Chương 8: Kế Hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị bỏ lỡ một ngày đi làm thân với người trong bộ lạc, sáng hôm nay Trình Nhật Phong không đợi ai gọi dậy đã tự thức một mình đi săn.

Hôm qua cái cảm giác đánh nhau với sói vẫn còn ở trong đầu cậu, thật sự rất phấn khích.

Nên cậu sẽ chăm chỉ đi săn, ở bộ lạc cậu thấy mình không giúp được gì cho mọi người, đi săn đem về cho họ lại có thể. Vì vậy cậu vui vẻ chạy vào rừng săn bắt một hồi cho thỏa thích.

Cậu cũng không quá rành đường đi trong rừng, đi một hồi cách càng ngày càng xa bộ lạc. Lại đi thêm một đoạn.

Do hình thú lai, lại biến dị, cho nên động tác của Trình Nhật Phong khá nhanh nhẹn, tai cũng cực thính.

Đi được một lúc cậu nghe thấy tiếng nói nên dừng lại, đang định tìm đường quay lại thì nghe có người nhắc tới Ái Ngô Tác vì vậy cậu dừng lại nghe ngóng.

"Bộ lạc của tên Ái Ngô Tác kia nhìn thì hùng hậu như vậy chứ bên trong toàn là giống cái, trẻ nhỏ và người già thôi, chọn nó ra tay chắc chắn sẽ không có sai sót gì".

Một giọng trầm ổn khác lại lên tiếng.

"Tốt, ba ngày sau chúng ta sẽ tập kích bắt ngờ, giống cái thì giữ lại, trẻ, già và thú nhân thì giết hết đi".

Âm thanh vẫn còn tiếp tục nói, nhưng Trình Nhật Phong đã không nghe được câu nào nữa rồi.

Tập kích thì thôi đi còn giết hết già trẻ, giữ lại giống cái làm gì?

Cậu không yên lòng nên lúc rút lui tạo nên tiếng động, bị bọn họ phát hiện.

Cậu không chắc mình có chạy thoát không, cho nên chọn nhanh gọn lẹ nhảy lên cây, nhảy nhảy nhảy một hồi lên cây cao nhất, lên đến ngọn cây luôn.

Lúc này chân cậu nhuyễn ra rồi ngồi bệt trên cây.

Ha ha cậu bị sợ độ cao, từ trước đến giờ đã sợ độ cao rồi.

Bây giờ ở trên cây cậu phải làm sao đây?

Trình Nhật Phong khóc không ra nước mắt. Cậu đến nhìn cũng không dám nhìn, chân lại nhuyễn ra, chạy kiểu gì đây? Để tụi kia phát hiện cậu chết là cái chắc.

Trình Nhật Phong ở trên cây lo lắng có bị phát hiện không, ở dưới đất đã loạn thành một đoàn.

Tại vì có người trốn thoát, bọn kia phải đuổi bắt người, không ai hơi đâu mà lo cho Trình Nhật Phong.

Cậu đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai tìm đến, lại muốn xuống bên dưới mà không biết xuống bằng cách nào.

Lay hoay một hồi cậu quyết định liều, nếu không xuống thì không về báo tin được, khi đó cả bộ lạc của Ái Ngô Tác sẽ không tránh khỏi bị tàn sát.

Cậu từ từ theo các nhánh cây bò xuống, mắt thì luôn nhìn ngang, không dám nhìn xuống dưới.

Bò xuống một hồi cậu phát hiện phía dưới có một người đang ngồi, lúc cậu nhìn thấy tim xíu nữa nhảy ra ngoài rồi.

Tưởng đâu bị phát hiện, nhưng khi nhìn thấy người nọ là nữ giống cái, lại khá xinh đẹp, cả người thể hiện lên vẻ kiên cường. Nhưng trên người đầy bùn đất, có vẻ vô cùng chật vật.

Cậu bò xuống dưới, tuy hình tượng bị huỷ mất rồi nhưng cậu không để ý cái này, cái vấn đề là tại sao lại có giống cái ở đây? Có khi nào là bộ lạc nào lại bị tập kích, giống cái này may mắn thoát được?

"Này, cô không sao chứ?". Cậu nhỏ giọng hỏi, cậu sợ lớn tiếng quá bị mấy người kia nghe thấy thì coi như xong.

Nữ giống cái lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, rồi dùng tay chỉ chỉ xuống phía dưới, lại lấy hai ngón tay làm động tác di chuyển. Cậu đoán ý không xác định hỏi lại.

