Chương 4: Cẩm Tú Cô Nương, Cơn Ác Mộng Kinh Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau tỉnh giấc, Trình Nhật Phong ở trên giường lăn qua lăn lại một hồi mới chịu đứng dậy rời giường, hôm qua cậu đã tìm ra tung tích của Lý Ngọc Tây, ăn sáng xong đi nói cho Các Tường nghe như vậy thì cậu sẽ xong được một người, cho nên lúc này tâm trạng của cậu rất tốt.

Còn chưa ra tới cửa thì Lan Nhi ở ngoài đã lao vào, làm Trình Nhật Phong chuẩn bị mở cửa đi ra xíu nữa thì bị cửa va trúng cái trán rồi. "Này Lan Nhi mới sáng sớm muội la cái gì vậy?"

"Tiểu thư, ma ma gọi người qua chỗ bà, nghe nói là có chuyện cần thương lượng". Bé nghe được từ những tỷ tỷ khác rằng hôm nay ma ma gặp riêng từng người rồi nói với họ cái gì đó, ai nấy nghe xong mặt đều không còn giọt máu, bé nhìn mà hoảng sợ. Chỉ là hỏi những nha đầu khác họ cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nói với bé là về kêu tiểu thư đi gặp ma ma. Bé mới hốt hoảng như vậy, lỡ thật sự có chuyện lớn rồi sao?

"Biết rồi a, muội bình tĩnh đi". Trình Nhật Phong cũng không biết chuyện gì xảy ra mà mặt Lan Nhi lại hốt hoảng như vậy? Chỉ là nói chuyện thôi không lẽ cũng chết người? Vì vậy mà tâm trạng tốt của cậu nháy mắt một cái trở nên rất khó hiểu mà đi tới phòng ma ma.

Nghe tiếng rõ cửa, giọng nói ồn ồn từ bên trong vang lên, nghe giọng cảm thấy đầy tang thương và sự lắng đọng theo năm tháng, chỉ là trong đó có chút gì đó làm con người ta khó chịu, Trình Nhật Phong mang suy nghĩ "chuyện vì vậy không biết" mà bước vào trong, thấy ngay ba người đang ngồi quanh cái bàn duy nhất trong phòng, ma ma thì đứng hầu một bên, mà trong ba người ngồi đó có một người cậu quen, phải nha, không ai khác chính là Cẩm Tú cô nương do Hàn Thiên đóng giả. Có phải nên nói cậu và hắn rất có duyên không? Là nguyệt duyên đó, mới sáng ra đã thấy mặt rồi.

Cậu rất không muốn thấy tên đó, nhưng đã bước vào rồi cũng không thể chạy đi ra, vì vậy cậu bắt chước Thiên Thiên chào những người ở đây theo đúng lễ nghĩa mà ma ma dạy. "Thiên Thiên ta mắt các vị khách nhân và ma ma, mọi người buổi sáng tốt lành.

"Thiên Thiên đúng không? Qua đây ngồi xuống đi". Giọng nói đó lần nữa vang lên, lần này cậu đã thấy ai nói và biết tại sao khó chịu rồi.

Tên vừa lên tiếng là thái giám, đúng là thái giám không sai vào đâu được, ngồi cạnh hắn cũng là một tên thái giám khác. Một thái giám già, một thái giám trẻ, cả hai cùng là thái giám. Hình như sau cái lần thấy lũ thái giám kia ở trong cùng của Hàn Thiên cậu hình như không thích thái giám cho lắm. Cho nên nhìn thấy hai tên này là thái giám liền không thích, trong đầu cũng không ngừng suy nghĩ tại sao lại có thái giám ở đây.

"Đừng căng thẳng, chúng ta đến đây chỉ tuyển đi vài người trong các của các ngươi thôi, tất cả dựa trên tinh thần tự nguyện". Vị thái giám già lên tiếng như trấn an, nhưng trên mặt lại là nụ cười dâm đãng làm người ta chán ghét đến cực điểm.

Tự nguyện cái đầu các ngươi, tự nguyện mà ngươi cười như vậy à? Còn không tự nguyện ngươi liền cưỡng ép mang đi à? Trong lòng Trình Nhật Phong không nhịn được khinh bỉ, cậu cảm thấy đây là âm mưu, cho nên nhìn qua Hàn Thiên còn đang thảnh thơi uống trà, liền thấy hắn nháy mắt với cậu.

Chỉ là Trình Nhật Phong còn chưa kịp hiểu cái nháy mắt này là sao thì tên thái giám trẻ đã lên tiếng. "Thiên Thiên ngươi được chọn, không biết ngươi có tình nguyện cùng chúng ta đi một chuyến không?".

 Gì? Trình Nhật Phong như bị sét đánh, cậu khi nào thì được chọn? Không lẽ mới bước vô đã bị chỉ định đóng gói mang đi rồi?

