Chương 7: Muội Bây Giờ Đã Bán Thân Cho Tỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Nhật Phong tối đó không tiếp khách nhân, nhưng cậu lại phải ở lại trong phòng Hàn Thiên "luận bàn" nhân sinh cả một đêm, sáng ra cả người liền cứ như không ngủ cả đêm, tuy là đêm qua cậu ngủ rất sớm, ngủ cũng rất ngon, nhưng mà luôn có cảm giác trên người như bị vật nặng đè, cả người như bị xoa nắn qua một lần, nhưng sáng ra lại chẳng thấy có gì lạ cả, Hàn Thiên rất quy cũ còn đang ngủ kia kìa.

Còn chuyện luận bàn là gì cảm phiền đừng hỏi cậu, nói ra chỉ toàn là nước mắt, mà không nói không được, Tử Ảnh và Hắc Dạ nộp đơn xin nghỉ dài hạn rồi.

Họ thật vui vẻ a, đi nghỉ nữa, trong khi cậu phải làm nhiệm vụ trong khi có hệ thống lại không thể dùng được. 

Không dùng được, hệ thống chỉ cung cấp thông tin cần cung cấp, hoặc những thứ mà ký chủ không thể làm được, tìm được cho ký chủ, còn lại hoàn toàn không nhìn ra nó là hệ thống, không chỉ dẫn, không tiến độ, không nhắc nhở, tới ngay cả cửa hàng không gian hệ thống cũng muốn đóng cửa luôn nữa chứ. Hôm qua cậu vào xem, vật phẩm có thể dùng phải nói là ít đến đáng thương, mà muốn dùng thì cần phải đúng trường hợp mới cho phép dùng, chứ không được sử dụng lung tung nữa, nhưng mà may mắn là nó vẫn còn "miễn phí".

Mệt, sáng ra còn phải tốn não bộ nghĩ việc này, không bằng cậu đi thực hiện nhiệm vụ cho rồi, hôm qua đã tính kỹ, cũng đã nói kỹ, tuy là cậu nghe cũng không tin tưởng lắm, nhưng Hàn Thiên đã đảm bảo cậu chỉ đành tin tưởng vậy.

Trình Nhật Phong không nhận ra, cho dù cậu phản ứng thế nào với Hàn Thiên thì một phần nhỏ vẫn nguyện ý tin tưởng nghe theo, lại còn có phần thân thiết, chỉ là không biết tới lúc cậu nhận ra được thì sẽ có phản ứng thế nào đây?

Không nói chuyện này, kế hoạch hôm qua của hai người đã được tính kỹ, Hàn Thiên do còn một thân phận nữa, hắn sẽ dùng thân phận này tạm thời dùng người trong các và trong viện, bảo họ đi, bọn thái giám tìm không được người sẽ phải tay không đi về, hoặc là chúng sẽ bắt đại ai đó về phục mệnh, nhưng nếu như bắt đại, bọn họ vẫn không tránh khỏi bị hoàng thượng hỏi tội.

Nhìn cách này đơn giản, nhưng thực ra rất hữu dụng, vì là mạng người cho dù là hoàng thượng hay bọn thái giám không coi ai ra gì kia có muốn quang minh chính đại bắt người hay lén lút bắt người, thì vẫn sẽ dẫn đến một đợt sóng mà hoàng thượng không thể nào dẹp được.

Do hoàng thượng đã không được lòng dân, các vị quan cũng không nhìn nổi nữa, các vị tướng quân cũng đã nghĩ tới tạo phản, cho nên chuyện này thành thì hoàng thượng cũng sẽ bị lật đỗ, không thành thì cũng có người lợi dụng chuyện này tạo phản.

Không nói tới hoàng thượng thế nào, chỉ cần lũ thái giám không tìm thấy người, không thể phục mệnh là được.

Trình Nhật Phong lại chợt nhớ, việc này là Hàn Thiên đưa ra, cũng là lấy thân phận Hàn Thiên để đưa ra, cậu lại không có chút tác dụng nào trong việc này. Cậu phát hiện hình như nhiệm vụ của cậu toàn là do Hàn Thiên thực hiện giúp, như vậy thật sự được sao? Cái này phải xem lại mới được, nếu đến thế giới tiếp theo không có tên đáng ghét này ai giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ?

