Chương 6: Mộng Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộng Xuân là thành nhỏ, nhưng ở đây lại rất nổi tiếng với các loại cảnh "xuân", ở đây hiểu theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Nói thành Mộng Xuân nhỏ, là vì dân cư không nhiều, lại gần gũi với thiên nhiên, khoa học kỹ thuật rất ít dùng tới, nên bị xếp vào thành nhỏ.

Cảnh đẹp ở Mộng Xuân đâu đâu cũng thấy, hoa lúc nào cũng nở rộ, bốn mùa không trùng lập , đủ loại màu sắc, cây cối xanh tươi nhu hoà làm dịu lòng người, có sông Xuân Tiêu trong vắt chảy qua phản xạ cảnh đẹp trên bờ, xa xa lại có thể nhìn thấy được núi non hùng vĩ.

Mỹ nhân ở Mộng Xuân cũng không thiếu, trai thanh gái sắc, mỗi người một vẻ làm người ta nhìn đến vui vẻ.

Con người ở đây thân thiện, nhiệt tình lại vô cùng cởi mở. Vì vậy các mỹ nhân của chúng ta ăn mặc lộ xuân, quấn quýt lộ thiên.

Đặc biệt người nào mới đến Mộng Xuân lần đầu tiên sẽ gặp được mộng xuân. Tuỳ theo từng người mà mộng xuân khác nhau, có người hoan dâm vô độ, có người vui thích giàu sang, có người điên cuồng mua sắm,... Cảm giác của mộng xuân sẽ rất thật làm con người ta thỏa mãn.

Thành Mộng Xuân rất được nhiều người yêu thích, nhưng người ta không ở đây định cư là vì mộng xuân chỉ xuất hiện một lần khi vừa mới đến, họ chỉ ở vài ba ngày rồi đi, xem như thư giản. Lâu lâu lại đến một lần để trải nghiệm. Cộng thêm vì không có khoa học kỹ thuật tiên tiến, mọi người rất không quen.

Trình Nhật Phong nhìn phong cảnh xung quanh mình mà cảm thán "Nếu ở lúc trước khi đến đây còn có thể gặp được hoa hoa đua nở cây cối um tùm thế này thì vui vẻ rồi, ai, thời thế thay đổi rồi".

Hiện đại, nơi Trình Nhật Phong từng sinh sống, cây cối đã bắt đầu tuyệt chủng rồi, các loài động vật cũng bắt đầu biến mất, bầu không khí cũng ô nhiễm, nguồn nước chỉ có thể tinh lọc lại mà dùng. Nếu tương lai ở đó lại có cây cối, sinh vật sôi nổi phát triển thì sẽ giống Tương Lai rồi, không còn sợ diệt vong.

Cũng chỉ là nhất thời cảm khái, ở đó đã không còn Trình Nhật Phong, nên việc ở đó không liên quan đến cậu nữa. Trình Nhật Phong trong lòng tự nói.

Nhà cửa, hay cửa hàng, khách sạn của thành Mộng Xuân đều cách nhau một khoảng cách nhất định, xen giữa các khoảng cách là vườn hoa, công viên, hay vườn trái cây,... Mỗi cái là mỗi màu sắc, mỗi cảnh.

Trình Nhật Phong tuy có cửa hàng không gian, cung cấp mọi thứ nếu cậu cần, nhưng cũng không thể nào cách ly với thế giới bên ngoài được, vì vậy cậu tìm một nhà để xin ở lại.

Trong cửa hàng không gian cũng có bán các loại tiền ở tương lai hay các thế giới khác, nhưng Trình Nhật Phong muốn ăn nhờ ở đậu nên không định lấy ra sử dụng.

Cậu tìm được một ngôi nhà phía trước có thể nhìn thấy sông, phía sau nhìn thấy cây cối, hai bên thấy hoa cỏ ở cuối đường. Không chút do dự, cậu liền tiến lên mở lời xin ở nhờ.

"Anh bạn thật có mắt nhìn, nếu đã không chê vậy ở lại chơi vài ngày đi". Một thanh niên ra mở cửa thấy Trình Nhật Phong ngỏ lời muốn ở nhờ liền vui vẻ đồng ý.

