Chương 5: Muội Hôn Tỷ Một cái, Tỷ Sẽ Nói Muội Nghe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói đi, tỷ biết cái gì đúng không?". Trình Nhật Phong cố gắng kiềm nén cảm giác buồn nôn xuống, cậu thừa nhận Hàn Thiên cho dù là nam hay nữ thì vẫn đẹp tới người người ghen tỵ hận, nhưng bắt cậu gọi một thằng nam bằng tỷ tỷ vẫn không chấp nhận được, tên này vậy mà còn ra vẻ thích thú hưởng thụ nữa, thật buồn nôn quá đi.

"Biết một chút". Hàn Thiên ngồi trên giường nhìn cái mặt cố nhịn của cậu, không hiểu sao cảm thấy rất vui. Hắn người ăn thì cũng ăn rồi, nhưng mà trái tim vẫn chưa thể  nắm được trong tay, cảm giác con đường phía trước nó thật dài, chỉ mong hắn có thể tìm ra cách nhanh nhất có thể. Hàn Thiên âm thầm thở dài vì sao bản thân làm nhiều như vậy mà cậu vẫn không chịu hiểu và chấp nhận chứ? Còn xem hắn như oan gia, muốn tránh thật xa.

"Vậy nói nhanh đi a, lề mề cái gì không biết". Trình Nhật Phong nào biết nổi khổ tâm của Hàn Thiên, trong đầu chỉ có "đây là âm mưu, nhất định là âm mưu", nếu cậu mà không tìm ra được rất có thể ảnh hưởng đến nhiệm vụ cứu vớt của cậu, cho nên phải hiểu rõ mới được.

"Tôi nói anh cho tôi được cái gì đây?". Nếu như đối tốt với cậu mà cậu vẫn không cảm nhận ra được, vậy cứ việc dùng cách lợi dụng chiếm tiện nghi trắng trợn thử xem cậu sẽ như thế nào, bây giờ hắn không còn sợ cậu chạy mất, cũng không sợ không tìm được, thời gian của hắn có rất nhiều, từ từ đốn thế nào mà không ngã. Hắn vẫn rất tự tin là bản thân có thể.

Trình Nhật Phong vẻ mặt bất định nhìn Hàn Thiên một cái, sau cậu cứ có cảm giác là lạ ấy nhỉ? không lẽ có chỗ nào sai? "Cậu muốn gì?". 

Hàn Thiên ngoắc ngón tay để cậu đi đến trước mặt mình, nhỏ giọng nói "Muội hôn tỷ một cái, tỷ sẽ nói muội nghe".

"Rầm". Trình Nhật Phong choáng váng, thể loại gì vậy? Diễn đam mỹ với tên này xong rồi giờ còn bắt cậu cùng nên này diễn luôn bách hợp à? Thiên lý ở đâu? Công đạo ở đâu ta muốn đòi lại nhân quyền. Trình Nhật Phong nhìn Hàn Thiên, cậu bị tin này đánh cho choáng váng rồi, não bộ tạm thời không hoạt động, cơ thể cũng không hoạt động nổi, chỉ có thể trơ mặt nhìn cái tên đưa ra yêu cầu.

----------

Nhật Long không dám nhìn thẳng màn hình mà quay qua nhìn Bối Bối. "Có phải em trừng phạt hơi lố rồi không?".

Bối Bối như có như không liếc anh một cái "Không phải trước đây anh cũng dùng cách này để dụ em sao hử?".

Nhật Long cười khan hai tiếng ngoan ngoãn đi nấu cơm.

--------

Một lúc lâu Trình Nhật Phong mới giật mình cách xa Hàn Thiên ra, cậu không muốn thể loại nào cũng thử một chút thế này đâu. Trước kia là vì bắt buộc mới tự bẻ cong mình đi yêu nam nhân, còn bây giờ cũng bị bắt buộc với nam nhân không nói đi, còn định kêu cậu chơi luôn thể loại bách hợp, có khi nào sẽ tới ngôn tình luôn không? Làm ơn đi, cậu chỉ cần cưới vợ sinh con vui vẻ mà sống là tốt rồi, không cần phải thử qua hết một lần như vậy đâu.

