Chương 7: Biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Thiên yên lặng nhìn người đang ngủ, hắn lại thấy đói rồi, có nên ăn người này luôn không?

"Cậu nên nhanh chóng giúp cậu ta hoàn thành nhiệm vụ để thoát khỏi tính cách nhân vật, nếu càng lâu với cậu hay cậu ta đều không có lợi". Hắc Dạ ở một bên nhắc nhở, anh đến đây tuy là vì Tử Ảnh, nhưng Tử Ảnh đã quyết định nhận Trình Nhật Phong làm anh trai còn nguyện đi theo, anh cũng không thể nào cứng rắn đem họ tách ra, mà nếu đã như vậy thì đi giúp Hàn Thiên cũng tốt, ký chủ càng mạnh quyền lợi ký chủ và hệ thống đạt được càng cao, mà tiềm lực của Hàn Thiên là vô hạn, chỉ cần khai thác đến mức cao nhất lợi ích anh nhận được sẽ không ít.

Lại nói Tử Ảnh cũng đang tác hợp hai người, nếu anh giúp hai người, hai người sẽ giúp lại anh, nói tóm lại anh luôn được lợi. Hắc Dạ mặt không đổi sắc liên hệ với Tử Ảnh nhắn tin [Chúc ngủ ngon bảo bối].

Tử Ảnh nhận được tin nhắn cả người đều không tốt. Nhanh tay xoá đi rồi mới biến thành đám mây trắng ôm lấy Trình Nhật Phong ngủ.

Hàn Thiên nhìn một đám bông với Trình Nhật Phong ôm nhau ngủ, lại nhìn kỹ gương mặt của cậu.

Chỉ là không biết tại sao mọi khi, hay trước kia hắn không có nhìn kỹ cậu, lại nói có thể cậu luôn thay đổi khuôn mặt cho nên hắn chỉ dựa vào cảm giác và mùi hương để xác định xem người đó có phải là cậu không.

Hiện tại bên mũi vẫn luôn thoang thoảng mùi hương cỏ non đó, làm hắn như say như mê không dứt ra được.

Lúc này đây cậu đang ngủ, mà khuôn mặt này lại có thể không phải là của cậu, có lẽ cậu lại dịch dung, hoặc là đây là yêu cầu của nhiệm vụ.

Nhịn không được muốn biết khuôn mặt thật của cậu, Hàn Thiên liền không do dự đưa tay tìm đến mối nối của lớp mặt nạ, rồi cẩn thận kéo lên.

Đến khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu, hắn không biết bản thân là giật mình, hận, giận hay là tiếc nữa.

Đưa tay cẩn thận sờ lên khuôn mặt bị bỏng đến không còn hình dạng, không nơi nào còn nguyên vẹn, chỉ có đôi mắt và môi xem ra có thể nhìn được. Tay hắn rung lên, thì ra đây mới là khuôn mặt thật của cậu, thì ra do như vậy mà chưa một lần cậu dùng mặt thật đối diện người khác.

Không phải hắn không bài xích với khuôn mặt xấu xí này, nhưng mà đây là người hắn yêu, cho nên cảm giác đó không tồn tại nhiều mà thôi.

"Có cách nào làm thay đổi khuôn mặt của anh ta không?". Hàn Thiên hỏi.

"Có, đó là cậu ta phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống đưa ra, chỉ cần mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ các chức năng cơ thể của cậu ta sẽ được chữa trị và phục hồi". Hắc Dạ một bên nói, một bên cũng nhìn đoàn mây trắng đang ngủ, trong lòng không ngừng xoay chuyển cách lừa người tới tay.

"Cậu ta cũng đã qua mấy cái thế giới rồi tại sao lại vẫn như vậy?".

"Vì cậu ta lười cho nên mới như vậy, nhưng nếu bây giờ cậu ta tiếp tục lười chỉ có hại cho cậu ta, vì cơ thể của cậu ta đang yếu dần". Hắc Dạ lúc này cũng mới để ý tới, lại thăm dò lịch sử của Tử Ảnh rồi tra xét thân thể của Trình Nhật Phong.

"Lúc trước cả cậu ta và hệ thống luôn bị hạn chế cho nên không có ảnh hưởng gì, hiện giờ Tử Ảnh đã nâng cấp lên mức cao nhất, hạn chế cũng đang dần loại bỏ, mà hệ thống và ký chủ là mối liên hệ chặt chẽ có thể nói là ký sinh, nếu ký chủ chết hệ thống sẽ chọn người khác thay thế, cho nên hiện tại Trình Nhật Phong phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ để hệ thống bù đắp lại thiếu hụt cho cậu ấy". Hắc Dạ đơn giản nói.

