Chương 4: Ăn Xong Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Thiên cũng không biết nên buồn hay nên vui khi mà nhiệm vụ đầu tiên hắn nhận cũng trùng với Trình Nhật Phong. Nhưng mà nhiệm vụ là làm một cái cấp cao tang thi, còn chưa xong, cấp cao tang thi ăn chay, ăn chay cũng không nói, cái đáng nói là mang tiếng ăn chay thực chắc lúc nào cũng ăn luôn thức ăn.

Hắn không thể thay đổi tính cách nhân vật, chỉ có thể làm theo, hôm qua hắn còn áp chế được bản tính, nhưng hôm nay thì không xong, rất không xong, cảm giác "thèm" lại đến.

Hàn Thiên nhìn người trong lòng, hôm qua hắn đến việc đầu tiên làm đã là đi tìm người này, nhiệm vụ của hệ thống hắn cũng đã làm xong hôm qua, nhiệm vụ rất đơn giản, không ăn thịt một ngày, hết hôm qua hắn đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, hiện giờ có thể cùng người này đi trải nghiệm nhân sinh ở thế giới đầy thây ma thế này, rất đáng để hưởng thụ.

Tang thi cấp xám và trắng thấy Hàn Thiên liền lắc lắc mình rời đi, trong tay còn không quên đem đồ lấy được giấu đi.

Hàn Thiên cũng vèo một cái ôm người về nơi mình ở.

Hắn cũng không ngờ khi gặp lại Trình Nhật Phong lại là cảnh tượng quần áo không đủ che thân thế này. Hắn không biết do bản thân hay do bản tính của nhân vật hắn nhập vai, khi nhìn thấy cậu như vậy bụng liền đói, cảm giác thèm ăn lại lần nữa ập tới, nhưng lần này lại có chút khác.

Dục vọng chiếm hữu cao hơn là cảm giác muốn ăn.

Hắn rất muốn đem người này khóa lại bên người, không cho người này có cơ hội chạy.

Chỉ là nghĩ tới người này ba lần bảy lượt muốn thoát khỏi hắn, Hàn Thiên cảm giác có chút tuyệt vọng.

Hắn không biết bản thân phải làm gì mới có thể giữ được tâm người này.

Hắn chưa từng theo đuổi ai, chưa từng phải vì ai mà suy nghĩ.

Người hắn ôm lại có thể làm hắn đến cả mạng cũng muốn đưa, chỉ là muốn thôi, vì nếu như cậu hết hắn thì cơ hội để nắm tay cũng không có nói chi là giữ tâm người ta.

Cho nên Hàn Thiên vô cùng cố gắng học tập, mà nhờ Hắc Dạ đưa cho một quyển bí kiếp "cách theo đuổi thụ còn mộng tưởng lấy vợ", chăm chú đọc đến thuộc làu làu.

Trong đó có một đoạn giống thế này.

Khi mà ôm người bạn yêu trong ngực, mà người kia chỉ xem bạn là bạn cho dù bạn đã tỏ tình rồi, cách tốt nhất là ăn trước nói sau.

Hàn Thiên cũng có chút do dự, vì cách này thật sự được sao?

Lỡ như Trình Nhật Phong phản ứng mạnh với việc này thì thế nào?

Lỡ như cậu lại tự tiện bỏ đi sẽ ra sao?

Hắn không nói trước được,có ai giống hắn không? Ôm người mình thích không mảnh vải che thân mà còn đắn đo được mất?

Hàn Thiên cũng không phải rối rắm quá lâu, Trình Nhật Phong đã tự mình đẩy người ra, nhìn người ôm cậu một cái rồi coi như không có gì mà đi tìm ghế ngồi xuống.

Hèn gì cậu cảm thấy cái mùi hương kia quen thuộc, còn tưởng là trùng hợp cho nên mới liều chết bám không buông tay, không ngờ, haha lỡ rồi làm sao? Vậy thì hiên ngang xem như không có gì đi.

Trình Nhật Phong mặt không đổi sắc ngồi ở kia, nội tâm thì gào thét với hệ thống.

"Tử Ảnh ra đây, không phải đã nói tìm chỗ nào không có Hàn Thiên mà đi sao? Ở cái trước không nói, cái trước nữa cũng không nói, cái đầu tiên cũng không nói làm gì, là do mày dỡ trò đúng không?".

Cậu khi đến thế giới này thì phát hiện những cái thế giới bản thân đi qua đều có Hàn Thiên, chỉ là ở thế giới đó mới đầu cậu sẽ không nhớ ra hắn, sau đó gặp lại làm quen, lại quen biết, cái vòng tuần hoàn.

