tỷ ăn cái gì thì tốt đây?".

"Tỷ ăn rồi, chỉ là qua đây tìm muội nói chuyện thôi". Trình Nhật Phong nghe tới ăn lại rất muốn ăn, chỉ là sợ bản thân ăn lại quên làm chính sự.

Cậu định ra tay từ chỗ Các Tường trước, nên trước đó đã moi móc thông tin từ hệ thống, tuy là các từ khóa như "mẹ", "thất vọng", "hy vọng" rất là mơ hồ, nhưng có thể từ từ khóa mẹ mà đánh lên được vì vậy bắt đầu dẫn dắt Các Tường nói về chuyện mẹ mình.

"Mẫu thân tỷ mới vừa gửi cho tỷ vài cái túi hương, tối muội qua lấy một cái nhé, muội đã có thông tin gì về mẫu thân muội chưa?".

Cái này cũng chỉ như thường lệ cùng Thiên Thiên nói chuyện, cho nên bất chi bất giác Các Tường lại nói cho Trình Nhật Phong nghe hết, chính cô cũng không nhận ra tại sao hôm nay lại nói nhiều như vậy, lại còn nói những chuyện trước đây mà mình không muốn nói cũng đều nói ra hết. Đến cả lúc Trình Nhật Phong rời đi vẫn còn lưu luyến muốn nói tiếp, chỉ là đã muộn đành phải thả người về.

Trình Nhật Phong cũng rất vui vẻ, vì khi Các Tường nói chuyện vẫn luôn tìm nhẹ lánh nặng, nghe một hồi làm cậu không biết bắt đầu từ đâu rồi kết thúc như thế nào, cứ mơ mồ, chỉ biết a bên này, b bên kia. Chán tới nổi lúc sau trả nghe hiểu gì cả, đành nghịch hệ thống, cậu lại vô tình ấn phải nút nào đó trên bản hệ thống vì vậy mà Các Tường liền thành thật nói cho cậu nghe, cậu cảm thấy hên là vẫn còn may mắn nếu không thì không biết sau ba tháng cậu còn toàn thây không khi lúc nảy cậu cũng đồng thời thấy được sự trừng phạt khi nhiệm vụ này thất bại, thật sự là vô cùng ác, vô cùng tàn nhẫn, vô cùng đau đớn.

Các Tường là con riêng của một vị quan ở Biện Kinh, mẹ cả rất không thích mẹ con Các Tường, bà có thể chấp nhận nữ nhân hoặc con riêng khác của phu quân mình nhưng lại không chấp nhận được hai mẹ con Các Tường, theo người ta được biết mì mẹ cả nhà này ghét người căm. Cho nên lúc Các Tường hai tuổi thì bị đuổi ra khỏi nhà cùng với người mẹ căm của mình Lý Ngọc Tây. Hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống.

Lý Ngọc Tây thương con, lại không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng hành động để yêu thương Các Tường, có gì ăn cũng nhường cho cô, bản thân chỉ ăn chút ít còn lại, có đồ ngon sẽ kêu cô ăn hết bản thân thì chịu đói. Bà làm mọi chuyện mà người ta muốn, sáng thì ở nhà này dọn dẹp, trưa thì giặt giũ giùm nhà kia. Chiều thì khiêng vác một số đồ giúp các nữ nhân khác kiếm chút đỉnh tiền, có tiền thì mua đồ ăn về cho con, chính bản thân thì ăn đồ thừa người  ta cho. nói chung là Lý Ngọc Tây thương con hết cở, có gì liền cho con, nghĩ cũng nghĩ cho con đầu tiên, không hề để cho Các Tường có một ngày nào chịu đói từ khi bước ra khỏi gia đình đó.

Các Tường cũng biết mẹ thương mình thế nào, mới hai tuổi lại rất nghe lời, không khóc không nháo, càng lớn thì bắt đầu phụ giúp mẹ việc trong nhà, lại lớn hơn chút nữa thì cũng ra ngoài kiếm tiền.

Lần kia cô cũng như thường lệ đi tới nơi mình làm việc, trên đường đi thì đụng phải mấy tên cướp, cô tự trách mình xui xẻo liền quay đầu bỏ chạy, lúc chạy một khoảng thì gặp được mẹ cô, cố la lớn báo cho mẹ chạy nhanh, cô cũng nhanh chóng chạy hướng khác.

Nhưng Lý Ngọc Tây làm sao mà chạy một mình được, bà liền hướng về phía bọn cướp chạy tới ngăn cản bước chân bọn chúng mong muốn kéo dài thời gian cho con mình chạy thoát.

Bọn cướp không để ý tới cái người lem luốt chạy tới chỗ mình, có tên bị Lý Ngọc Tây kéo chân, thì hung hăng đá văng bà ra ngoài rồi đi tiếp.

Lý Ngọc Tây nhìn hướng con mình chạy rồi chạy về nhờ người giúp đỡ. Đến khi bà chạy tới nơi thì mấy tên cướp nằm la liệt trên đất ôm bụng ôm chân rên rỉ.

Bà sốt ruột tìm kiếm bóng dáng con gái nhưng không thấy, những người tới nơi đó liền tản nhau đi tìm một vòng vẫn không thấy, có người lại hỏi những tên cướp đó thì được cho biết Các Tường đã được người cứu đi.

Lý Ngọc Tây an tâm về nhà chờ con, nhưng không thấy về, người ở đó khuyên bảo, bà liền chờ ba tháng, nhưng vẫn không thấy con gái quay lại, nghĩ con gặp chuyện không may liền chào tạm biệt người nơi đó đi tìm.

Còn về phần Các Tường, lúc cô chạy dẫn đường bọn tên cướp thì bị lạc, cô rất ít khi đi xa, chỉ quanh quanh ở nhà và nơi làm việc, bây giờ chạy trái chạy phải cô bị lạc, lúc tưởng bị bắt được  rồi thì có một nam nhân ra cứu cô, cô không biết chuyện nghe người đó nói biết đường về nhà liền đi theo, chỉ là đi một buổi sáng cô phát hiện không đúng, cũng là lúc này cô bị đập ngắt rồi mang đi, lúc tỉnh dậy đã ở trong Yến Lâu Các.

Trình Nhật Phong thật sự rất cảm động, cảm động người mẹ thương con, cảm động lòng người hiểm ác. Khi mà cậu nghe được cái tên nam nhân đó bán Các Tường vào Yến Lâu Các có cậu mới biết cậu đã phá hư cái gì trong không gian hệ thống của Tử Ảnh.

Về đến phòng, cậu liền làm cái tổng kết, lại mở rộng bản giả lập. Ở trên nghiêng  cứu một hồi thì phát hiện chức năng tìm kiếm thông tin bên trên góc trái, cậu liền xem nó thành công cụ tìm kiếm người mà dùng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net