Hàn Thiên cũng không có ý định bắt ép tới cùng, thấy cậu lùi lại cũng chỉ cười một cái nhẹ hửng nói "Anh không hôn thì tôi không nói, anh tự quyết định đi".

Trình Nhật Phong như được đặc xá, cậu vèo một cái chạy ra khỏi phòng còn không quên tiện tay đóng cửa lại cho Hàn Thiên.

Cậu chẳng hiểu tại sao nghĩ tới bản thân mang nữ trang đi hôn Hàn Thiên một thân nữ trang khác đã thấy da gà trên người nổi hết cả lên, còn chưa nói tới cơ thể lúc này cũng khác biệt rất nhiều với lúc trước. Cậu không tiếp thu được, cậu cần thời gian để suy nghĩ.

Lan Nhi thấy tiểu thư mình chạy ra từ phòng Cẩm Tú tỷ, mà như phía sau có quái vật rất đáng sợ đang đuổi theo, là bé cũng giật mình đuổi theo Trình Nhật Phong chạy về phòng, lúc đóng cửa phòng lại xong rồi thì hổn hển thở. "Tiểu thư, sao lại chạy nhanh như vậy?".

"Lan Nhi ngoan không phải chuyện trẻ con nên biết muội đừng hỏi". Ngồi phịch xuống ghế, rất không thục nữ bưng cả ấm trà đỗ vào miệng làm Lan Nhi nhìn mắt chữ A, miệng chữ O.

"Muội đã đủ lớn rồi a, tiểu thư không được uống nước như vậy, không phải tiểu thư bảo Lan Nhi phải uống nước là phải rót ra tách, từ từ  mà uống cho dù có khát khô cả cổ sao?".

Trình Nhật Phong như không hiểu không biết băng quơ trả lời "Ta có nói như vậy sao? Muội nghe nhầm rồi đi".

"Muội đi đem đồ ăn lại đây cho ta ăn đi, ta đói". Đuổi người xong Trình Nhật Phong mở hệ thống lên tìm kiếm, nhưng một chút thông tin cũng không có, nếu có thì chính là [Ký chủ có thể thực hiện theo yêu cầu của Cẩm Tú tiểu thư để biết được thứ mình muốn biết].

Hít sâu ba lần tự nói với mình "nó chỉ là cái hệ thống không đáng để tức giận". Lúc này đây cậu rất nhớ Tử Ảnh, nhưng không biết tên em trai hệ thống này của cậu chạy đi nơi nào rồi, một chút thông tin cũng không có, cũng không biết có phải tìm được ký chủ mới nên bỏ cậu rồi không nữa.

Ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này là buổi sáng, không khí rất trong lành, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy tâm trạng khá nặng nề. Thở dài một hơi cậu lại xem lại các thông tin của những người trong các, rồi xem một chút thông tin của ba người trong viện xem có thể tìm thêm cửa đột phá không.

Chỉ là cho tới lúc Lan Nhi đem đồ ăn vào, cậu chỉ phát hiện một chút xíu về mẹ của Các Tường đã di chuyển tới nơi khác nữa rồi.

Lúc cậu đem màn hình ánh sáng đóng lại, màn hình giả lập bị cậu bỏ quên liền phát ra ánh sáng đỏ, bên trên có vài chữ cực to [NGUY CƠ TỚI RỒI, NHANH TÌM CÁCH GIẢI QUYẾT].

Còn chưa xem kỹ thì Lan Nhi đứng bên cạnh di chuyển che khuất màn hình giả lập, màn hình cũng tự động biến mất, cậu chỉ có thể im lặng đợi lát nữa xem lại, rồi bắt đầu dùng cơm. "Lan Nhi muội ngồi xuống ăn chung đi".

"Muội ăn rồi, tiểu thư ăn nhiều chút". Lan Nhi đứng một bên vì tiểu thư của mình gỡ xương cá, lấy xương gà, gấp thức ăn rót nước cho Trình Nhật Phong. 