Hệ thống cho là cậu không biết gì định đánh chú ý lên cậu phải không? Đáng buồn cho hệ thống, cậu đã phát hiện, nhưng vẫn là tránh không khỏi Hàn Thiên là sao?

Trình Nhật Phong ngửa đầu bốn lăm độ thở dài, làm sao đây ak? Cậu không muốn cùng tên này làm nam nam tương thân tương ái đâu.

Rất mệt đó, tuyệt không muốn.

Chỉ là lúc này muốn hay không lại phải hỏi Hàn Thiên rồi.

Trình Nhật Phong cảm thấy cả người bị nhắc lên, lắc qua lắc lại hai cái lại bị ném đi, cậu còn tưởng sẽ phải rất đau, không ngờ bị rơi xuống cái giường mềm mại, có tính đàn hồi cao.

Cậu còn chưa cảm nhận thấy êm ái do giường lớn chăn bông to tạo ra đã cảm thấy trên cổ bị cắn một cái đau đến không nén được mà a một tiếng.

Tiếng a của cậu như đánh thức người đang cắn cậu, Hàn Thiên ngẩng đầu nhìn Trình Nhật Phong, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào cậu, khiến Trình Nhật Phong cảm thấy da đầu đều rung lên.

Đùa gì vậy a? Không phải hồi nảy Hàn Thiên còn tốt lắm sao? Như thế nào đã biến thành quỷ rồi?

Có khi nào cậu thành thức ăn cho Hàn Thiên chứ không phải là mấy con ngoài kia không?

Nhưng mà cho dù là Hàn Thiên cậu cũng không muốn bị ăn thịt đâu.

Cmn chứ, Trình Nhật Phong chửi ở trong lòng một tiếng rồi dùng lực đẩy Hàn Thiên ra, và không có gì bất ngờ, cậu không đẩy được.

Không biết tại sao cậu có cảm giác Hàn Thiên của bây giờ còn trâu bò hơn lúc trước, thể chất như biến thành ừm siêu nhân chắc dùng được trong trường hợp này đi.

Trình Nhật Phong thấy đẩy không ra liền tìm cách lách người định dịch chuyển qua lại tìm khe hở thoát thân.

Chỉ là cậu có dịch đi đâu đi nữa vẫn nằm gọn dưới thân Hàn Thiên.

Cậu tức tối định nâng chân đạp người, chân lại bị đè lại, cậu lại định đưa tay đẩy ra lần nữa, tay lại bị nắm lấy.

Trình Nhật Phong trong lòng không ngừng kêu gọi hệ thống giúp đỡ. Vậy mà Tử Ảnh lại đưa cho vậu thông báo hết giờ làm việc.

Thật sự cậu muốn phát điên rồi, trong tình huống này cái hệ thống của cậu lại không giúp cậu, còn bảo hết giờ làm việc, đậu mè.

Trình Nhật Phong chợt dừng lại chửi bới. Hình như cậu phát hiện cậu càng ngày càng hay chửi bới, như vậy không được, hình tượng nam nhân tốt mở miệng nói lời lịch sự dễ nghe làm sao có thể chửi bới như vậy được.

Trình Nhật Phong rơi vào suy tư không phát hiện ra y phục rách nát trên người từ khi nào đã không còn thấy, lộ ra làn da trắng nõn, nhưng trắng ở đây là trắng của bệnh.

Do cơ thể cậu bị thí nghiệm qua, là đồ bỏ đi, cho nên cơ thể cậu cho dù có được nâng cao lên vẫn chưa thể khôi phục lại như người bình thường, mà điểm số tích lũy của cậu lại ít đến đáng thương, muốn có cơ thể tốt hơn thì còn dài dài a.

Hàn Thiên lúc này đây việc muốn làm duy nhất chính là có được người này, ăn sạch người này. Cho nên động tác trên tay không hề chậm, lực đạo cũng không hề nhẹ. Một chút nương tay cũng không có, vì vậy mà trên người cậu xuất hiện các vết cào cấu, hôn ngân cũng bắt đầu xuất hiện.

Đợi đến khi cậu lấy lại tinh thần thì trên người đã không ít dấu vết, bị thương hơn là hoa cúc của cậu sắp không giữ được rồi.

Cậu chỉ mới thất thần chút xíu, chỉ chút xíu, vậy mà Hàn Thiên đã động kinh tới nổi đem cậu ăn thật rồi.

Mà khoan đã, Hàn Thiên sau lại phải ăn cậu chứ? Hắn có phải tang thi đâu.

