Chương 5: Loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Thiên cảm thấy hình như mình không cần tìm Trình Nhật Phong nữa, vì hắn khẳng định người trước mặt có đến bảy tám phần là Trình Nhật Phong thật sự, nhưng để chắc chắn có lẽ hắn vẫn nên thăm dò quan sát một chút liền biết được đây có phải một trăm phần trăm là Trình Nhật Phong hay không.

Suy cho cùng thì hắn có chút lo lắng nếu đây không phải thì phải làm sao? Làm sao khẳng định Trình Nhật Phong đang ở Tương Lai lại có thể đến Thú Nhân mà không một ai hay biết được?

Bản thân Hàn Thiên lo lắng Trình Nhật Phong không có khả năng xuất hiện ở Thú Nhân, nhưng bản thân hắn lại quên rằng hắn cũng đang ở Thú Nhân.

"Các ngươi có bộ lạc không?". Trình Nhật Phong tâm tình vui vẻ, hôm nay đi săn không những rất thành công còn săn được một em gái rất dịu ngoan thế này, thật sự không còn gì bằng a.

Mỹ Lam An có chút do dự, bản thân cô đúng là có bộ lạc, lần này vì bị kẻ thù đánh lén mà phải chạy trốn, trên đường đi lại lạc mất những thú nhân giống cái khác, hiện giờ bản thân cô có thể đi với thú nhân anh tuấn trước mặt này, nhưng những thú nhân giống cái khác thì phải làm sao? 

Hàn Thiên cũng hiểu tại sao Mỹ Lam An lại do dự, hắn cũng cả một buổi đi cùng cô tìm thú nhân khác. Nhưng tới giờ vẫn chưa tìm thấy một ai, có lẽ họ cũng đã được thú nhân khác tìm thấy và đưa về rồi không chừng, vì vậy hắn nói.

"Không, bộ lạc của chúng tôi bị tập kích, hiện tại phân tán khắp nơi, không biết cậu có thể giúp chúng tôi tìm ra họ không?".

Trình Nhật Phong nghe xong cũng không biết nên giúp như thế nào, không lẽ ngửi mùi rồi lần theo mà tìm? Sao giống chó vậy? Với lại giống loài của cậu hình như lai giữa lang và hồ ly a. Mũi cũng khá tốt đó, nhưng biết bao nhiêu mà tìm? lại không quen thuộc trong rừng, tìm chưa thấy ai bản thân đã lạc. Đang rối rắm thì nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.

"Cái này thì phải về nói lại với tộc trưởng để tộc trưởng đưa ra cách giải quyết, nếu tự tiện đi tìm chưa thấy người bản thân đã bị lạc rồi". Kiều Lâm tuy nói tách ra với Trình Nhật Phong, nhưng vẫn có chút không yên tâm nên cũng không đi xa. Bản thân cũng vì lo lắng mà săn mồi cũng tốc chiến tốc thắng rồi chạy theo mùi của cậu đến đây. 

Không ngờ là cậu đã săn được ba đầu sói, hình như còn cứu được hai giống cái. Lúc đến gần nghe hai bên nói chuyện liền hiểu nên mới lên tiếng nói.

"Vậy chúng tôi mang hai người về bộ lạc trước việc tìm người để về đến nơi liền có thể tiến hành". Trình Nhật Phong cảm thấy ý này không tồi nên đồng ý. Quay đầu lại nhìn Kiều Lâm, thấy trên tay y là một con gấu lớn không khỏi giật mình. Bản thân cậu bắt được ba con, hợp lại mới bằng một con của Kiều Lâm bắt, đúng thật là không công bằng mà.

"Anh cũng săn xong rồi? Con mồi thật lớn".

"Ừ, xong rồi, chúng ta về thôi". Kiều Lâm dùng đuôi dài của mình cuộn lấy ba con sói nằm trên mặt đất của Trình Nhật Phong lên rồi đi phía trước dẫn đường.

"À hình như chúng ta chưa có giới thiệu thì phải?". Trình Nhật Phong đi bên cạnh em gái lại không biết xưng hô với người t thế nào liền làm bộ làm tịch muốn giới thiệu với nhau.

"Tôi gọi Mỹ Lam An". Mỹ Lam An khi mà Kiều Lâm xuất hiện mắt liền không thể nào dời đi nơi khác được, nghe tới Trình Nhật Phong muốn giới thiệu tên liền sốt sắn, cô muốn biết cái người vừa mới đến kia tên gì, mới gặp lần đầu mà tim cô đã đập loạn lên rồi. 

"Hàn Thiên". Hắn cảm thấy hình như hắn nhận nhầm người rồi, làm sao Trình Nhật Phong lại có thể cởi mở như vậy? Lại có thể xum xoe bên người một nữ nhân như vậy? Thật sự là hắn chấp nhận không được.

