Chương 5: Bắt Đầu Cuộc Sống Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Nhật Phong đi hơn mười phút mới lấy thảm bay ra ngồi lên rồi bay nhanh về phía sông Xuân Tiêu, tới nơi lại lôi ra một chiến thuyền, nhảy lên khởi động máy nhanh chóng rời đi.

Vì bận rộn xoay vòng vòng cho cậu nhóc khi nảy làm Trình Nhật Phong mất cả buổi sáng, vì vậy cậu mới chọn chiến thuyền loại nhỏ để đi.

Chiến thuyền loại nhỏ có tốc độ nhanh, có khả năng tấn công tự động khi bị tấn công, phòng ngự lại yếu một chút so với chiến thuyền lớn, nhưng tốc độ lại nhanh hơn chiến thuyền lớn gấp hai lần. Một giờ có thể đi được được 1500km. Với tốc độ này cậu nghĩ mình sẽ ra khỏi khu rừng trong hai ngày.

Tốc độ này thì không thể nào đứng hóng gió được, nên vừa lên thuyền Trình Nhật Phong liền chui luôn vào phòng điều khiển, định dạng hướng đi xong liền chuyển sang chế độ tự láy, bản thân thì ở trong khoang thuyền phía dưới lăn lộn.

Dưới khoang thuyền có hai phòng, một phòng ngủ một phòng chứa vũ khí, Trình Nhật Phong không có hứng thú với vũ khí nên đi phòng ngủ, vừa nằm lên giường cậu liền cảm khái.

"Chiến thuyền mà giường gối êm như thế này có bắt ta ở đây suốt đời ta cũng nguyện ý a".

Cậu không lo với tốc độ này mà cậu lại không thể hoàn thành nhiệm vụ, nếu như đến hạng vẫn chưa ra được cậu lại đổi thành đi máy bay, hay phi thuyền gì đó, chắc chắn sẽ không lo việc không hoàn thành nhiệm vụ.

Đang vui vẻ vì mình không phải đi bộ ra khỏi khu rừng để hoàn thành nhiệm vụ thì hệ thống lại vang lên một tiếng vô cùng quen thuộc, màn hình giả lập lại hiện ra.

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ bất ngờ, được +1 điểm dựng dục, dáng người +2, độ dẻo +5, mở ra kỹ năng đầu tiên, mắt tinh]

Chú thích: học xong kỹ năng mắt tinh ký chủ sẽ có thể quan sát đến phạm vi rất xa, nhìn đến những vật nhỏ nhất, có thể nhìn đến rõ ràng sắc nét không sợ bỏ sót thứ gì.

[Ký chủ có muốn học không? Có Không]

Nhật Phong không chút do dự liền chọn có, nếu như mắt cậu có thể nhìn như vậy thì đừng hòng ai có thể qua mặt cậu, lại có thêm cái lợi cậu muốn nhìn cái gì còn sợ nhìn không rõ, không thấy sao? Vì vậy cậu rất vui vẻ mà học.

[Bắt đầu học tập kỹ năng mắt tinh sơ cấp, thỉnh ký chủ nhắm mắt lại ngủ]

Trình Nhật Phong nhìn thấy như vậy liền nhắm mắt lại, trong đầu liền có thêm thông tin về mắt tinh, đọc xong thông tin thì tới vận dụng, cậu trong mơ bắt đầu hình thức học tập vô cùng khắc khổ, này không phải cậu muốn bản thân khắc khổ học tập mà do hệ thống ép buộc học tập với hình thức không chết không tha.

Đợi đến khi Trình Nhật Phong từ giấc ngủ tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau, cậu vừa mở mắt ra liền phát hiện mắt mình nhìn tới mọi thứ sáng hơn, trong hơn, rõ ràng hơn rất nhiều, hình ảnh lướt nhanh qua cửa sổ do tốc độ di chuyển của chiến thuyền cao hôm qua cậu còn không thấy được gì, bây giờ lại nhìn thấy rất rõ, tuy là còn chưa tách biệt ra từng cây, nhưng đã có thể nhìn thấy dáng cây như thế nào, màu sắc nhìn đến rõ ràng không có lòe nhòe nữa.

"Không ngờ lại tốt như vậy haha". Trình Nhật Phong mặt mày vui vẻ đến quên cả việc hôm qua tới giờ cậu chỉ mới ăn có một lần, đợi đến bụng biểu tình thì cậu đã đói đến không còn khí lực.

Lấy ra một phần thịt bò nướng Trình Nhật Phong liền cắn hai phát hết, lấy thêm một phần cơm trộn cậu cũng ăn hết, lại ăn thêm ba bốn loại trái cây lúc này Trình Nhật Phong mới xem như no mà dừng lại.