" Ý cô là họ đi rồi?".

Cô gái lại gật đầu.

"Vậy chúng ta xuống trước". Trình Nhật Phong cẩn thận leo xuống, từ từ leo xuống, khi cậu đứng được trên mặt đất thì em gái đã đứng dưới đất tự lúc nào, cậu chỉ có thể nhìn cô gái cười trừ.

"Cô gọi là gì? Sao lại ở đây?".

Cô gái lại làm một vài động tác đơn giản, cậu lại phải đoán ý hỏi lại để xác định mình hiểu đúng.

"Cô gọi là Nhã Nhã? Bộ lạc bị mấy người vừa rồi tập kích? Cô may mắn chạy thoát?".

Cô gái lại xua tay ý bảo câu nào đó sai rồi làm lại một động tác, tay đưa lên rồi ôm vào trong lòng. Cậu không hiểu, ôm bầu trời hả? Hay là nhớ ai? Mà chắc không phải cái này đâu?

" Phương". Cậu vô thức thốt lên, cậu nhớ lúc trước còn ôm máy tính cái ký hiệu hình tròn bao quanh mặt trời gì gì đó còn có cái mũi tên chỉ một hướng, cậu thường gọi ký hiệu đó là phương cho dễ nhớ.

Không ngờ cô gái nghe xong lại gật đầu.

"Cô tên Phương?". Cô gái khẳng định gật gật đầu.

Được rồi đoán trúng là mừng rồi. Vì vậy cậu lại dò hỏi, một bên nói chuyện một bên chậm rãi di chuyển ra xa nơi này.

Đến một nơi khá xa cậu quyết định phải nhanh chóng về bộ lạc, vì vậy nói.

"Để tôi đưa cô về bộ lạc". Cô gái gật đầu.

Cậu không hoá thú được, nhưng vẫn có thể dùng khả năng của nó. Cậu nói đắc tội một cái liền ôm ngang eo người ta chạy như bay trở về.

Cậu cảm thấy may mắn vì cái mũi và cái tai thính của mình, nếu không thì lạc nữa rồi.

Về đến nơi cậu liền đi gặp Ái Ngô Tác nói cho y biết chuyện mình biết, đồng thời kêu y sắp xếp chỗ ở cho nữ giống cái này.

"Cậu nói thật?". Ái Ngô Tác nghe xong nửa tin nửa ngờ, tin tức các bộ lạc gần đây bị tập kích y cũng biết, nhưng những vụ tập kích như vậy thường là kẻ thù của nhau. Y nhớ bản thân không hề gây thù với ai, người trong bộ lạc lại càng không, sao lại bị tập kích?

Trình Nhật Phong chỉ cô gái bên cạnh rồi nói.

"Đây là Phương, bộ lạc của cô ta cũng bị tập kích, mới nảy may mắn trốn thoát khỏi những tên tập kích đó, theo thông tin cô nói thì chúng là các thú nhân cùng một loài là linh cẩu, thích gây chiến, chém giết không hề lưu tình, quan trọng là bộ lạc của cô ta không có chọc gì đến chúng".

Phương ở một bên gật đầu khẳng định, cô không ngờ thú nhân này lại hiểu cận kẻ những gì cô "nói". Từ trước đến giờ giao tiếp với cô có chút khó khăn, tuy cô không thấy gì về việc này, nhưng muốn người khác hiểu chính xác những gì mình biểu đạt thì thật không dễ dàng chút nào. Người này lại có thể làm được, độ hảo cảm tăng cao tuy lúc gặp cô có chê một thú nhân lại sợ độ cao này một hồi.

Ái Ngô Tác gật đầu đã biết liền gọi những thú nhân khác lại bàn việc tác chiến cho ba ngày sau. Cậu cảm thấy mình cũng nên giúp một tay vì vậy cũng đi theo.

[Nhiệm vụ thành lập, giúp đỡ bộ lạc của Ái Ngô Tác vượt qua lần tập kích này]. Hệ thống cảm thấy tới thế giới Thú Nhân là một việc đúng đắn, nó đã tuyên bố hai nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất. Nếu lại tiếp tục nó sẽ không phải lo lắng việc ký chủ nhà mình không đạt chỉ tiêu.

Cậu cũng không để ý, cứ giúp một việc lấy một điểm cộng ngẫu nhiên cũng không tệ. Cứ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ là được.

