Chương 3: Vạn Sự Khởi Đầu Nan, Gian Nan Bắt Đầu Nản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Nhật Phong chưa bao giờ cảm thấy ý chí sục sôi như lúc này.

Vì thoát khỏi nơi quái dị này, tuy với một số người đây chỉ là trò trẻ con, nhưng với cậu như vậy là đủ lắm rồi. Cậu quyết định lấy tinh thần hy sinh liều chết đi ra khỏi đây.

Cậu hiện tại đang đứng trước một cây cầu bằng ván chỉ lớn bằng hai bàn tay, phía dưới là đầy rẫy mũi tên nhọn, cọc nhọn. Nếu cậu mà rơi xuống sẽ bị đâm cho bấy nhừ luôn.

Nuốt nước miếng, Trình Nhật Phong tự cổ vũ mình cố lên, vì chính bản thân mình thoát ra khỏi chỗ này mà cố lên, rồi chậm rãi đi lại đặt chân nhích từng chút một trên cây cầu ván.

Đợi khi cậu cảm thấy nó đủ chắc chắn, tới cả chạy nhảy cũng không vấn đề gì mới dám từng bước to mà đi.

"Lại chúa, mong là nó không bị mục, nếu không con sẽ chết không toàn thây".

Sợ cái gì cái đó liền tới, Trình Nhật Phong đi gần tới bờ bên kia, chỗ nối tiếp nhau do chịu không được trọng lượng của cậu đang dần bị gãy.

Mắt tinh vô cùng tốt, nhờ nó mà cậu phát hiện vấn đề, nhưng phát hiện rồi chỉ có thể đứng nhìn như vầy rất không được, ai biết cậu không nhúc nhích nó vẫn gãy như thường?

Nhắm mắt làm ngơ, cậu quyết định chạy qua.

Kết quả là "rắc" một tiếng, Trình Nhật Phong còn cách bờ hai bước cứ như vậy rơi xuống.

Cậu sợ đến tỉnh táo, tay chân bắt lấy dây leo bám trên bề mặt, kéo lại thân thể đang dần rơi xuống phía dưới của cậu.

Khi mà bản thân cậu không còn rơi xuống nữa, trái tim của cậu vẫn đập bang bang như muốn nhào ra khỏi lòng ngực, hít một hơi sâu cậu theo dây leo bò lên trên.

Chỉ là vừa bò được hai ba bước đã bị thứ gì đó nắm cổ chân kéo xuống.

Cảm giác nơi bị nắm lành lạnh, Trình Nhật Phong cuối đầu nhìn xuống rồi tá hoả hoả tốc trèo lên. Chân không ngừng dùng lực hắt thứ đang nắm chân mình, trên trán là mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.

Đừng hỏi cậu thấy gì a, nơi mộ địa thì có gì để thấy? Thật đáng sợ mà.

Thứ bắt lấy Trình Nhật Phong là một cái xác khô, da nhăn nheo, khuôn mặt dữ tợn, hai hốc mắt tối đen, mũi đã không còn chừa lại thêm một cái lỗ đên trên mặt, môi không thấy đâu để lộ hàm răng đều đều vàng khè hiện ra. Trên người là bộ đồ mục nát nhìn không ra hình dạng, một chân của xác khô vì va chạm mà rớt xuống.

Trình Nhật Phong thấy được cảm giác cả người rất không ổn, từ đầu tới chân như ngâm qua nước lạnh đã ướt nhẹp một mảnh. Cậu không dám dừng lại nhìn nữa, khi lên được bên trên liền chạy như điên về phía trước, chỉ thiếu và vắt chân lên cổ mà chạy thôi.

Á Lợi Ngao thấy vậy cũng giật mình một cái theo bản năng mà ôm cánh tay Tư Mạc An, hồ nghi hỏi.

"Tại sao thứ đó lại ở đây?".

Tư Mạc An thuận thế ôm eo ai đó, bên tai Á Lợi Ngao thổi thổi khí, thấy thân hình cường trán run run mới vừa lòng trả lời.

"Ta không biết, chắc là thử thách cho tế phẩm".