Trình Nhật Phong bắt giác nhìn bàn tay của hắn, chỉ thấy đầu móng tay là màu đen. Cậu chửi ầm lên ở trong lòng, ngoài mặt thì khóc không ra nước mắt. Tưởng thoát khỏi nguyên đám tang thi khi rồi không ngờ gặp luôn tang thi cấp cao, cấp cao thì thôi đi còn là tang thi vương, vì sao ư, con mắt đỏ là minh chứng cho chữ vương đó.

Cậu không định cùng tang thi chơi trò nát cúc đâu.

Chỉ là có thế nào thì cậu cũng không thoát ra được.

Trình Nhật Phong lại nhớ tới không gian của hệ thống, cậu định chui vào, lại bị tống ra.

Bi thương còn chưa xong cơ thể như bị xé đôi ra, đau đến nước mắt không có cũng liên tục rơi xuống.

Hàn Thiên lúc mà cậu kêu đau đã lấy lại lý trí của bản thân, chỉ là hắn lại ngửi thấy mùi hương kia, mùi hương thanh mát nhẹ nhàn như cỏ non xanh mát đang tắm dưới ánh mặt trời buổi sớm mai. Cái hương vị làm hắn nhớ, thèm muốn, lý trí một lần nữa bị đánh mất, thứ cần làm cũng không thèm làm, dạo đầu cũng không có đã đi thẳng một mạch tới bước tiếp theo.

Khi hắn ở bên trong cậu, ham muốn lại càng mãnh liệt hơn, hắn muốn nhiều hơn nữa, giống như ăn hết người này hắn mới thỏa mãn.

Sự thúc dục ăn đi, ăn chính thứ làm hắn cảm thấy thích thú một lúc một mãnh liệt, nó đã chiếm cứ cả khoái cảm khi giao hợp. Hàn Thiên gần như theo bản năng mà nhe răng cắn lên cổ Trình Nhật Phong, hắn muốn ăn người này.

Nhưng khi nghe tiếng khóc của ai đó, hắn lại như không biết nên làm gì tiếp theo, hắn lưỡng lự, nếu hắn ăn người này, có khi nào hắn sẽ không gặp lại được người này? Nhưng nếu không ăn hắn làm sao cảm thấy thỏa mãn?

Hàn Thiên không biết bản thân hắn hiện tại đang bị ảnh hưởng của tính cách nhân vật mà hắn nhập vai, hắn càng không biết đây là nhiệm vụ phụ tuyến của hệ thống.

Nhiệm vụ phụ của hắn là, ăn người này.

Hàn Thiên có thật sự ăn Trình Nhật Phong không? Hắn sẽ làm thế nào đây?

Cái đó Trình Nhật Phong không biết, cậu cũng không muốn biết, hiện tại điều duy nhất cậu có thể làm là cố hết sức suy nghĩ rằng đây chỉ là mơ.

Tuy cậu biết đây là lừa người dối mình, nhưng cậu hết cách rồi.

Hãy nghĩ đi, người duy nhất bạn quen biết ở một thế giới xa lạ lại là tang thi, bạn chấp nhận được không?

Chấp nhận được? Vậy tôi đây chấp nhận, nhưng nếu bạn lại bị chính người bạn là tang thi đó đè ra cưỡng bạn chấp nhận được không?

Được? Vậy tôi đây chấp nhận được.

Nhưng tôi đây sắp bị ăn thịt rồi ak, tuyệt không chấp nhận được có biết không hả?

Trình Nhật Phong tự an ủi chính mình, nhưng xem ra không có kết quả, cậu có làm gì thì cũng không thoát được "vòng tay ấm áp" của người trên cậu được.

Lại nghĩ đến gì đó, Trình Nhật Phong khoé miệng giật giật vài cái, nói nhỏ. "Không thể phản kháng thì cứ hưởng thụ?".

Và cậu tự phỉ nhổ chính mình, hưởng thụ cái lông, đau muốn chết.

Phỉ nhổ thì phỉ nhổ, cậu vẫn là lựa chọn dang hai chân chủ động ôm eo Hàn Thiên, cơ thể cố gắng thả lỏng để thích nghi.

Chỉ là khoái cảm đâu không thấy, chỉ cảm thấy đau đớn tăng gấp đôi.

Cậu dường như cảm thấy cả người như bị cắn qua rất nhiều lần, có chỗ có lẽ không còn nguyên vẹn, eo đau, chân đau, lưng đau, toàn thân đều đau, chỉ là bây giờ cậu cảm thấy cả người và linh hồn hình như không còn là của cậu nữa.

Mang theo suy nghĩ có lẽ bản thân đã chết rồi, Trình Nhật Phong rơi vào ngủ sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net