Chương 4: Kế Hoạch Cho Tương Lai, Thay Đổi Tương Lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi bệnh viện Trình Nhật Phong mới phát hiện một sự kiện hết sức lừa người, cậu ở trong một cái bệnh viện hoan vu hẻo lánh, nằm tuốt trong rừng, vậy mà nữ nhân kia bảo bệnh nhân nhiều không còn chỗ trống, cậu phải ra khỏi bệnh viện.

Cậu vừa ra khỏi bệnh viện đi về phía trước, phía sau bệnh viện liền biến mất, không để lại bất cứ thứ gì chứng minh bệnh viện này từng tồn tại, thông tin trước đó cậu nhìn thấy cũng biến mất.

Đây là sự chuẩn bị của Bối Bối cho Trình Nhật Phong, khi cậu bước ra khỏi bệnh viện vậy nhiệm vụ, cuộc sống mới của cậu liền bắt đầu. Nhưng việc này Trình Nhật Phong còn chưa biết mà đang oán hận.

Nhìn cây cối xanh tốt Trình Nhật Phong lại một phen khinh bỉ sự sáng tạo thái quá của tác giả, không phải nói tương lai cây cối thực vật gì đó rất hiếm thấy, là quốc bảo của quốc gia gì đó sao? Ở đây cây mộc um tùm, xum xuê, rất tốt, còn vô cùng vô cùnh tốt sao, thật lừa người.

Cậu đi dọc theo con đường trải đá mà đi ra bên ngoài, đi cả một buổi chiều mà cậu vẫn còn đi vòng vòng ở trong rừng chưa ra được bên ngoài.

Khu rừng Trình Nhật Phong đang đi vòng vòng là khu rừng lớn nhất của Tương Lai, cậu hiện tại lại đang ở giữa trung tâm khu rừng, muốn một buổi chiều đi ra khỏi đây là điều không thể.

Trời dần tối, Trình Nhật Phong không thể nào đi tiếp được nữa nên dừng lại, gọi ra một cái lều vải để trên khu đất trống rồi tự thân chui vào, vào trong cậu liền gọi một tô mì nóng hầp hập bắt đầu vui vẻ ăn uống. Ăn xong rồi cậu định tìm hiểu một chút thông tin thì nghe "ting" một tiếng, màn hình giả lập liền hiện lên trước mặt cậu. Bên trên có ghi.

[Nhiệm vụ của ký chủ: trong vòng hai ngày đi ra khỏi khu rừng này, hoàn thành sẽ được điểm cộng ngẫu nhiên, mở ra kỹ năng học tập đầu tiên] .

Trình Nhật Phong muốn trao đổi một chút với hệ thống về mấy thứ cậu không hiểu như sức khoẻ, sức bền, dực dụng là cái gì. Còn có cậu sẽ học được kỹ năng gì. Nhưng không được,hệ thống của cậu hình như chỉ dùng để tuyên bố nhiệm vụ, cộng điểm gì đó, chứ không phải dùng để tâm sự, thật là một sự thật đau lòng.

Một đêm không mộng mị gì cứ đơn giản như vậy mà qua.

Đừng hỏi tại sao trong rừng lại không có nguy hiểm, là vì cái lều Trình Nhật Phong đem ra có công năng che đậy khí tức cùng hơi thở cho nên cậu mới không bị các loài động vật trong rừng phát hiện mà có thể an ổn một mạch ngủ tới sáng.

Trong rừng buổi sáng có chút lạnh lại ẩm ướt, Trình Nhật Phong cuộn người trong chăn không muốn thức dậy.

Hôm qua ăn no rồi ngủ nên cậu không có xem xét cái gì, bây giờ bên ngoài lại lạnh, cậu liền ở trong chăn tìm kiếm thông tin.

Trên màn hình giả lập hiện ra toàn cảnh khu rừng và điểm sáng thể hiện vị trí cậu đang đứng. Trình Nhật Phong nhìn số liệu ghi trên màn hình mà câm lặng, diện tích khu rừng 46883 km² , có vô số các loài sinh vật sinh sống, hơn 400.000.000 loại động vật còn chưa kể trên không và dưới nước. Có 258.000.000 loại thực vật, một số còn chưa rõ. Con số thật khủng.

Lại nhìn nhìn vị trí hiện tại đang đứng, Trình Nhật Phong không khỏi than thở, cậu hiện tại ở trung tâm khu rừng, muốn dùng hai ngày để đi bộ là hoàn toàn không thể, cậu cảm thấy mình còn có cái cửa hàng tuỳ thân bên người là một điều vô cùng may mắn và hạnh phúc.