Nhưng bản thân hắn lại quên mất, hắn đã từng thấy một mặt khác của cậu khi còn ở Tương Lai.

"Đây là Kiều Lâm". Cậu thấy Kiều Lâm không có ý định nói chuyện liền thay y giới thiệu tên.

Ha ha, em gái đẹp, tên là Mỹ Lam An, cậu không biết cái tên này đẹp hay không, nhưng biết tên con gái nhà người ta xem như một bước tiến đi, như vậy cậu sẽ dễ nói chuyện hơn.

Chỉ là hình như không như cậu mong muốn, em gái vừa nghe tên của Kiều Lâm liền đi lên trước bỏ cậu lại phía sau cùng Kiều Lâm nói chuyện mất rồi.

Trái tim vừa mới được an ủi vì tìm được một em gái dịu ngoan lại không để ý đến mình, Trình Nhật Phong tỏ vẻ bản thân chấp nhận được và quyết tâm làm em gái đổi ý theo mình.

Hàn Thiên thấy Trình Nhật Phong bị bỏ lại đi một mình liền tiến lên đi song song với cậu. "Chúng ta đã gặp nhau chưa?".

"Chưa". Trình Nhật Phong không cần suy nghĩ mà trực tiếp trả lời, đùa gì vậy? Cậu mới tới thú nhân được hai ngày, một ngày dạo vòng vòng trong rừng, buổi tối ngủ thẳng tới bị gọi dậy rồi mở mắt đi săn, hiện tại là ngày thứ hai đó, mới gặp thôi đó, lấy đâu mà gặp nhau được.

"Vậy cậu biết Mộc Kỳ, Mộc Hạ, Thanh Giác không?". Đã muốn biết thì trực tiếp hỏi luôn vậy, ấp ấp mở mở cũng không phải là tác phong của hắn. Sẵn tiện nghiệm chứng thử xem hắn đoán có đứng không. 

"Anh là bạn của họ sao?". Nghe đến mấy cái tên vẫn còn là con nít mà học làm anh cả kia cậu cảm thấy mình nên cách xa người này ra, ai biết hắn có giống như những đứa kia không.

"Phải, là bạn rất thân". Tôi còn là đội trưởng mà họ sợ nhất, Hàn Thiên âm thầm bổ sung một câu.

Trình Nhật Phong cũng không xem câu này nó vô lý đến cỡ nào.

Ở hai tinh cầu vài trăm năm hoặc ngàn năm mới có thể làm một lần trao đổi với nhau, tất cả lại do máy móc của Tương Lai kết nói ra, con người không đụng tay vào thì làm sao một người ở Tương Lai một người ở Thú Nhân có thể quen nhau? Mà còn rất thân?

"Biết, tôi cũng là bạn của họ". Cậu trả lời, tệ gì sống chung hơn ba tháng tuy bị bắt nạt một chút lại được người ta chăm sóc chiếu cố như em trai nói không phải người thân thì cũng thành anh em tốt rồi.

Lúc này Hàn Thiên đã có thể khẳng định rồi, cậu không nhớ tới hắn, ai cũng được trừ hắn ra. Nếu sau này lại lạc nhau hắn nên làm gì đây?! Hắn cũng khẳng định người này là Trình Nhật Phong, cho dù tính cách có thay đổi, mặt có thay đổi. Thì cái mùi hương và một phần trí nhớ là không thể nào thay đổi đi?

Một đường đi tới, Trình Nhật Phong không tài nào xen ngang Mỹ Lam An với Kiều Lâm được, chỉ có thể cùng Hàn Thiên nói chuyện phiếm.

Vì có giống cái ở, nên hai giống đực cũng không tiện chạy vèo vèo về bộ lạc trước bỏ họ lại, mà cho dù một người ôm một người chạy về bộ lạc cũng không tiện.

Hình thú của Kiều Lâm là một con Marsupilami trong phim hoạt hình, giỏi dùng đuôi, ôm này kia chắc cũng được, nhưng mà bản thân y lại phải đem con mồi về, không cách nào ôm một trong hai giống cái về.

Trình Nhật Phong? Ha ha ta không biết biến hình siêu cấp như vậy, đừng kêu ta biến hình chở hai giống cái này, để đi bộ về đi.

Vì vậy một buổi sáng cứ vậy qua đi.

Khi bốn người bước vào bộ lạc.

Mọi ánh mắt của thú nhân đều nhìn qua. Giống cái thì nhìn Kiều Lâm, một phần nhỏ nhìn Trình Nhật Phong. Giống đực hiện có trong bộ lạc tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người hai giống cái đi cùng.