Ma ma đứng phía sau không ngừng đổ mồ hôi, đã là người thứ hai mươi ba rồi, hai mươi ba người liên tục được chọn, vậy mà nói với bà chỉ chọn vài người, theo tình hình này có phải hay không người trong các sẽ bị chọn đi hết đây? Lần này làm sao bà ăn nói với bên trên đây?

Ma ma dùng khăn lụa lau mồ hôi trên trán, đứng một bên âm thầm cầu mong đây là người cuối cùng.

Hàn Thiên ngồi im nãy giờ cuối cùng lên tiếng, hắn không biết cậu có biết lần này trong cung đem nhiều người đi như vậy là gì không, nhưng hắn biết, và hắn không thể để Trình Nhật Phong đi được.

Vì muốn vị hoàng đế hoang dâm vô độ kia mua vui mà trong cung tổ chức một trò chơi săn người, do có mạng người nên các vị quan lại không dám dùng người có nguồn gốc hay con dân nơi mình quản lý, cho nên tất cả chọn những nữ tử thanh lâu để dễ bề ăn nói.

Thể loại trò chơi rất đơn giản, những nữ nhân này phải tìm mọi biện pháp để đừng bị hoàng đế kia bắt được bản thân, nếu không sẽ phải chịu những trận đòn ác liệt, hoặc những dụng cụ tra tấn khác, trong quá trình không đơn giản chỉ là đánh đập mà còn phải cùng lúc hầu hạ hoàng thượng và những người đi theo hoàng thượng khi đó, nếu như không chịu được còn có thể chết ngay tại chỗ, nếu chịu được thì cũng mất nửa cái mạng từ nay về sau khỏi phải xuống giường.

Hắn ở thế giới này không có nhiệm vụ giải quyết việc này nên không cần nhúng tay vào, nhưng nếu liên quan tới Trình Nhật Phong thì khác.

"Lý tổng quản, Thiên Thiên không thể đi được".

"Không đi được sao? Thật là tiếc nuối". Vị thái giám già ồn ồn lên tiếng ra vẻ tiếc nuối, nhưng trong con ngươi lại sáng ngời như đang nói "thứ ta không có được ta càng muốn có".

Làm Trình Nhật Phong ngây ngốc nhìn mà sợ hãi. Cậu khẳng định việc tuyển người này không đơn giản, mà hình như tên đáng ghét kia lại biết gì thì phải, nhất định cậu phải hỏi cho bằng được.

Ma ma thấy Cẩm Tú lên tiếng thì âm thầm thở ra, người có thể đối diện với bề trên cũng có mình Cẩm Tú này, nếu như vị này không mở miệng nói giúp người bị phạt sẽ là bà, giờ thì tốt rồi, cuối cùng vị này cũng chịu lên tiếng, cho dù lúc đối diện bề trên bà vẫn không thể thoát tội, nhưng không tới nổi nào, nghĩ như vậy ma ma lại càng cảm thấy may mắn vì người đến là Thiên Thiên, nếu Thiên Thiên cuối cùng mới đến, có khi đợt tuyển chọn này lại chọn hết người trong các cũng không chừng.

Ma ma thật ra suy nghĩ nhiều, nếu như chọn hết người sẽ dễ làm người ta chú ý, nhưng chọn nhiều hơn một chút thì lũ thái giám này vẫn có thể làm được.

Lại nói, Cẩm Tú thân phận khá đặc biệt, không biết từ lúc nào quan lớn không dám đắc tội, giang hồ thấy cũng phải né xa xa không dám lại gần, từ trước tới nơi chưa ai nhìn thấu được vị Cẩm Tú này, cũng không ai tra được gì. Không ai hiểu tại sao vị Cẩm Tú này lại vào trong một cái Xuân Hương Viện nhỏ nhoi để sinh sống. Nhưng từ khi có vị Cẩm Tú này, nơi này liền như có thêm vị thần che chở, không ai dám làm xằng làm bậy.

Cho nên khi Hàn Thiên lên tiếng nói, Lý tổng quản tuy tiếc nuối, cũng không dám suy nghĩ sẽ cướp người đi các loại, vì không ai biết được rằng bọn họ có thể an ổn đi ra khỏi căn phòng này không. Tốt nhất vẫn là bảo vệ tốt cái mạng quan trọng hơn, số người cần cũng đã dư rồi. Vì vậy Lý tổng quản liền cười vui vẻ đứng lên cáo biệt.

Lúc hai người đã ngồi yên trên xe ngựa, vị thái giám trẻ nhịn không được hỏi "Phụ thân tại sao lại phải nghe lời một nữ nhi như vậy?".

"Ai nha, con ngoan không biết là phải rồi, nên nhớ lần sau đi trên đường gặp phải Cẩm Tú cô nương này thì tránh xa một chút đừng lại gần, cũng đừng gây phiền tối trước mặt cô ta". Lý tổng quản vuốt ve cánh tay người trẻ tuổi, vẻ mặt âu yếm.

