Chương 6: Cơn Ác Mộng Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua một ngày nghỉ dưỡng Trình Nhật Phong cuối cùng có thể xuống được giường, cậu chỉ có thể may mắn vì Hàn Thiên còn lý trí.

Sau khi hỏi rõ cậu đã biết tại sao Hàn Thiên ở đây, và như cậu biết được từ Tử Ảnh, Hàn Thiên nhờ Hắc Dạ nói đúng hơn là hai bên hợp tác cùng có lợi mà tới đây. Còn nguyên nhân tại sao cậu lại không muốn biết rõ ràng.

"Tử Ảnh ra đây anh nói nghe nè, anh nhất định không đập chết mày đâu".

Tử Ảnh nghe gọi liền rơi vào chế độ ngôn ngữ có vấn đề không thể giao tiếp, đừng có lên tiếng, anh của nó từ sau khi bị Hàn Thiên ăn liền tính tình nóng nảy, nó không muốn đi ra chịu trận đâu, đây đã là lần thứ một trăm hai mươi lăm nó bị gọi ra rồi đó, mấy lần trước không biết đi ra liền bị mắng một hồi, nó cũng không phải sọt rác a, cho nên tốt nhất im lặng là tốt nhất.

Trình Nhật Phong cũng không vội, thực ra thì chuyện cậu bị thượng đã bị cậu vứt ra sau đầu rồi, nam nhân mà để ý việc nhỏ này thì làm sao làm việc lớn được đúng không? Cho nên đây chỉ đơn thuần là chọc hệ thống nhà cậu mà thôi. Và cậu đang muốn xem một câu chuyện đam mỹ hệ thống đây.

Lại gọi thêm mấy lần, hệ thống nhất định không ra, Trình Nhật Phong liền đổi đề tài nói chuyện.

"Hắc Dạ tìm em kìa Tử Ảnh". Đây đơn thuần là một lời nói đùa, nhưng khi cậu nghe thấy tiếng bước chân nhìn lại thì thấy hai nam nhân đang lần lượt đi vào, đi đầu đương nhiên là Hàn Thiên, mà nam nhân đi phía sau thân hình cao lớn, khuôn mặt sắc sảo, nhìn qua liền có cảm giác cao lớn vững chắc, cậu đầy nghi hoặc mà nhìn, còn chưa nhìn kỹ tầm mắt đã bị thân ảnh khác che lại, cậu đành từ bỏ không nhìn nữa, lại từ trong đầu nghe được thanh âm của Tử Ảnh.

"Ai ui, tới thật rồi, làm sao đây làm sao bây giờ?".

"Cái gì mà la thấy ghê vậy?". Cậu còn không có la lên vì tên nào đó vào phòng cậu mà không rõ cửa đây.

"Đây là Hắc Dạ". Hàn Thiên như nhìn thấy sự nghi hoặc và mất hứng của Trình Nhật Phong nên lên tiếng nói.

"Tôi muốn nói chuyện với Tử Ảnh". Nam nhân phía sau lưng Hàn Thiên đi lên trước đứng đối diện với cậu mà nói.

Lúc này Trình Nhật Phong chỉ cảm thấy trò vui đến rồi. "Anh có thể kêu nó ra nói chuyện thì tuỳ anh kêu tôi không có cách".

Nhưng sau khi nói xong cậu lại thấy kỳ quái, tại sao hệ thống của Hàn Thiên lại là hình người mà hệ thống của cậu chỉ có thanh âm?

"Tử Ảnh ra đây, cậu đừng để tôi dùng bạo lực".

Trình Nhật Phong thấy sau khi câu nói vừa dứt một lớp khói tụ tập lại thành một đám mây trắng, đám mây trắng từ từ hiện ra mắt và miệng, nhìn rất đáng yêu, chỉ là cậu yêu không nổi. Thì ra hệ thống của cậu cũng có thể hiện thân, nhưng mà nó chưa bao giờ hiện thân trước mặt cậu, đây là gì? Haha được, thù này ông đây ghi lại, có cơ hội nhất định sẽ trả lại.

Một mặt oán một mặt hóng chuyện vui, chỉ là làm cậu thất vọng, không biết hai người đó liếc mắt đưa tình cái gì, Tử Ảnh vừa hiện thân nhìn Hắc Dạ một cái cả hai cùng biến mất để lại cậu và Hàn Thiên.

Trình Nhật Phong lựa chọn không nghe không thấy mà đọc sách, ở đây hai ngày rồi, một ngày thì lạc đường, tối còn vận động kích thích, cho nên ngày thứ hai chỉ có thể nằm dài trong phòng, nhiệm vụ giúp người qua đường A gì đó một chút tiến triển cũng không có.