Giống như bọn kia nói, thú nhân của bộ lạc Ái Ngô Tác đa phần là người già và trẻ nhỏ, còn lại là giống cái và giống đực. Cho nên thú nhân giống đực chỉ chiếm một phần, nếu như bị tập kích khó có thể đảm bảo an toàn cho những thú nhân khác, vì vậy việc đầu tiên họ bàn bạc là làm cách nào để đảm bảo an toàn cho mọi người khi thú nhân nghênh chiến.

"Để bọn họ ở trong nhà đừng cho ra ngoài". Một thú nhân nói.

"Hay để vài thú nhân dẫn họ đến nơi an toàn?".

Ái Ngô Tác chăm chú lắng nghe rồi cẩn thận suy nghĩ.

Cậu cũng nghĩ ra được một cách nhưng không biết có tác dụng không, nhưng muốn biết thì phải để mọi người suy xét đi nên cậu nói. "Chúng ta đào một cái hầm lớn dưới lòng đất cho bọn họ trốn vào, chúng ta chỉ cần ở trên thủ vững thì họ ở bên dưới sẽ an toàn".

Ý kiến vừa đưa ra mọi người liền xôn xao bàn xem có khả thi hay không.

Theo cậu thấy thì nó hơi tốn thời gian một chút, có chút không có khả năng, nhưng xét đến đây là thú nhân, ai cũng có sở trường của mình, đào một cái hầm lớn trong hai ngày chắc có thể cho nên cậu mới nói, cậu cũng không nắm chắc nó thật sự hữu dụng.

Ái Ngô Tác nghe được cũng suy xét một hồi thấy cũng được, vì vậy thông qua, rồi tiếp tục bàn.

Cuối cùng kế hoạch thống nhất, các thú nhân sẽ âm thầm chuẩn bị mọi thứ, không nói cho những giống cái và trẻ nhỏ nghe để họ bình thường để không gây kinh động cho những kẻ tập kích. Đợi thời cơ thích hợp sẽ cho họ đi xuống, như vậy sẽ tuyệt đối an toàn.

Còn việc đánh trả những kẻ tập kích, họ sẽ chào đón chúng bằng việc bao vậy tập kích bắt ngờ.

Đợi bàn xong hết Trình Nhật Phong liền đói muốn chết, cậu hôm nay không đi săn, không phải, đi săn mà không được gì hết, cho nên chạy về nhà lấy thịt hôm qua Kiều Lâm lưu trữ lại cho cậu đi nướng lên ăn.

Theo chân cậu là Phương nữ giống cái cậu đem về.

Lúc Ái Ngô Tác nghe được chuyện bị tập kích đã quên luôn cô gái này, rồi đi bàn luận một hồi, cô gái này liền không còn tồn tại trong mắt Ái Ngô Tác. Cậu cũng không biết để cô ở đâu, nhưng ăn rồi sắp xếp cho người ta cũng được.

Hàn Thiên ở bộ lạc hết giúp giống cái này đến giúp giống cái kia, tuy biết Trình Nhật Phong là đi săn thú, thân thủ của cậu không thua gì hắn, nhưng vẫn không an tâm, đến khi thấy được cậu tâm chưa kịp để xuống đã thắt lại một cái.

Tại sao cậu đi ra ngoài về là sẽ đem theo một người về vậy? Nam hắn cũng không nói, nhưng sao toàn nữ không vậy?

Trình Nhật Phong vào nhà lấy thịt rồi đem đi nướng, đang nướng thì có người ngồi xuống bên cạnh.

"Cậu để tôi giúp cho". Hàn Thiên ngồi xuống cạnh cậu, lấy thịt cậu đang nướng trên tay rồi giúp cậu nướng thịt.

Trình Nhật Phong cũng lười giành lại nên để Hàn Thiên tự làm, còn bản thân thì lấy một phần thịt khác nương cho nữ giống cái vẫn im lặng bên cạnh.

Phương nhìn nhưng không biểu hiện gì, bản thân cô thấy được nam giống cái này để ý Trình Nhật Phong, cô tuy có hảo cảm với cậu, nhưng không có nghĩa là sẽ tranh với nam giống cái, vậy mà lại đi lại đây rồi? Nếu người đó còn, có lẽ cũng sẽ có người làm như vậy với cô, lại ra vẻ với người khác. Phương cuối đầu nhìn cái vòng trên cổ tay mình, bên môi là nụ cười chua xót.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net