Á Lợi Ngao lúc này mới phát hiện mình làm gì, không tự nhiên thu tay lại, nhưng Tư Mạc An lại không có ý định buông tay, vì vậy mà một bên vừa ôm một bên vừa lôi kéo người cao hơn mình một cái đầu đi theo phía sau Trình Nhật Phong.

Phía trước là một bức tường, xem như hết đường đi, phía sau còn có cái xác khô không biết có bám theo hay không, Trình Nhật Phong dừng lại thở một chút rồi nhìn xem làm cách nào đi qua bức tường.

Bức tường có khắc vài hình thù kỳ lạ, nhìn qua giống mặt người lại giống mặt thú, cậu cảm thấy rất cổ quái lại có cảm giác đó là đầu mối mở "cửa".

Nhưng nhìn một hồi lại không có phát hiện gì, tìm kiếm cũng không thấy điểm nào khác lạ, phía sau lại vang lên "lạp cạp, lạp cạp" vài tiếng.

Trình Nhật Phong người run lên, cậu cảm giác cái xác khô kia đã đuổi tới nơi rồi, những hình thù trên tường lúc này lại như "sống" lại, có cái chớp đôi mắt to lớn đầy tơ máu, có cái nhếch môi lộ ra hàm răng sắc nhọn, hướng về phía xác khô "kha kha" vài tiếng.

Không có dự báo trước, những mũi tên ở trong bức tường lao nhanh như gió thẳng hướng những cái xác khô còn đang chậm rì rì đi tới.

Trình Nhật Phong cảm giác có thứ lao qua mặt mình, theo bản năng liền né tránh, một cái hai cái còn tránh được, nhưng một hàng trăm mũi tên cùng nhau đánh tới cậu có là thần cũng không tránh được, vì vậy ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu.

Mũi tên cứ như vậy lướt qua người cậu, còn có cái đánh lên người, nhưng không hiểu tại sao lại không có cảm giác đau đớn, Trình Nhật Phong hé hé mắt nhìn, cậu phát hiện mũi tên mà chạm lên áo đỏ cậu đang mặc liền bị gãy đôi, hoặc tiêu tán.

Giờ cậu có thời gian ngẫm lại phát hiện cái áo này rất thần kỳ, lúc cậu đi qua lửa, cái chăn bông thấm đầy nước vậy mà cũng bị lửa đốt đến rách nát te tua, cái áo này vậy mà không bị gì, còn bảo vệ cậu không bị nóng. Hiện giờ tên xuyên cũng không thủng, lại nhớ đến lúc trước lấy kéo hớt, cây kéo cũng bị gãy. Trình Nhật Phong không biết biểu đạt cái gì cho đúng, nhưng cậu vẫn là tổng cảm thấy cảm ơn mấy người kia đã cho cậu cái áo này.

Ở trong tối Á Lợi Ngao cùng Tư Mạc An tuy biết cái áo rất thần kỳ, nhưng nhìn một màn trước mặt vẫn không tài nào ngậm được miệng.

Tên như mưa rơi trút nước, ào ạt từ trong bức tường lao ra ghim trên người xác khô thành nhím, một hồi lại nhìn không ra xác khô đâu chỉ thấy toàn tên với tên, vậy mà cái người ngồi trong mưa tên lại vô sự, một mũi tên cũng không thể nào chạm đến được. Rất thần kỳ đi.

Đợi mưa tên kết thúc, xác khô gì đó đã không thể nào di chuyển, nằm dài trên đất.

Trình Nhật Phong lại không biết còn gì phía sau sẽ đuổi tới hay không, vừa thấy bức tường phía trước mở ra lối đi liền chạy nhanh vào.

Bước vào chào đón cậu là một bầy xác khô đang chậm chạp di chuyển, nhưng cũng có cái di chuyển rất nhanh, khi Trình Nhật Phong vừa bước vào liền đồng loạt nhìn qua.

Trình Nhật Phong quay đầu định chạy ra bên ngoài không đi tiếp nữa, nhưng cánh cửa đã đống lại tự lúc nào.

Á Lợi Ngao thì cảm thấy may mắn vì hắn không kịp bước vào, chứ nếu mà bước vào chắc cũng bị làm thịt không sai biệt lắm.

Trình Nhật Phong loạn đến không biết phải làm gì, phòng thì to như phòng hợp quốc hội, mà xác khô thì đứng đầy cả phòng, cậu cảm thấy cho dù là người có gan to tới đâu cũng sẽ không một mình bước vào trong này, nếu cậu biết cậu cũng sẽ không bước vào trong này.

