Chương 4: Hôn Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người canh giữ phòng tế lễ, thấy bóng người nằm trong quan tài dần biến mất cả người run lên, quỳ thụp xuống, trong miệng không ngừng là lời cầu xin, có người trong số họ chạy đi thông báo cho vài vị trưởng lão biết.

Họ bị bỏ rơi một lần rồi, thời gian đó họ quả thật khó khăn đến không có từ ngữ nào hình dung được. Hiện giờ "Người" quay lại, hị không muốn vì sai sót nào đó mà lại bị người trừng phạt.

Hàn Thiên trong mộng tỉnh dậy, hắn mơ thấy hắn là người dẫn dắt của bộ lạc Nhĩ A Tác, một bộ lạc có sức chiến đấu cường đại, nhưng không có nữ giới, ở đây nam nhân sinh tử là chuyện bình thường và năng lực đó là do hắn ban.

Bộ lạc Nhĩ A Tác tôn thờ hắn như một vị thần, cũng có thể xem hắn như người sáng thế.

Hắn một mình bảo hộ bộ lạc thật tịch mịch, nhưng vì sự sùng kính của bộ lạc, hắn không thể nào mà bỏ họ đi được.

Có một người trong bộ lạc không để hắn ở trong mắt, hắn không những không giận mà còn có ý tiếp cận, người này kì thật lại rất giống Trình Nhật Phong, hắn yêu người này.

Nhưng người trong bộ lạc vì một lần gặp nạn lại từ bỏ cứu người này, để người này bị kẹt dưới lớp tuyết tươi sống như vậy mà chết đi.

Hắn giận dữ, muốn một tay đem bộ lạc Nhĩ A Tác này đánh nát, một người cũng không chừa, nhưng hắn phát hiện như vậy thật thuận tiện cho bọn họ, vì vậy hắn cách ly bọn họ với thế giới bên ngoài, cho bọn họ sống trong một khu vực nhỏ nhưng lại lớn như cả thế giới.

Mọi sự bảo hộ tất cả liền thu về một chút cũng không cấp cho họ, để họ tự sinh tự diệt, còn bản thân hắn thì đi tìm người mà mình yêu đến tên cũng không biết kia.

Chỉ là hắn tìm hoài mà không thấy, hắn đến nơi luân hồi tìm kiếm một vòng cũng không thấy, hắn nghĩ hắn có thể chờ người này luân hồi vì vậy lại quay về.

Nhưng bao nhiêu năm qua đi hắn vẫn chờ không được, đến lần này người này quay trở lại, ở trong bộ lạc Nhĩ A Tác này, hắn muốn cùng người này kết hôn, để người này vì hắn sinh đứa nhỏ, nhưng chưa kịp đợi người này đến người này lại gặp nạn.

Hàn Thiên tưởng đâu mình đã mơ xong rồi, không ngờ cảnh lại chuyển, hắn thấy Trình Nhật Phong im lặng nhắm mắt cả người mệt mỏi dựa nơi đó, xung quanh là tử linh đang vui vẻ nhào tới phía cậu nhầm cắn xé cậu.

Hắn mạnh mẽ muốn tỉnh dậy, nhưng không thể, chỉ có thể cảm nhận một chút bên ngoài, giống như hắn bị giam lỏng.

Lại lần nữa thấy đến Trình Nhật Phong nhăn đôi mài, hắn không nghĩ nhiều liền mạnh mẽ ngồi dậy thẳng hướng cảm ứng được nơi Trình Nhật Phong mà đi qua.

Hắn không có suy nghĩ tại sao bản thân lại biết được Trình Nhật Phong ở nơi nào, hắn cũng không phát hiện dung mạo Trình Nhật Phong hắn thấy trong mộng và hiện thực có cái gì khác biệt, hắn chỉ có một suy nghĩ là hắn sẽ không giống như trong mộng đánh mắt đi người hắn quan tâm, người hắn yêu.

Trình Nhật Phong cảm thấy trên môi có cái gì đó lành lạnh áp lên, rồi một dòng nước trượt vào trong môi cậu, thấm ướt môi lưỡi cùng cổ họng khô khốc, vì vậy mà cậu tham lam muốn nhiều hơn nữa, đồng thời đưa lưỡi đi tìm kiếm nguồn nước, chỉ là không còn, chỉ có cảm giác lành lạnh trên đầu lưỡi truyền lại, cậu dùng lưỡi liếm liếm một chút rồi mất hứng thu về. Lại không biết nghĩ gì vươn tay rất chuẩn ôm lấy cổ Hàn Thiên kéo xuống tại trên môi Hàn Thiên hôn xuống rồi dùng lưỡi tách hàm hắn ra đi vào, tham luyến hút lấy chút nước.

Hàn Thiên biết đây là cậu khát nước, cho nên muốn đẩy cậu ra lại uy thêm cho cậu, nhưng cậu ôm rất chặt không đẩy ra được. Vì vậy tuỳ ý cậu trong miệng loạn động.