Trình Nhật Phong ăn tới vui vẻ.

Ở một nơi cách Yến Lâu Các không xa, trong một khách điếm nào đó, một nhóm thái giám đang đứng cẩn thận nghe lệnh của Lý tổng quản.

"Nghe cho rõ vào, tới khi làm việc thì nhanh tay một chút, đừng có làm gì không nên làm, ta đã chuẩn bị xong rồi, sẽ có phần của các ngươi, cho nên thông minh một chút cho ta, còn bây giờ thì phân phòng nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa sẽ đưa bọn kỹ nữ kia vào cung". Nói rồi cũng quay người rời đi.

----

Tử Ảnh từ trên cơ giáp nhảy xuống, trên mặt là nụ cười thích thú, có cơ thể thật tốt, điều khiển cơ giáp thật tốt. Mọi thứ thật tốt, nhưng hình như cậu quên cái gì rồi thì phải? Sao cứ có cảm giác như đã quên cái gì ấy nhỉ?

Hắc Dạ nhìn vẻ mặt hoang mang của Tử Ảnh thì biết cậu nghĩ gì, nhưng cũng không lên tiếng nhắc nhỡ, mà lôi kéo cậu đi chơi trò khác, cố hết sức tẩy não cậu cho bằng được.

----

Hàn Thiên nhận được thông tin của Hắc Dạ liền cảm thấy bản thân khi nào mới có thể như vậy? Người ta truy thê dễ như vậy, tại sao tới hắn lại khó như vậy?

Trong lòng buồn phiền, mức độ sinh mệnh lại giảm xuống.

Trình Nhật Phong bên này đang tìm kiếm thông tin thấy như vậy cũng không khỏi buồn bực. "Cái vị Cẩm Tú bất nam bất nữ kia đang yên đang lành sao mức độ sinh mệnh lại giảm xuống không phanh như vậy? Không phải mới đầu còn là năm mươi sao? Tuột một cái còn có mười, cái tên chết bầm thích gây chuyện, đợi lão tử hoàn thành nhiệm vụ sẽ tìm ngươi tính sổ".

Lan Nhi đứng một bên không nghe rõ tiểu thư đang nói gì lên tiếng hỏi lại liền nghe thấy thanh âm của tiểu thư kéo dài ra, nghe vào trong tay không biết là dễ nghe hay khó nghe, mà làm da gà bé nổi hết cả lên.

"Lan Nhi ngoan, tỷ đang tưởng niệm nhân sinh, muội đừng phiền tỷ, cơm chiều và tối tỷ sẽ không về ăn". Nói rồi đứng lên chuẩn bị ra ngoài, cậu mất cả nửa ngày mà một chút thông tin cũng không có, hệ thống thì cứ khăng khăng trả lời Hàn Thiên biết, cậu nên đi tìm tên đó hỏi rõ mới được.

Hình như Trình Nhật Phong đã quên tại sao lúc trước lại vội vàng từ trong phòng Hàn Thiên chạy ra rồi thì phải.

Lan Nhi nhớ tới ma ma mới dặn dò nó liền nói "ma ma bảo tối nay tiểu thư phải tiếp khách, không cho thêm thời gian nữa đâu, tiểu thư tối đi không về là không được đâu, tiểu thư có nghe muội nói không? Tiểu thư".

"Nghe, ta nghe rồi, muội đừng có suốt ngày tiểu thư này tiểu thư nọ nữ, gọi tỷ tỷ hay Thiên tỷ được rồi". Trình Nhật Phong cảm thấy bản thân thích ứng thật nhanh, mới đó đã làm quen được với nơi này, cậu cảm thán một câu xong liền chạy đi tới phòng của Cẩm Tú trong các.

Cậu cũng thấy lạ tại sao sáng nay lại thấy Hàn Thiên ở chỗ này, đã vậy tên này còn có hẳn một cái phòng riêng tại đây luôn, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ra, không bằng lát nữa tranh thủ hỏi xem.