Cuối cùng Trình Nhật Phong cũng phát hiện ra, nhưng mà hình như cậu phát hiện hơi muộn rồi thì phải, vì tương lai của cậu đã không thể nào thay đổi được nữa. 

Bò ngang qua người Hàn Thiên, cậu định đi xuống giường cổ chân liền bị người nắm lại, cậu không thể nào dùng lực lắc ra, nếu cậu không giữ vững sẽ lọt giường, mới sáng mà té giường, nghĩ thôi đã thấy cả người hơi ê rồi.

"Sớm a tiểu muội muội". Hàn Thiên đã thức từ lâu, nhưng thấy cậu ngồi ngẩn người nên không định thức mà muốn xem cậu sẽ làm gì.

"Tiểu muội muội em gái ngươi, ai là tiểu muội muội của ngươi? Buông, lão tử muốn đứng dậy, ta muốn ăn sáng, đói rồi biết không?". Bực, Trình Nhật Phong cảm thấy mình không thể sống chung với Hàn Thiên này được, không phải lúc trước rất tốt sao? Sao bây giờ luôn có cảm giác tên này càng lúc kỳ quái? 

"Hôn một cái thả muội đi". Hàn Thiên ngồi dậy, ở bên tai cậu thổi khí. Sáng ra nhìn biểu cảm đầy mặt của cậu rất thú vị.

Trình Nhật Phong không tình nguyện hôn lên môi Hàn Thiên một cái, ai biểu hôm qua cậu lại ngu ngốc gật đầu mà không xem câu nói của Hàn Thiên có bao nhiêu lừa gạt ở trong đó làm chi, đến khi phát hiện đã phải thực hiện, sáng hôn chào buổi sáng, ăn xong hôn một cái, buổi trưa hôn một cái, đầu giờ chiều hôn một cái, ăn cơm chiều hôn một cái, tối hôn một cái, ăn nhẹ buổi tối hôn một cái, trước khi ngủ hôn một cái.

Nói tóm lại tên lừa gạt kia chiếm toàn bộ tiện nghi của cậu, khi nào hắn muốn cậu hôn là cậu phải hôn, không hôn không được.

Hàn Thiên hôn lên trán cậu một cái mới chịu buông ra, hai người vệ sinh cá nhân xong, ăn sáng một chút liền thực hiện nhiệm vụ.

Buổi trưa ma ma nhận được thư của bề trên, nhanh chóng tập hợp người lại, dặn dò cẩn thận xong rồi thì toàn bộ về phòng thu gom đồ đạc của mình cấp tốc di chuyển đến thành Nhẫn, nơi bề trên đã nói, với danh nghĩa là cống hiến tài nghệ cho các vị thương buông ở nơi đó.

Thời gian di chuyển cũng chỉ cần ngồi xe hai ngày là tới, mọi người cũng chỉ mang đi ít đồ dùng cần thiết vài bộ y phục liền lên xe mà đi.

Trước khi đi ma ma lại nhận được bao thư, đọc xong ma ma liền gọi Trình Nhật Phong vào nói chuyện.

"Có người nguyện ý thay con chuộc thân, cho nên lần này con không cần đi theo chúng ta, mà hãy đến Lôi Kích, con đi cùng Cẩm Tú, cô ta sẽ nói cho con nghe phải làm thế nào".

Trình Nhật Phong ôm một bụng hồ nghi nói lại cho Hàn Thiên nghe, Hàn Thiên nhếch môi cười khẽ nói "Muội lại đến hôn tỷ, tỷ nói muội nghe". Hắn cũng sẽ không nói là hắn làm đâu, cứ để Trình Nhật Phong như vậy đi, ân rất thú vị.

Đành phải hôn một cái, đưa ánh mắt "nếu không nói đừng trách ta đánh ngươi". Trình Nhật Phong cảm thấy trong này có phần của tên lừa gạt này, nhưng lại chẳng biết tên này đóng vai trò gì, không lẽ là người chuộc thân cho cậu? Thế thì xong, giấy bán thân từ tay ma ma chuyển thành của tên lừa gạt này, không phải mang ý nghĩa là cậu bán thân cho hắn sao? Trình Nhật Phong không chấp nhận được đáp án này, cho nên liền phủ quyết. Nhưng Hàn Thiên lại làm cậu phải đối diện với thực tế đầy nước mắt này.