Nói xem người ta xuyên đi làm nhiệm vụ chắc cũng không xui như cậu đâu ha, tới mấy cái thế giới rồi mà hình như không có cái nào ra hồn, tưởng lần này sẽ tới thế giới tốt hơn, chọn được em gái, không ngờ lọt ngay vào động tang thi, không khéo còn ở trong này chết luôn ấy chứ.

Lại ngồi cảm thán nhân sinh và mức độ xui xẻo của mình, Trình Nhật Phong không phát hiện Hàn Thiên đã ở ngay trước mặt.

Đến khi cậu lấy lại tinh thần thấy trên đầu có bóng tối liền ngẩng đầu lên nhìn, rất vừa khéo, môi chậm môi mắt đối mắt với Hàn Thiên.

Trình Nhật Phong cứng người, cảm giác cả người đau đớn lại ẩn ẩn nổi lên, làm cậu nổi một tầng da gà, định rời đi thì Hàn Thiên đã chủ động tách ra, trong giọng còn mang theo ý cười.

"Xem ra anh bắt đầu thích ứng rồi ha, còn rất chủ động".

Nghe xong cậu rất muốn dùng gạch đập nát mặt Hàn Thiên, lại nghe hắn không nhanh không chậm hỏi.

"Nhiệm vụ của anh ở thế giới này là gì vậy? Đã tiến hành đến đâu rồi?". Hắn cũng biết rồi, còn biết là một chút tiến độ cũng không có, chỉ là muốn người này một lần nữa nói lại cho hắn nghe, xem ra hắn càng ngày càng không kiểm soát được chính mình trong nhân vật tang thi vương này rồi, phải nhanh chóng rời đi, nếu không thật sự có ngày hắn ăn tươi nuốt sống người trước mặt này mất.

Trình Nhật Phong cũng rối rắm vì nhiệm vụ chính thức của hệ thống đưa ra này, lại ở đây hai ngày mà không biết gì hết, lại có tâm lý Hàn Thiên dù gì cũng là bạn, là người thân duy nhất ở đây nên cậu thành thật nói, nói xong còn không quên bàn kế hoạch để hoàn thành nhiệm vụ.

Cậu chọn ở cạnh Hàn Thiên không chạy cũng là vì vậy a, có lợi không chiếm thì thật làm khổ bản thân, có người định làm người chạy việc, cậu đây cũng rất tự nhiên mà sai bảo a.

Ở trong lòng cười lớn, Trình Nhật Phong tự cho rằng Hàn Thiên sẽ không nhìn ra điều gì. Nhưng đáng tiếc cậu không phải mặt than, cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp cho nên mặt cậu lúc này nhìn ra được rất là đắt ý, và gian xảo.

Nhiệm vụ là giúp nhân vật qua đường A đứng trên đỉnh vinh quang, làm chủ thế giới này, từ nhân vật qua đường thành nhân vật chính.

Hàn Thiên cũng cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu, nhưng hôm qua trong lúc Trình Nhật phong ở nhà lấy lại sức hắn đã đi tra qua một lần và đã xác định được nhân vật qua đường A.

Là một cậu nhóc mười lăm tuổi, gia cảnh không có gì để nói, cha mẹ đã qua đời, cậu ta hiện tại là một trong hai tang thi vương ở bên ngoài, mà tính cả hắn thì là ba.

Vì nhân vật của hắn là tang thi vương lâu năm, có thế lực, có sức mạnh, nếu nhiệm vụ này là của hắn, hắn sẽ trao quyền lại như vậy tương đối đơn giản, nhưng khi vào tay Trình Nhật Phong thì không biết làm sao.

Nói cậu là giám đốc một công ty lớn được coi trọng thì này không đủ nhìn, vì cái người ta để ý là vì cậu là thức ăn mà thôi.

Nghĩ lại nghĩ Hàn Thiên nở nụ cười nhìn cậu còn chưa thu lại sự đắc ý trên mặt.

"Nếu tôi giúp anh thì tôi được cái gì đây?".

"Ừm này thì phải xem cậu giúp thế nào rồi, nói trước không lấy thân báo đáp". Trình Nhật Phong lại có chút do dự khi nói xong, vì cậu có dự cảm không tốt.

"Được, tôi sẽ không ép anh lấy thân báo đáp". Hàn Thiên lại cười khẽ một tiếng.

Bên này xem như Trình Nhật Phong đã chiếm được lợi, bên kia Tử Ảnh và Hắc Dạ còn đang mật đàm, chỉ là họ nói gì không ai biết, chỉ biết là sau khi Tử Ảnh đi ra việc đầu tiên làm là nhào vào lòng Trình Nhật Phong kể lể vì bị Hắc Dạ mắng.