Gõ cửa cũng không thèm gõ, Trình Nhật Phong liền đá cửa đi vào thấy Hàn Thiên đang thay y phục thì nhướng mày, tìm chỗ ngồi xuống quan sát, tiện thể còn mở miệng đánh giá.

"Thân hình của Cẩm Tú tỷ đúng là không tệ nha".

Nghe được câu này, động tác trên tay của Hàn Thiên liền dừng lại, hắn mới mặc xong có cái áo yếm che đi đôi hồng đào cao ngắt, quần bên dưới thì đã mặc xong, cảm thấy để như thế này cũng rất tốt, không phải Trình Nhật Phong thích cưới vợ sinh con sao? Hiện tại liền lợi dụng một chút cơ thể này để làm việc lớn cũng không tệ lắm, nghĩ vậy Hàn Thiên chỉ lấy cái áo khoác mỏng khoác lên trên người, rồi ngồi xuống giường mỗi một động tác đều làm đến hoàn hảo nhất, làm cho Trình Nhật Phong nhìn ngây ngốc, máu mũi thiếu chút nữa cũng đã trào ra rồi.

Phát hiện điều này, Trình Nhật Phong hung hăng đánh mình một cái "Từ khi nào thành tên háo sắc như vậy? Cho mày nhìn đến mê muội nè".

"Muội sao lại phải đánh mình như vậy?". Hàn Thiên làm một tỷ tỷ tốt quan tâm hỏi, tiện thể ngồi dựa vào thành giường, bày ra tư thế nàng tiên cá đầy gợi cảm.

"Nha còn học hư vào phòng tỷ cũng không chịu gõ cửa, cũng may chúng ta là tỷ muội, không thôi tỷ tìm ai chịu trách nhiệm đây?". Hàn Thiên bên khóe môi là nụ cười mỉm, lúc này nhìn cả người hắn như một vị thiếu nữ không đứng đắn, đang câu dẫn người khác, nhưng lại như e ngại điều gì, chỉ có thể bày ra tư thế như vậy chứ không dám làm, làm người ta nhìn mà ngứa ngáy tay chân.

Còn Trình Nhật Phong? Cậu lúc này không có cảm giác ngứa ngáy tay chân, cậu chỉ có cảm giác rất muốn chạy lẹ khỏi chỗ này, nhưng vẫn bị cậu đè xuống.

"Tôi đến hỏi cậu chút chuyện, là nghiêm túc không có ý định đùa giỡn đâu, nghiêm túc lại cho tôi".

"Được a, tỷ nghe muội, muội muốn hỏi cái gì, biết tỷ sẽ nhất nhất trả lời cho muội nghe". Hàn Thiên ngồi nghiêm chỉnh lại, bộ dáng rất là nghiêm túc, nhưng lại vô tình tạo cho người ta cảm giác cấm dục rất mạnh.

Trình Nhật Phong quay đầu đi, cậu không chịu được loại cám dỗ này, nhưng nghĩ tới đây là Hàn Thiên mọi cảm giác đều bay biến mất. "Chuyện mấy tên thái giám tuyển người cậu biết đúng không?".

Hàn Thiên gật đầu rồi lại lắc đầu, Trình Nhật Phong nhìn theo động tác gật rồi lắc của hắn mà không hiểu ra làm sao. "Biết hay không biết?".

"Biết".

"Vậy nhanh nói đi". Trình Nhật Phong đi lại gần kéo ghế ngồi xuống trước mặt Hàn Thiên chờ hắn nói tiếp.

"Hôn tỷ một cái, tỷ sẽ nói cho muội nghe". Hàn Thiên cười duyên nhìn cậu, giống như đang đòi phần thưởng giống nhau.

Trình Nhật Phong nghiêm túc suy nghĩ một chút "Đổi cái khác đi, tôi không hôn cái mặt này của cậu được đâu".

Hàn Thiên cũng nghiêm túc suy nghĩ, giống như là suy nghĩ đòi cái gì thì thích hợp, một lát sau hắn mới chậm rãi nói. "Không được, tỷ thích muội hôn tỷ một cái, hôn xong tỷ nhất định sẽ nói muội nghe".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net