Hắn không định nói, nhưng xem vẻ mặt của cậu thì cậu đã đoán được rồi, vậy lại xem nét mặt cậu khi phát hiện sự thật không thể thay đổi này đi. "Muội là do tỷ dùng tiền để dành của tỷ mấy năm nay để chuộc thân cho muội, muội nói xem cần phải trả ơn cho tỷ thế nào đây? Nếu muội không định trả ơn cũng không sao, ta có giấy bán thân của muội, xem như muội đã bán thân cho ta rồi, ta đây lại có thể tự mình quyết định muội phải như thế nào a".

Trình Nhật Phong xanh mặt đi về phòng dọn đồ rồi theo "Cẩm Tú" tỷ đến Lôi Kích.

Cậu nào biết, cậu cách hoàn thành nhiệm vụ ngày càng xa, hệ thống xét thấy ký chủ không có khả năng hoàn thành tất cả các nhiệm vụ cứu vớt, cho nên âm thầm loại trừ bớt những mục tiêu đã ngoài tầm với, cuối cùng còn lại một người "Cẩm Tú". Hệ thống tỏ vẻ lúc này nó chỉ là các số liệu không có khả năng tự ý giảm bớt nhiệm vụ của ký chủ, mà có người động tay động chân, mà người động tay động chân lúc này đang ngắm cảnh thủy triều tang thi đang tập kích khu vực an toàn của nhân loại, còn không quên cảm khái "Anh xem, xem như thế này tốt hơn xem qua màn hình a". Nhật Long cười, nụ cười bên mép là nụ cười thị huyết, khung cảnh này làm anh ngứa tay chân, nhưng vì có người ở đây, anh không tiện tự mình ra tay, chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

Trình Nhật Phong không biết gì về việc mình bị anh dâu quay đi quay lại như chong chóng, còn đang chóng mặt nhức đầu phát hiện hướng cậu đi và hướng người trong các trong viện đi là hoàn toàn trái ngược nhau, khoảng cách xa như vậy cậu làm sao hoàn thành nhiệm vụ?

Hàn Thiên thấy cậu xụ mặt liền ân cần hỏi thăm, chỉ nhận được bóng lưng của cậu, cũng không thể làm gì khác hơn là đưa bánh qua cho cậu ăn, bánh vừa đưa lên mép, Trình Nhật Phong đã quen nên không chút do dự cắn ăn. Ăn một cái, lại thêm một cái, đến khi nước đưa tới bên mép mới giật mình phát hiện từ nãy giờ Hàn Thiên luôn đút cậu ăn.

Cậu quá không phòng bị tên này rồi, cứ như vậy không được, phải tránh xa, tránh xa ra.

Thế là xe không rộng gì mấy, Trình Nhật Phong lại cố co mình lại kéo dài khoảng cách, Hàn Thiên liền cảm thấy không vui, giá trị sinh mệnh trên màn hình lại giảm xuống.

Trình Nhật Phong phát hiện mà khóc không ra nước mắt.

Cậu phát hiện người cần cứu vớt chỉ còn lại mình Hàn Thiên, những người kia đã hoàn thành nhiệm vụ hết rồi, mà giá trị sinh mệnh của tên này lại giảm nữa, lần trước đã giảm rồi, ai làm gì hắn mà cứ giảm liên tục như vậy? Nếu trở về không hay rớt xuống âm thì phải làm sao?

Trình Nhật Phong không biết nguyên nhân, đành phải đến trước mặt Hàn Thiên nghiên cứu xem ai làm gì hắn, chỉ là vừa mới đưa mặt lại gần đã bị hôn rồi.

Có thể hay không cho cậu biết tại sao? Cái cột mới rồi còn năm giờ đã nhảy lên hai mươi rồi không? Lại nghe Hàn Thiên âm dương quái khí nói "Muội bây giờ đã bán thân cho tỷ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net