Hàn Thiên thì lại thấy trên cái mặt than của Hắc Dạ có ý cười, hắn phán đoán xem ra anh chiếm được lợi rồi.

Không khí ở chỗ này rất tốt, nhưng ở một chỗ khác lại không hề tốt chút nào, mùi máu tươi theo gió truyền đi khắp mọi nơi, tiếng khóc thút thít của trẻ con cũng được gió thổi bay xa, nghe vô cùng thê lương.

Ở một khu ổ chuột của thành phố, cách nơi ở hiện tại của Trình Nhật Phong không xa, một cậu nhóc mười lăm mười, mười sáu tuổi, tay không xé rách cánh tay một người trưởng thành ra khỏi cơ thể.

Móng tay của nhóc rất dài màu đen, đôi con ngươi đỏ như máu, từ hai cái này tập hợp lại cho thấy cậu nhóc là tang thi vương.

Cậu nhóc không hề chớp lấy đôi mắt mà đem những người cố gắng chạy trốn ở đây xé họ ra thành từng khúc, trên đất là tứ chi phân tán, đầu người lăn lóc khắp nơi, cơ thể bị xé tung ra, nội tạng bị lôi ra ngoài, trái tim bị bóp nát.

Cậu nhóc như không có cảm giác, như không có ý thức, chỉ lo bắt lấy, dùng sức kéo rời cánh tay của người đàn ông cậu vừa tóm được, người đàn ông đau đớn vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được, đau đến nổi không còn hơi để la hét, chỉ có thể nhìn cánh tay còn lại của mình cũng bị xé đi.

Người đàn ông nghĩ đây đã đủ đau đớn rồi, nhưng chưa kịp thấy may mắn đã không cìn ý thức.

Cậu nhóc ném đầu nam nhân xuống đất, đầu người lăn vài vòng rồi dừng lại cạnh cánh tay của chính mình khi nảy, trong mắt là đau đớn và tuyệt vọng cực độ rồi dần mất đi sự sống.

Chưa dừng lại ở đó, cậu nhóc dùng tay xé rách lòng ngực nam nhân ra, cầm lasy trái tim đã dừng đập mà hung tợn bớp nát, máu tươi văng ra dính lên trên mặt trên người cậu nhóc, làm cậu nhóc nhìn qua như bình thường lại trở nên quỷ dị và khủng bố.

Cậu nhìn quả tim bị bóp nát một chút, cảm thấy vui sướng, nhưng lại nghĩ đến cái gì đó mà hung hăng đem bụng nam nhân mở ra, lôi nội tạng bên trong ra ngoài rồi xé rời đôi chân khỏi thân thể của nam nhân.

Cậu nhìn tác phẩm của mình rồi nở nụ cười, bên trong nụ cười thỏa mãn là sự mất mát đau buồn.

"Ta sẽ đem thế giới này một lần nữa hủy diệt và làm lại, nhưng trước khi hủy diệt ta sẽ cho những người kia thấy được sự tuyệt vọng là như thế nào". Tự lẩm bẩm với bản thân, cậu lại một lần nữa bắt lấy một người, chia họ ra, rồi móc lấy trái tim mà bóp nát.

Cậu cứ làm như vậy hết người này đến người khác, chỉ chừa lại những người là thức ăn của tang thi.

Cậu biết có hai tên thức ăn đã làm nên thế giới này, chỉ cần chúng còn sống thì thế giới này sẽ không kết thúc được, nhưng chết sớm quá thì không vui chút nào.

Cậu một đường đi thẳng để lại sau lưng là một cảnh tượng khủng hoảng lòng người, máu me thay thế cả lớp đất nâu, tường xanh, tay chân đầu và mình thay thế những vật trang trí trên đường và trong nhà. Mùi máu nông đậm theo gió từ từ tán đi, dưới ánh mặt trời, vô số mạng sống vì hai người mà vĩnh viễn ra đi.

Ở trong góc một căn phòng, nữ nhân chôn mặt vòng lòng nam nhân, thanh âm rung rẩy. "Đây không phải tang thi mà em tạo ra, thật đáng sợ, chúng ta nên tímcach giết nó".

"Anh đã hạ lệnh cho FA rồi, nó sẽ xử lý". Nam nhân vỗ lưng nữ nhân an ủi, y sẽ không để cho công sức y bỏ ra đổ xuống sông xuống biển, cũng sẽ không buông tay người trong lòng lần nào nữa, đây sẽ thế giới của hai người họ, chỉ có họ mà thôi, không ai còn có khả năng tách họ ra nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net