"Tại sao". Thái giám trẻ tuổi vẫn không hiểu, khi bị Lý tổng quản vuốt ve trên mặt y liền hiện lên sự ghê tởm nhưng nhịn xuống, làm mặt không hiểu trông mong nhìn Lý tổng quản.

Lý tổng quản rất thích bộ dáng này của người trẻ tuổi, một tay sờ eo một tay mò xuống nơi giữa hai chân của người trẻ tuổi mới từ từ giải thích.

"Ba năm trước ta nghe được một tin tức về vị Cẩm Tú này".

Ba năm trước tại trấn Không Cẩn, có một vị cô nương tài sắc vẹn toàn, được rất nhiều người yêu thích, không ít người đến ngỏ lời cầu hôn, cũng có không ít tên buổi tối lẻn vào nhà vị cô nương này, muốn cùng nàng chăn gối một đêm cho biết mùi vị củ hái hoa tặc, hay nói trắng ra là, không có tiền, cũng muốn ăn ké, cho nên mới nghĩ tối lửa tắt đèn đi ăn ké.

Chỉ là những người quan minh chính đại đi cầu hôn thì bị mời về, những tên nửa đem lẻn vào thì sáng hôm sau đều chết ở trước cửa nhà vị Cẩm Tú cô nương này.

Không ai biết họ tại sao chết, trên người không có vết thương nào, mời đại phu xem cũng nói không hề bị trúng độc. Họ chết mà sắc mặt vẫn rất hồng hào, làm người khi đó hoang mang cực độ.

Nhưng người theo Cẩm Tú cô nương vẫn đông nghìn nghịt, có người còn không ngại đường xa là lận lội tới thăm, không mong cưới được cũng cầu được nhìn thấy mặt một lần.

Chỉ là quỷ dị lúc ấy xảy ra, những người lại gần Cẩm Tú cô nương trong vòng nửa mét không hiểu sau sẽ mặt mày đỏ ửng, không nói câu nào ngã xuống mà chết, người đứng ngoài nửa mét thì thần trí không rõ, cười như điên như dạy, từ đó về sau thành kẻ ngốc, những kẻ nửa đêm trèo tường chết mất tung mất tích, đến khi phát hiện thì chỉ còn lại cái đầu, tứ chi và thân mình thì lại chẳng biết ở đâu.

Thái giám trẻ tuổi nghe, trên mặt là vẻ không thể nào, làm sao mà một người lại có thể giết nhiều người như vậy? Đã vậy còn không thấy ra tay lần nào, có thể trên người có độc đi, vậy khi nãy ngồi gần như vậy không phải là trúng độc rồi chứ? Nhưng càng nghĩ người trẻ tuổi lại nở nụ cười mà Lý tổng quản không phát hiện ra được, đã tới lúc ván cờ đổi ngược rồi. Chỉ là còn chưa nghĩ xong thì Lý tổng quản lại nói tiếp.

"Chuyện còn chưa dừng lại ở đó đâu".

Sau đó không lâu Cẩm Tú cô nương mất tích, mọi người như thở phào nhẹ nhõm, có người nói với nhau rằng vị cô nương này không thích bị người làm phiền cho nên dọn đi nơi khác ở, có người lại bảo vị cô nương này khát máu, lại muốn tìm người xuống tay. Chỉ là từ đó không ai thấy tung tích của vị Cẩm Tú này.

Một tháng sau đó thì có người nói thấy vị cô nương này ở một thành thị khác, mọi người lúc này đã bắt đầu tránh cô, chỉ là chuyện kinh thiên ở phía sau cơ.

Cẩm Tú cô nương buổi tối đi lướt qua nhà nào thì nhà đó sẽ mơ thấy ác mộng, thấy cả nhà mình bị giết chết, làm người người nhà nhà hoảng sợ.

Chuyện này chưa ai chứng minh được là thật hay giả, cũng không có người dám đứng ra chứng minh thực hư thế nào. 

Các vị cao nhân tự nhận mình cao cường cũng đứng ra thử, chỉ là một đi không trở lại, cho nên từ đó về sau hễ nghe thấy Cẩm Tú cô nương người ta sẽ né rất xa, không ai dám đối diện. Cũng từ khi đó vị này thật sự mất tung mất tích, chỉ là một năm gần đây lại xuất hiện, còn sống trong một viện thanh lâu, làm người ta vừa sợ vừa chờ mong.

Vị thái giám trẻ nghe xong càng thấy không đúng, nhưng bản thân lại không thể nói được không đúng ở đâu, nếu là người làm thì không thể nào tạo ra hiệu ứng lớn như vậy mà không có chút sơ hở hay manh mối nào, còn nói không phải do người làm thì vị này không phải người rồi! Trong đầu suy nghĩ đối sách nhanh như chớp, ngoài mặt lại tỏ vẻ sợ hãi để che giấu mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net