Người tìm đến nhà anh để ở nhờ tuy ít nhưng không thiếu, đa số họ là người vui vẻ, dễ gần thân thiện với thiên nhiên, cho nên anh cũng rất vui vẻ cho họ ở nhà hai ba ngày.

"Cậu có thể gọi tôi là Lai, mời vào". Lai mở rộng cửa, rồi dẫn đường đi vào trong.

"Chào Lai, cậu có thể gọi tôi là Nhật Phong, hay Phong cũng được, rất cảm ơn vì cậu cho tôi ở nhờ". Lai có khí chất làm người ta cảm thấy thân thiện, lại rất đẹp trai, nhưng vì khí chất nên nhìn Lai có chút ngốc ngốc, vì vậy Trình Nhật Phong vui vẻ chào hỏi.

"Không có gì, cậu cứ tự nhiên, đây là nhà chính, bên kia là phòng bếp, bên này là các phòng ngủ, cậu sẽ ở phòng cuối cùng được chứ?". Lai một bên giới thiệu một bên dẫn Trình Nhật Phong đến dãy phòng ngủ.

"Được chứ, cậu cứ an bài đi".

Nhà Lai lấy phong cách có chút cổ mà phân chia ra từng khu vực, nhà chính dùng để tiếp khách, tổ chức tiệc này kia kia nọ, bên trái là phòng bếp và vườn rau nhỏ, bên phải là các phòng ngủ.

Phòng ngủ có sáu phòng, phòng cuối lại to hơn các phòng còn lại một chút, này dùng để cho khách nhân ở lại.

Trình Nhật Phong không hiểu hỏi "Cậu ở cùng người khác sao?".

Phòng có tới sáu cái, nhưng cậu đi vô tới giờ ngoài Lai ra cậu không hề thấy bóng dáng của ai.

"Không, tớ ở một mình, sang năm định lấy vợ sinh con nên xây thêm phòng để sẵn thôi". Lai nghĩ tới vợ sắp cưới lại nhịn không được nở nụ cười, khuôn mặt đẹp trai lại có chút ngốc kia liền hoàn toàn biến thành ngốc ngốc rất đáng yêu.

Trình Nhật Phong rất muốn đưa tay nhéo má Lai một cái nhưng lại nhịn xuống, mới gặp người ta lại nhéo má người ta, như vậy là không lịch sự.

Lai dẫn Trình Nhật Phong tới phòng, nói câu "Cứ tự nhiên" rồi đi làm việc của mình, nói buổi chiều gặp mặt.

Trình Nhật Phong vào phòng, liền ngồi bệt trên sàn quan sát căn phòng.

Căn phòng lấy màu mật ong làm chủ, có hai cái tủ, bàn trà nhỏ, đồng màu mật ong, trang trí trong phòng chỉ đơn giản có vậy thôi.

Từ trong phòng một mặt làm thành cửa xếp, có thể tuỳ tiện đóng mở, hiện tại cửa đang mở rộng, thấy được bên ngoài kia cảnh sắc xanh mát làm người ta thanh thản.

Trình Nhật Phong thở ra một hơi kéo lớp da trên mặt xuống, cậu từ khi bước ra khỏi chiến thuyền đã tháo mặt nạ, từ trong cửa hàng lấy ra lớp mặt nạ da người dán lên.

Ra đường cũng không thể nào cứ suốt ngày đeo mặt nạ, sẽ bị cho là người điên. Tuy không phải là mặt thật, nhưng dùng để tiếp xúc với mọi người mới tạo được thiện cảm.

[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ra khỏi khu rừng trong vòng hai ngày. Thưởng dung mạo +5. Mở ra kỹ năng nấu nướng].

[Thành công trọ lại nhà của một người mị lực +1]

Trình Nhật Phong chọn học tập, cửa hàng của hệ thống tuy luôn có đồ ăn cho cậu ăn, nhưng nếu muốn sống hoà nhập với mọi người thì tự thân vận động mới tốt.

Cậu không có nhắm mắt lại để bắt đầu học, mà từ không gian lấy ra một bộ đồ rồi đi tắm.