Tình trạng của Trình Nhật Phong phải nói là rất tệ, các chỉ số đang dần thụt lùi, có lẽ do cơ thể cậu ta nhập vào đang bị thoái hoá, hoặc là nói nó đã hết hạn sử dụng, bây giờ cậu ta chỉ còn đếm ngày mà sống thôi, cho nên nhiệm vụ lần này phải thành công, nếu không cậu ta phải bái bay thế giới này.

Mà nếu như vậy anh cũng phải bận tìm kiếm Tử Ảnh lần nữa. Lần tới thời gian tìm kiếm có khi còn dài hơn lúc này, mà trong thời gian đó ai biết Tử Ảnh có thích ai hay không? Cho nên anh phải giúp một tay.

*****

Lạc Nhạn di chuyển nhanh trên những con đường, cậu có thể biết chính xác hai người đó ở đâu, nơi nào có hai người đó, nơi đó sẽ là tế đàn cho sự chết chóc. Cậu sẽ dùng máu của chúng cúng tế linh hồn của cha mẹ cậu.

Cậu nhóc mười lăm tuổi, vì oán hận mà đôi mắt đỏ rực nay lại càng đỏ hơn, ánh mắt chứa đầy sự oán hận, chán ghét.

Lạc Nhạn dừng lại cậu nhìn toà cao ốc trước mặt mình, bên môi là nụ cười của sự khát máu.

"Các người nghĩ sẽ trốn được tôi sao? Các người nghĩ thế giới này là của các người sao? Buồn cười, chính tôi sẽ tự tay đập đỗ đó, rồi làm lại một cái mới, tôi sẽ cho các người sống trong sự hoảng sợ, để xem các người sẽ sống thế nào đây". Lạc Nhạn thì thầm, rồi hướng về nơi nào đó nở nụ cười, nụ cười mang ý nghĩa châm chọc, và thách thức.

Cậu nhóc đi vào tòa cao ốc, trên đường đi gặp người nào cậu đều không lưu tình mà một phát xuyên tim lấy đi mạng kẻ đó.

Ở thế giới này không có sự bất diệt, tang thi thì thế nào? Giết ngươi không chết vào buổi tối thì ban ngày ta cho ngươi về với cát bụi, như vậy còn không được sao?

Toà cao ốc chỉ trong vòng nửa tiếng, từ toà nhà sinh khí bừng bừng biến thành toà nhà chết chóc, tử khí bừng bừng.

Lạc Nhạc đứng trên cao nhìn xuống, nhìn về phía nơi hai con người đang ẩn trong bóng tối quan sát cậu.

Đừng tưởng ta không biết các ngươi đang theo dõi ta, các ngươi đang sợ hãi đúng không? Hãy cho ta thấy sự sợ hãi của các ngươi, những con người ích kỷ.

****

Lúc này Hàn Thiên cũng âm thầm làm một số việc.

Đừng ai hỏi hắn làm gì, chỉ cần nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trình Nhật Phong sẽ biết.

Cũng đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là Hàn Thiên nhịn không được dùng tay bóp mũi Trình Nhật Phong lại mà thôi.

Vì sao ư? Trình Nhật Phong mơ thấy mình ôm em gái non mềm trong lòng, cảm xúc trên tay lại cìn rất thật cho nên ý cười trên mặt càng lúc càng rõ ràng, mà Trình Nhật Phong vui vẻ lại có người cảm thấy khó chịu, không vui và ghen tỵ.

Cho nên Hắc Dạ ôm cục bông của mình về phòng, mặt ám trầm. Hàn Thiên mặt áp suất thấp bịt mũi cậu lại. Lý do, chỉ có mình Hàn Thiên biết tại sao hắn lại bịt mũi người này.

Vì không thở được cho nên cậu tìm cách thở, theo bản năng mà há miệng hít không khí, nhưng vừa mở miệng đã chạm ngay thứ ngăn cản cậu hít thở, Trình Nhật Phong đưa lưỡi ra thử thăm dò, liếm liếm một chút, có chút mặn, cậu lắc đầu hòng thoát khỏi. Nhưng không được, bực bội mở mắt liền thấy ánh mắt đỏ của Hàn Thiên làm cậu tưởng mình chuẩn bị bị quái thú ăn thịt.

Còn chưa kịp la lên đã bị quái thú mắt đỏ cắn lên môi, cậu nghĩ mình sắp chết rồi thì quái thú rời đi.

Lúc này Trình Nhật Phong mới phát hiện thì ra không phải quái thú mà là Hàn Thiên. Còn chưa kịp thở dài cậu lại phát hiện cậu bị hôn.

Thở hổn hển lấy lại bình tĩnh, cậu hiện tại không muốn xé mặt với Hàn Thiên, ở thế giới này người mạnh nhất mà cậu quen là Hàn Thiên, cũng xem như hai bên là bạn, có điểm an toàn nhất định, tuy là luôn bị rình rập. Nhưng những vấn đề đó không quan trọng, quan trọng là giữ được mạng quan trọng hơn.