Hiện tại việc cậu làm chỉ có một đó là chờ đi ra khu rừng là ok.

Ở một nơi khác, Bối Bối ôm ông xã mình cười lăn lộn, Nhật Long không nhịn được nói: "Không phải em nói sẽ cho em ấy làm công sao? Như thế nào lại cho thêm điểm dựng dục?".

"Ha ha, tại vì cậu ta xui nha, em đưa yêu cầu cứu người, nơi đó có hai người, bé thỏ đáng yêu cậu ta không cứu đi cứu cái con cáo đội lớp sói ngụy trang thành nai tơ làm chi, cậu ta muốn có người đè nên cho cậu ta điểm dựng dục là thích hợp nhất rồi". Bối Bối không cho là đúng nói.

"Anh thấy rõ ràng hệ thống để cậu ta cứu bé thỏ, là em sửa lại mà còn ở đó nói?". Nhật Long bó tay rồi, nếu đây không phải em trai của anh, anh cũng mặc kệ vợ mình chơi đùa, nhưng khổ nổi đây là em trai của anh, đùa hỏng rồi thì làm sao?

"Anh yên tâm, con sói này còn tốt lắm, anh cứ chờ đi, em sao hại em chồng mình được, yên tâm, yên tâm đi". Bối Bối ôm cổ Nhật Long, nụ cười trên mặt lại càng thêm thâm hiểm.

Nhật Long cũng đành thắp nến cho em trai cầu nó không bị hố chết hay bị con sói kia nuốt mất.

Quay lại một chút, lúc Trình Nhật Phong cứu Hàn Thiên, cách đó không xa cũng có một người bị thương nữa, là bé thụ hệ thống sắp xếp cho Trình Nhật Phong, nhưng vì Bối Bối xen vào, bỏ Hàn Thiên cách vị trí đứng của cậu gần nhất cho nên Trình Nhật Phong cứu Hàn Thiên, bỏ bé thụ, bé thụ không được cứu nên quay lại với hệ thống để đi tìm người mới. Vậy là từ công em ấy chuyển một phát ngoạn mục thành thụ.

_______

Hàn Thiên bị tập kích, trước khi trốn đi đã phát một tin cầu cứu, nhưng do hắn bị tính kế nên tin đầu phát ra không có phản hồi, đợi khi vất vả trốn đi thì không có tín hiệu, trên người lại không có thuốc cầm máu, chỉ có thể lẫn trốn tìm địa phương nghỉ ngơi cầm máu, trốn trốn tránh tránh cả buổi mới không bị bắt được, hắn chịu không nổi nữa nên nhắm mắt lại hồi sức.

Đang lúc căng thẳng lại nghe có tiếng động vì vậy Hàn Thiên lại càng căng thẳng đề phòng hơn, một lúc sau liền có người tìm ra hắn, hắn rất muốn một phát đem người vừa tới đánh chết, chỉ là không có khí lực, máu trên người đang không ngừng chảy ra, làm hắn choáng váng, đành giả chết.

Hàn Thiên không ngờ tới là người vừa mới tới lại không chút do dự đem đồ hắn lột sạch, hắn còn nghĩ tên nào rách nát đến nổi định làm gì thân thể đầy vết thương của hắn, nhưng làm hắn không đoán được là tên này lại giúp hắn làm sạch người cầm máu, còn cẩn thận băng bó vết thương, rồi mặc lại quần áo tử tế, điều hắn không ngờ tiếp theo là vết thương trên người hắn sau khi được sứt thuốc liền cầm máu, lại lấy tốc độ nhanh chóng mà ghét lại miệng vết thương.

Lúc hắn định giả vờ thức dậy rồi thuận tiện cảm ơn nhờ giúp đỡ, thì tên này lền đem hắn nhét lại vào bụi Huyết Hồng, không chút do dự mà quay người rời đi. Hắn đành phải lần nữa truyền tín hiệu cầu cứu về cho tiểu đội của mình.

Hàn Thiên sau khi làm nhìn bóng dáng của Trình Nhật Phong đi xa, trên mặt liền xuất hiện nụ cười nghiền ngẫm."Ta sẽ nhớ kỹ mùi hương này, ngươi chờ".

Trình Nhật Phong còn không biết đời mình bị anh dâu động tay động chân qua mà vui vẻ cất chiến thuyền, ngắm nhìn thành phố Mộng Xuân to lớn trước mặt.

"Nào bắt đầu một cuộc sống mới thôi, vì em gái, vì hạnh phúc bản thân, tiến lên".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net