Lúc này hắn cũng mới chú ý tới, vậy mà lần này cậu không có thay đổi dung mạo, không biết sao trong lòng lại có điểm chờ mong. Chính là không biết chờ mong cái gì. Còn đang bận suy nghĩ xem bản thân chờ mong cái gì đã bị một lực mạnh đẩy ra.

Hắn nhìn lên thấy chính là vẻ mặt kinh sợ cùng ngạc nhiên của Trình Nhật Phong.

"Này, này cậu ở đây làm gì? Không đúng, sao cậu lại ở đây? ... ". Còn tại sao hôn tôi? Nhưng khi nảy rất rõ ràng là cậu kéo người ta hôn không buông cho nên lời phía sau liền nuốt vào trong bụng, không có ý định nhắc tới.

"Đi theo... Anh". Hàn Thiên cũng không rõ, lúc cùng rơi xuống với Trình Nhật Phong hắn liền hôn mê, đến khi tỉnh dậy đã là ôm Trình Nhật Phong tới nơi này rồi.

Hắn định đổi cách xưng hô, nhưng nếu kêu Trình Nhật Phong là em hay một cái tên thân mật nào sẽ bị cậu đânh cho mà xem, phản ứng khẳng định lớn, vì vậy chuyển chuyển gọi tiếng anh.

Lúc này Trình Nhật Phong mới thấy tới cơ thể của Hàn Thiên là bán trong suốt, không khỏi tò mò đưa tay qua chụp lấy, cậu nghĩ sẽ chụp không được, vì thường bán trong suốt lại trong mộ địa chắc chỉ có hồn ma đi.

Nhưng một cái chụp này liền trúng lại hạ ngay mông của Hàn Thiên, Trình Nhật Phong làm như không thấy thu tay lại, Hàn Thiên cũng xem như không thấy đi lấy nước cho cậu uống.

Đây không phải lúc để đùa giỡn vì còn việc quan trọng phải làm.

Trưởng lão sau khi nhận được thông báo liền đem người lại đây xem thế nào, vừa lại liền thấy được một cảnh tượng có chút quỷ dị.

Tế phẩm như mơ thấy cái gì đó đáng sợ rồi ôm chặt lấy không khí? Còn làm ra một vài động tác người ta không tưởng, nhưng không hiểu tại sao họ lại chẳng thấy được cái gì, như bị thứ gì đó che đi.

Hai ba vị trưởng lão nhìn xung quanh lại không thấy khối thân thể của Người đâu trong lòng liền nóng nảy còn đâu để ý tới Trình Nhật Phong đang làm động tác gì.

Ba vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra được sự thất vọng cùng tuyệt vọng.

Nhưng họ lại nhanh phản ứng lại, vì họ còn tế phẩm được chọn ở đây, chỉ cần tế phẩm còn ở đây họ còn hy vọng.

Lần này Người yêu cầu làm một cái hôn lễ, họ đã chuẩn bị xong, chỉ cần thời gian tới là có thể làm, mong lúc đó họ có thể nhìn thấy Người một lần nữa.

Đem thất vọng giấu đi, một vị trưởng lão bắt đầu phân công cho nghi thức của buổi lễ.

Nhưng họ còn chưa bước vào phòng đã bị một lực lượng ngăn ở ngoài cửa, bên trong phòng đang sáng đột ngột tối đen, không biết gió từ đâu thổi tới đem người đẩy ngã rồi thổi họ lăn lóc ra ngoài.

Các vị trưởng lão không bởi vậy mà vui sướng, họ biết người sẽ không bao giờ đẩy ngã tộc nhân của mình, cái này chắc chắn có quỷ.

Nhưng họ chưa kịp làm gì một làn khói đen đã đem tất cả họ bao phủ, rồi đem họ ra bên ngoài ném đi.

Hàn Thiên không biết năng lực này là từ đâu tới, hắn cũng không hiểu tại sao mình phải đối với những người ngoài kia như vậy, thực chán ghét, nhưng lại không thể xuống tay với họ được, hắn muốn họ sống trong sợ hãi.

Rồi hắn lại mãnh liệt cảm giác một cỗ vui sướng trào lên trong lòng, trong đầu không ngừng là gào thét phấn khích.

"Cuối cùng ta tìm thấy ngươi rồi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội cách xa ta như vậy nữa". Hàn Thiên hốt hoảng khi bản thân lại dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Trình Nhật Phong, nhưng vẫn là không khống chế được cả người cũng thấy vui sướng lây.

Y phục trên người Hàn Thiên từ bộ đồ tây trang trắng đen từ từ đổi thành lễ phục đỏ rực lửa giống kiểu của Trình Nhật Phong đang mặc trên người.

Hết thảy mọi thứ Trình Nhật Phong đều thấy hết, cảm giác không ổn không ngừng trào lên trong lòng cậu, cậu rất muốn đứng dậy chạy trốn khỏi nơi này, nhưng có cổ lực lượng đem cậu đặt ở trên giường không cách nào nhúc nhích được.

"Hàn Thiên, cậu định làm gì vậy hả? Thả tôi ra coi".