Sau khi tắm xong liền đi tìm Lai xem có thể giúp được gì cho người ta không, đã ăn nhờ ở đậu mà con không đi làm sẽ bị ghét, cậu không muốn chút nào. Nếu được cậu nấu một vài món coi như cảm ơn cũng được, nghĩ vậy cậu liền đi tìm Lai.

Lai đang nhổ cỏ trong vườn rau, Trình Nhật Phong liền đi lên định mở miệng giúp đỡ thì màn hình giả lập hiện lên.

[Ký chủ nấu cơm trả ơn chủ nhà, nhiệm vụ lôi kéo độ hảo cảm, hoàn thành +1 điểm mị lực. Mong ký chủ hoàn thành không được bỏ qua].

Rất không đành lòng, nhưng Trình Nhật Phong vẫn vui vẻ làm, cậu ra sống riêng hai năm, tự thân xuống bếp cũng thường xuyên, nấu ăn tuy không ngon như đầu bếp, nhưng ăn thì khẳng định vẫn ăn được. Chỉ là người ta ăn xong hảo cảm có thật sự tâng lên không?

"Buổi tối này để tôi nấu đi, để cảm ơn cậu cho tôi ở nhờ".

"Nếu cậu đã nói vậy thì cứ tự nhiên đi, tất cả nằm ở trong thùng đá dưới bàn ấy". Lai cũng không cự tuyệt, bản thân tuy nấu ăn không tệ, nhưng một số khách nhân ăn không quen vẫn tự mình xuống bếp. Chắc Nhật Phong cũng vậy.

Hai người một hỏi một đáp chuyện trò vui vẻ, việc trên tay cũng không có ngưng lại mà như được thêm cái gì kích thích mà làm nhanh hơn.

Lúc Trình Nhật Phong đem một món canh, hai món mặn, một món chay đem lên. Lai cũng nhổ xong cỏ, còn sửa sang lại cho vườn cây ăn quả một hồi.

Hai người vẫn là vui vẻ ngồi lại cùng nhau ăn.

"Tôi không giỏi nấu nướng, cậu đừng chê". Trình Nhật Phong gấp miếng cá có chút quá lửa bỏ vào miệng ăn.

Nói ở đây không dùng nhiều tới khoa học kỹ thuật cho đời sống, nhưng cái bếp điện tử đó Trình Nhật Phong phải mất cả buổi mới biết cách sử dụng, không dùng nhiều, không có nghĩa là không dùng. Mệt cho cậu còn vui vẻ sẽ không quá mất mặt vì không biết dùng đồ tương lai, nhưng ngược lại không còn gì để mất luôn.

"Không sao, ăn cũng được mà, lần sao nhớ cho lửa nhỏ là được, trước đó tớ nấu ăn cũng phải vất vả lắm mới làm ra được, lần đầu là không ăn được luôn, cậu như vậy là hay hơn tớ rồi". Lai an ủi.

Ăn xong, hai người tách ra về phòng, bác đĩa để người máy rửa.

Trình Nhật Phong tắm rửa xong, tìm cái chăn nệm trong một cái tủ, rồi bắt đầu nhắm mắt chuẩn bị học tập kỹ năng nấu ăn vừa mở hôm nay.

Chính là trong đầu cậu không có thông tin nấu ăn như thế nào mà là một cảnh tượng vô số em gái xinh xắn đang ôm ào muốn quen với cậu, cảm giác rất thật. Các em gái không phải hủ nữ, là các em gái chân chính, không phản đối cũng không ủng hộ đam mỹ, các em gái vì hạnh phúc của mình mà cũng không có tác hợp nam nam quan hệ trước mặt người các nàng thích.

Cậu được cả đám em gái, đủ loại, đáng yêu, ngây thơ, thành thục,... Theo đuổi, còn muốn vì cậu sinh con, cậu tìm được một em gái cũng kiểu mình thích, đang định làm chuyện quan trọng lại bị hệ thống không chút thương cảm lôi đi học tập nấu ăn, mộng xuân của cậu liền rơi xuống địa ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net