Mở rộng bản đồ, chọn hiện các nhánh sông, Trình Nhật Phong liền quyết định đi đường thuỷ, tại nơi cách cậu 150km có một nhánh sông đi thẳng ra ngoài khu rừng. Mà bên ngoài khu rừng là một thành phố, cậu có thể dừng chân ở thành phố này một thời gian, lựa chọn vô cùng tốt.

Trình Nhật Phong cảm thấy bản thân nên lên kế hoạch cho bản thân một chút. Vì vậy liền vẽ vẽ viết viết trên màn hình giả lập.

Ở đây có tất cả các thế giới từ cổ đại đến tương lai, người bình thường đến siêu nhân, Nhật Phong muốn nhất nhất nhìn xem mọi thứ một lần coi như thế nào, muốn chính mình đi qua xem có cảm giác gì, rồi thuận tiện tìm một cô vợ xinh xắn cùng nhau sinh sống chăm sóc con cái.

Trên màn hình giả lập lúc này là hình ảnh của các tinh cầu, trên mỗi tinh cầu đã được Trình Nhật Phong đánh số thứ tự thể hiện địa điểm tiếp theo sẽ đến. Khi làm xong lại quay lại xem bản đồ  Tương Lai, cũng bắt đầu đánh số những nơi sẽ đi qua. Số một là thành phố Mộng Xuân ở ngoài khu rừng nơi con sông Xuân Tiêu đi qua.

"Ok, cứ như vậy đi, đi ngao du hưởng thụ một chút, tìm kiếm em gái, kết giao bạn bè, tận hưởng nhân sinh".

Xác định mọi thứ xong Trình Nhật Phong lấy ra một tô sủi cảo nóng hỏi ăn sáng, rồi thu thập lại lều trại để lại vào không gian chứa đồ của cửa hàng, chuẩn bị lên đường.

Cửa hàng tiện lợi của cậu phải nói là rất hoàn mỹ, mua được, lưu trữ được, cũng trao đổi buông bán với hệ thống khác được, nhưng cần phải năng cấp hệ thống.

"Từ chỗ này đến con sông Xuân Tiêu là 150km, đi bộ thì không biết khi nào mới tới nơi, thời gian hoàn thành nhiệm vụ chỉ có hai ngày, ai, đường rừng có chút khó đi, nếu được thì lấy chiếc xe chạy là nhanh rồi". Trình Nhật Phong một bên vừa đi vừa quan sát vừa lầm bầm.

Khi dừng lại lần hai để thở thì Nhật Phong rõ mạnh vào đầu mình nói "Ngốc quá, dùng thảm thần bay không phải là được rồi sao?". Vì cậu cậu lại lấy ra thảm thần rồi ngồi lên bay nhanh về phía sông Xuân Tiêu.

Khi gần đến nơi hệ thống lại "ting" một tiếng màn hình giả lập liền xuất hiện trước mặt, bên trên là nhiệm vụ.

[Nhiệm vụ bất ngờ của ký chủ: cứu người đang bị thương cách đây 10km hướng phía tây, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được điểm cộng ngẫu nhiên và mở ra kỹ năng học tập mới].

Nhật Phong rối rắm, thảm bay đúng là nhanh thật, chỉ 25 phút đã nhìn thấy con sông trước mặt, bây giờ đi về phía tây 10km cũng không bao lâu, nhưng thương thế của người kia rồi xử lý hay mang theo vân vân mây mây một đống thứ. Cậu rất không muốn quản, nhưng nhiệm vụ ra rồi cậu bỏ được sao? Vì vậy Trình Nhật Phong vẻ mặt đau khổ kêu thảm bay rẻ hướng bay về phía tây 10km.

Không đến 2 phút cậu liền đến được nơi hệ thống nói, Trình Nhật Phong xuống khỏi thảm, đem thảm cắt vào không gian, rồi tìm kiếm người bị thương.

Rừng cây rậm rạp, bụi bụi cây cây đan xen nhau, kiểu này vào trốn thì rất khó tìm.

Trình Nhật Phong cầm lên một cái cây, vén ra các bụi cây bắt đầu tìm kiếm, qua hơn nửa tiếng cậu mới tìm thấy người bị thương đang nằm trong một bụi cây, trên bụi cây có quả toả ra mùi hương như mùi máu tươi.