"Không được, thả anh ra anh lại chạy mất thì sao?". Hàn Thiên vừa nghe xong đã không đồng ý, lực đạo trên tay tăng lên, trói buộc của Trình Nhật Phong cũng vì vậy mà tăng lên một lần.

"Vậy cậu định làm gì tôi?". Trình Nhật Phong không biết hiện tại bản thân cậu nên làm gì cho phải nữa, kéo dài thời gian không phải cách vì ở đây không ai có thể giúp được cậu, hỏi rõ ra hoạ may còn biết đường mà chạy trốn đi?

"Không phải anh nói muốn cưới vợ sinh con sao? Tôi hiện giờ có thể đáp ứng đúng yêu cầu của anh rồi, chúng ta liền thành thân đi". Hàn Thiên cảm giác bản thân có chút điên cuồng, cũng có chút hưng phấn, vì cho dù Trình Nhật Phong trả lời thế nào hôm nay hắn cũng sẽ có được người này.

"Đừng đùa, cậu chắc sẽ làm được sao? Trước thả tôi ra lại nói". Trình Nhật Phong treo bản mặt "cậu là đang lừa tôi, làm sao có khả năng" mà nhìn Hàn Thiên, bản thân lại có giãy giụa hồng thoát khỏi trói buộc.

"Qua hôm nay anh sẽ biết, đừng làm lỡ giờ, chúng ta bắt đầu thôi". Hàn Thiên không nói hai lời đưa Trình Nhật Phong đang nằm trên giường đến trước người.

Bên ngoài không thấy được những gì đang diễn ra bên trong.

Họ chỉ thấy bầu trời tối đen, gió lớn thổi mạnh, cây cối rung lắc dữ dội như chỉ tích tắc nữa thôi sẽ ngã đổ.

Bầu không khí lại lạnh dần xuống, họ thấy trên kia mây đen kéo tới tạo thành hình thù kỳ quái, tuy họ thấy xác khô, hay dây leo có thể bắt người họ có thể lý giải được, nhưng nhìn đến một màn như vậy họ lại không biết nên thế nào mới phải.

Có thể là Người đã quay lại, nhưng Người là một người bảo hộ, như thế nào lại xuất hiện với diện mạo tà ác như vậy?

Thân hình thô kệch, răng nanh sắc nhọn, ánh mắt dữ tợn, còn cả âm thanh giống như đang cười.

Á Lợi Ngao xoa xoa hai tay, rồi lại nhìn bầu trời tối đen kia hỏi người bên cạnh. "Tư Mạc An, sao vậy?".

Tư Mạc An giả vờ sợ hãi nhào vào lòng Á Lợi Ngao, âm thanh mang theo sợ hãi. "Làm sao ta biết được, thật đáng sợ".

Á Lợi Ngao run lên một cái, lớp da gà vừa mới được xoa dịu lại nổi lên, hắn lại không có cách nào đẩy y ra, chỉ có thể vỗ vỗ lưng y như kêu đừng sợ.

Tư Mạc An cũng không để ý lắm ánh mắt nhìn thứ hình thù đen thui kia chui xuống hầm mộ bên dưới, rồi từ từ tan biến nói nhỏ "Xem như xong rồi, chúng ta vẫn là không thoát được".

"Ngươi nói cái gì?". Á Lợi Ngao không nghe thấy nên cuối đầu hỏi.

"Ta nói ta thích ngươi".

Á Lợi Ngao mặt mang hồng sắc không được tự nhiên mà quay đầu đi, cái này hắn biết, không cần phải lựa ngay lúc này mà nói chứ, thật không thích hợp mà.

Bên trong Trình Nhật Phong như thấy quỷ, Hàn Thiên không hiểu sao giờ phút này lại có chút điên cuồng, không phải là cực kỳ điên cuồng, ánh mắt nhìn cậu như thiếu điều ăn tươi nuốt sống cậu luôn vậy, nụ cười bên môi nhìn kiểu nào cũng giống như "một chút nữa thôi sẽ tới lượt ngươi".

Cậu hiện tại bị Hàn Thiên ép bái thiên bái địa a, cái đó không nói đi, cái đáng nói là vì sao cậu cảm thấy có cái gì đó không ổn chuẩn bị xảy ra vậy?

Khi hai người phu phu giao bái xong một cơn gió lạnh thổi qua kèm theo thanh âm như xa như gần, cây nến cũng rất phối hợp lúc sáng lúc tối, cả caqn phòng như bị rơi vào không gian khác, hắc ám, âm u.

Hàn Thiên lúc này cũng như chợt tỉnh, cởi bỏ trói buộc cho Trình Nhật Phong rồi đứng bên cạnh cậu.

"Tại sao lại lấy tế phẩm với ta?". Thanh âm lạnh lùng vang lên, một khuôn mặt tối đen xuất hiện làm người ta không nhìn rõ diện mạo.

"Đây là của ta". Hàn Thiên không chút do dự nói, hắn cũng không biết đây là gì, nhưng hắn có loại cảm giác, đây là hắn, một nửa của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net