Không có thời gian hối hận, xác khô đã đồng loạt hướng cậu di chuyển qua, cậu không biết mấy xác khô này có giống trong phim zombie hay không, bị cắn một cái liền biến thành xác khô hay zombie gì đó, cho nên cậu quyết định không cho chúng có cơ hội ở trên người cậu cắn.

Chính là số lượng nhiều như vậy, cậu lại không có gì trong tay có thể chống đỡ. Cảm giác đi tìm đường sinh lộ trong tử lộ lúc ban đầu giờ chỉ còn lại cầu mong may mắn.

Trình Nhật Phong biết trong tình huống này cầu may mắn là không có khả năng, vì vậy lại ở trong cửa hàng không gian xem có cái gì sử dụng được không.

Cậu lại phát hiện bên khu vũ khí lúc trước không có cái nào sáng, hiện giờ lại có hai ba cái phát sáng thể hiện có thể dùng.

Một cái là súng trường, chỉ có thể liên tục bắn trăm phát rồi phải nạp đạn, nhưng bên khu vực đạn lại không có cái nào cho phép sử dụng, một cái súng máy, đạn vô hạn, nhưng không sử dụng được vì nó cần vật dẫn để khởi động, mà vật dẫn hiện tại cũng không mở, chỉ còn lại thanh kiếm dài, nhìn vô cùng sắc bén.

Trình Nhật Phong không do dự mà lấy nó ra cầm trên tay bắt đầu chém, một cái xác khô tới liền chém một cái, một kiếm chém đứt xác khô làm đôi, xác khô ngã xuống không còn động đậy.

Cậu hiện giờ thể lực có chút không được rồi, nhưng mà không qua được cửa này chắc khỏi nói phải đi ra ngoài đi.

Vì vậy cắn răng một đường chém tới mà đi.

Có lẽ biết cậu mệt, cho nên các xác khô về sau chỉ có một hai cái tìm cậu đánh tới, hoặc là chúng sợ bị chém đôi không tài nào di chuyển nữa, cũng ít tìm cậu, mà mở một cái đường nhỏ cho cậu đi tới cửa ra.

Lúc mà Trình Nhật Phong cảm thấy mình có thể thoát rồi thì một cái xác khô đứng ra cản đường cậu, nơi hốc mắt tối đen có hai ngọn lửa xanh đang chập chờn cháy.

Nó "kha lạp kha lạp" vài tiếng như nói cái gì đó rồi đánh về phía cậu, trâu tới đâu thì cũng có lúc mệt a, hiện tại cậu đã tới cực hạn, cho nên có chút chậm chạp, bị xác khô đánh trúng, trên người do có cái áo đỏ rực lửa nên không bị thương, ngược lại xác khô đánh trúng áo đỏ như gặp phải thiên địch lui nhanh về phía sau không dám đánh tới nữa, cậu cũng nhanh chân chạy tới cửa ra, dùng sức lực còn sót lại kéo ra rồi chui nhanh ra ngoài.

Vừa ra ngoài cậu đã ngồi phịch xuống, thở hổn hển, thật sự là rất mệt, không còn chút sức nào mà đi xem xung quanh mình có cái gì nguy hiểm hay không.

Lúc mà cậu ngẩng đầu lên liền thấy một đám bóng xanh hướng cậu bay tới, cậu không phải không muốn chạy, không phải không muốn phản kháng, nhưng thật sự rất mệt.

Trình Nhật Phong đành phó mặc cho trời, cậu nhắm mắt lại bình ổn hơi thở. Cậu muốn ngủ một lúc. Cậu có chút tuyệt vọng vì mỗi lần cậu gặp phải những thứ này hình như độ khó càng tăng, giống như chơi game, càng chơi càng khó, đến khi người chơi không thể chơi tiếp mà dừng lại rồi bắt đầu chơi lại, một vòng tuần hoàn, cậu không sợ khó, nhưng cậu sợ nó sẽ tuần hoàn không dứt.

Miên man một hồi Trình Nhật Phong ngủ. Kệ đi, xem số đi, tuy cậu cũng không tin nó lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net