"Bị thương mà trốn ở đây thì thật tốt sao? Cái cây tỏ mùi máu nồng đậm như vậy không gọi dã thú đến sao? Thật là tìm chết mà". Trình Nhật Phong vừa nói vừa kéo người kia ra khỏi bụi cây.

Bụi cây này là Huyết Hồng, thân thấp chỉ cao một mét rưỡi, lá nhỏ, có quả đỏ, tròn, da căng mọng, tỏ ra hương thơm là mùi máu tươi, ngửi thì không có gì, nhưng ăn vào, hay đạp bễ, chắc chắn sẽ chết, vì Huyết Hồng sẽ hút hết máu sinh vật sống chạm vào quả của nó rồi nhanh chóng mộc thành cây mới. Cho nên các loài động vật tránh xa còn không kịp sao dám lại gần.

Vậy nên người này chui vào bụi cây Huyết Hồng trốn là sáng suốt.

Trình Nhật Phong lật người đang nằm úp sấp lại mới phát hiện, này là "cậu nhóc" chừng mười tám, mười chín tuổi, mặt trắng trắng mịm mịm, khuôn mặt thanh tú, lại còn nét trẻ con, không hiểu sao cậu nhìn lại thấy có chút đáng yêu.

Không biết "tên nhóc" này bị thương ở đâu, nên Trình Nhật Phong bắt đầu lột đồ con người ta ra xem vết thương, trên ngực có vết thương rất lớn, máu vẫn còn đang chảy, sau lưng cũng có hai đạo vết thương, nhìn qua giống bị vũ khí sắc bén tạo thành. Trên chân cũng bị chém hai nhát, tất cả vết thương khá sâu, máu vẫn không ngừng chảy ra.

Trình Nhật Phong đảm bảo mình không phải biến thái, nhưng nhìn cơ thế nhỏ gầy này vô cùng săn chắc, lại có cả sáu múi, trắng mịm được điểm tô bởi màu máu, cậu rất muốn nói một cậu "Cmn quá đẹp". Nhưng không thể nào nói được vì nói ra cậu là biến thái rồi.

Cậu vào cửa hàng tiện lợi của mình chọn lựa thuốc, lấy thuốc cầm máu, thuốc tẩy vết thương, băng gạt, và thuốc hạ sốt. Trình Nhật Phong định tẩy vết thương, sức thuốc lên rồi băng lại như vậy xem như kéo lại tính mạng cho "cậu nhóc" này, bản thân cũng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhìn một thân máu me của "cậu nhóc" cậu lại thấy thật chướng mắt.

Vì vậy Trình Nhật Phong lấy ra thùng, nước ấm rồi bắt đầu tẩy rửa cho "cậu nhóc" .

Tẩy xong rồi cẩn thận dùng thuốc tẩy vết thương để sát trùng, rồi thì lại bôi thuốc trị thương lên cho vết thương mau lành, rồi cẩn thận băng lại.

Khi xong mọi thứ, "cậu nhóc" bị  Trình Nhật Phong quấn quấn bó bó thành sát ướp luôn, không chỗ nào là không thấy băng gạt, cả trên mặt vết thương nhỏ cũng được dán một lớp băng.

Nhìn tác phẩm của mình Trình Nhật Phong rất vừa lòng, cậu không thường xuyên bị thương cho nên băng bó với cậu đây là lần đầu, như vậy là tốt rồi, nhưng nhìn xong rồi cậu lại thấy không ổn. Lại từ cửa hàng lấy một bộ quần áo cẩn thận mặc vào cho "cậu nhóc".

Xong rồi lại cho "cậu nhóc" đang nằm bất tỉnh uống viên thuốc chống sốt, rồi quay người bỏ đi, cậu không định đem tên này theo, sẽ rất phiền, phải chiếu cố này kia kia nọ nữa, nên dứt khoát rời đi, trước khi đi còn không quên đem "cậu nhóc" nhét vào trong bụi cây Huyết Hồng kia.

Đợi Trình Nhật Phong quay người rời đi, "cậu nhóc" đáng lý phải hôn mê bất tỉnh trong thời gian ngắn không thể tỉnh được kia liền mở mắt ra nhìn theo bóng lưng của cậu, đợi khi không thấy nữa tay mới chậm rãi ấn lên máy truyền tin một cái rồi nhắm mắt lại hôn mê.

Trình Nhật Phong rời đi nên không biết công hiệu của thuốc cậu dùng, thuốc vừa chạm miệng vết thương liền lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được mà khép lại, nếu cậu thấy chắc chắn sẽ la to cho mà xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net