Sau một lúc im lặng, các giống đực liền vỡ oà, có thú nhân không chút kiêng dè đến trước mặt Mỹ Lam An mà ngõ lời. Có thú nhân không biết lấy hoa ở đâu ra cũng hai tay dâng lên.

Hàn Thiên bên này tuy ít nhưng cũng không thiếu thú nhân giống đực vây quanh. Không phải trực tiếp đồi giao phối chính là trực tiếp muốn thành bạn lữ.

Hắn ăn không tiêu rồi, vì sao ở thú nhân hắn lại bị xem là giống cái? Còn bị một đám bao vây?

Là vì trên người hắn không có bộ phận của thú sao khi hoá người, mà cái này chỉ có ở giống cái. Giống cái chỉ có thể bán thú hoá, khi ở trạng thái bình thường thì không có đặc điểm của thú, chỉ khi cần dùng mới bán thú hoá.

Mà hắn cũng không thể bán thú hoá được thì làm sao là giống cái?

Nhưng vấn đề này với thú nhân giống đực không quan trọng. Bản thân họ cho phải thì sẽ phải thôi.

Cho nên vừa mới bước vào bộ lạc, bốn người đã bị vây trong một vòng lớn toàn là thú nhân.

Trình Nhật Phong đang tận hưởng cảm giác có em gái vây quanh mình. Nhưng chưa có mở miệng trao đổi bên cổ tay trái liền bị một người nắm, bên cổ tay phải cũng bị một người cầm.

Còn chưa nhìn thấy là ai đã bị kéo đi, mà hướng đi của hai lực này trái ngược nhau, cùng kéo một cái làm cậu đau muốn chết, rất muốn hét lên nhưng sợ mất hình tượng trước em gái chỉ có thể âm thầm khóc trong lòng.

Hai người kéo cậu không ai khác là Hàn Thiên và Kiều Lâm.

Cậu cảm thấy bản thân một không giành giống cái của Kiều Lâm, một không giành giống đực của Hàn Thiên, tại sao lại bị như vậy?

Vấn đề này cậu nghĩ không ra, cho nên quyết định không nghĩ.

Mà có cái vấn đề lớn hơn, một màn Trình Nhật Phong bị một giống đực uy phong được các giống cái yêu thích lại đang kéo tay một giống đực khác, mà vấn đề không ở đây, nó ở chỗ một giống cái cũng đang kéo tay Trình Nhật Phong.

Cho nên cảnh này trong mắt thú nhân là Kiều Lâm giành giống đực với giống cái Hàn Thiên.

Làm trái tim giống cái vỡ vụn vì biết Kiều Lâm thích giống đực.

Làm trái tim thú nhân giống đực sôi trào tức giận. Một giống đực đường đường lại đi giành giống đực với một giống cái là không thể tha thứ được.

Và thế là hỗn chiến diễn ra.

Tất cả các thú nhân giống đực không suy nghĩ gì nhiều, trong đầu họ chỉ có, nếu như bây giờ không thể hiện mình mạnh, mình uy vũ trước mặt các giống cái thì thật là ngu ngốc.

Cho nên đến cả thú nhân đã có bạn lữ cũng tham gia, nhưng trước khi đi họ phải nói với bạn lữ một câu "Để ta thể hiện cho em thấy, ta mạnh hơn họ, và đủ bảo vệ em".

Các thú nhân giống cái nghe được sẽ hân hoan cổ vũ, cho nên hỗn chiến càng thêm hỗn loạn.

Khi mà tộc trưởng Ái Ngô Tác đi săn trở về cảnh mà y nhìn thấy là các thú nhân giống đực trong bộ lạc của mình đang vờn nhau như mèo vờn chuột. Loạn thành một đống, người vừa bị đánh bay qua người y nhanh chóng bật trờ về lại nhào vào tham chiến.

Người vừa bị đánh mặt liền tát kẽ đánh mặt một cái, người vừa bị ăn đá thì đá lại người bên cạnh.

Đây thực chắc là đánh lộn. Loạn đến không còn gì loạn hơn, nhưng các thú nhân biết chừng mực này cũng xem như vui đùa không ai ra tay nặng, chỉ để lại trên người vài vết thương.

"Các ngươi nổi điên cái gì? Không lo xử lý con mồi vừa đem về đi ở đây chơi?". Ái Ngô Tác nhìn không được nữa liền lên tiếng, cứ để thú nhân đánh nhau kiểu này một ngày một đêm luôn họ cũng không chịu dừng lại. Làm tộc trưởng thật mệt.

Mọi người nghe tiếng liền nhanh tay nhanh chân thu hồi nắm đấm về, im lặng dịch chuyển ra xa tộc trưởng.

Chiến cuộc loạn cào cào cuối cùng kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net