Suy nghĩ lại tự an ủu vì mạng nhỏ, vì tương lai tươi sáng phía trước, Trình Nhật Phong quyết định nhường nhịn, còn tự động viên mình một số trường hợp cần phải chủ động.

Haha đừng hỏi cậu chủ động cái gì, này phải xem tình hình cái đã.

Đã hạ quyết tâm cậu cũng không thèm để ý, định ngủ tiếp thì nghe tiếng hệ thống nhắc nhở.

[Mục tiêu đã xuất hiện, thỉnh ký chủ tự thân đi giúp đỡ, khuyến khích nhanh tay nhanh chân sẽ có thưởng]. Tử Ảnh cũng bị tiếng hệ thống đánh thức. Định đi cọ cọ anh trai kêu anh trai thức dậy đi làm nhiệm vụ, nhưng cọ cọ một lúc lại không như tưởng tượng sẽ bị lớn tiếng mắng hay bị quăng đi, mà bị ôm càng chặt hơn?

Tử Ảnh đưa mắt nhìn thấy người ôm mình là Hắc Dạ liền vèo một cái chạy về tới bên cạnh Trình Nhật Phong.

Lúc này Hàn Thiên cũng nhận được nhiệm vụ phụ, vì vậy cả bốn người liền ở trong phòng của Hàn Thiên bàn bạc.

"Mục tiêu nhiệm vụ đã xuất hiện, tôi đây nên giúp đỡ thế nào đây? Giao cái công ty gì đó ra có được không?". Trình Nhật Phong khổ não. Tại sao vậy a, cái nhiệm vụ gì mà không giống như những nhiệm vụ cậu thấy trong truyện vậy? Hayz, may mắn còn có Hàn Thiên với Hắc Dạ có lẽ họ có cách, việc gì khó chứ cho họ giải quyết là được rồi không cần suy nghĩ chi cho mệt.

Sau khi ném đi cái vấn đề phiền não cậu liền ngồi lên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Vừa nhìn cậu muốn té từ cửa sổ xuống luôn.

Cũng nhờ có mắt tinh mà cậu nhìn không sót thứ gì. Toà cao ốc có luồn khí đen bao trùm, càng ngày càng dày đặc, thể hiện sự chết chóc nồng đậm.

Nhưng vấn đề không phải ở đó, vấn đề ở chỗ, cậu thấy thi thể, một đống thi thể, nằm la liệt, còn chưa hết, thi thể không hề toàn diện, có cái lỉng một lỗ lớn ngay ngực, có cái bị mất đầu, có cái bị chém thành đôi, có cái bị chém thành ba, tứ lung tung trên đất, không có thi thể nào còn nguyên vẹn.

Sự khủng khiếp không dừng lại ở đó, đáng sợ hơn là, vô số người sợ hãi lại không dám làm gì chỉ có thể giấu mình đi trong đám thi thể.

Thứ nổi bật cũng là khủng bố nhất là cậu thiếu niên, trên người là y phục đầy máu, đến màu sắc ban đầu là màu gì cũng không nhìn ra, trên mặt còn dính các vệt máu.

Trình Nhật Phong lần đầu tiên cảm thấy mắt tinh vô cùng không tốt, làm cậu thấy sống lưng lạnh lẽo. Sợ bản thân sẽ biến thành một cái thi thể không toàn vẹn kia.

[Đã xác nhận mục tiêu, ký chủ có thể lựa chọn một trong hai cách sau :

Một: ngay lúc này tiến lên cùng đàm phán.

Hai: im lặng chờ Hàn Thiên nghĩ ra cách rồi nói sau].

Phản ứng đầu tiên của cậu khi nghe được phương pháp giải quyết của hệ thống là cmn vậy đưa ra cách giải quyết làm gì nữa, thực chất nó là như vậy rồi.

Dường như cậu thiếu niên bị nhìn kia cảm nhận được ánh mắt của cậu mà theo đó nhìn qua.

Trình Nhật Phong bị nhìn giật mình một cái, tim như bị thắt lại, hô hấp dồn dập như ai đang nắm lấy trái tim cậu.

Chờ đến khi cậu lấy lại được ý thức, thở lại bình thường thì thấy nguyên cục bông trắng đang bay qua bay lại trước mặt mình, sau đó là Hàn Thiên. Chính cậu thì đang nằm trên giường.

Cậu đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Hàn Thiên muốn được hắn giải thích, nhưng Hàn Thiên Lại chỉ nói một câu.

"Chúng ta chuẩn bị đến thế giới tiếp theo".

Sau đó cậu bị đưa vào không gian hệ thống của Tử Ảnh, bản thân còn chưa hiểu gì đã rơi vào giấc ngủ sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net