Chương 9: Bị Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ký chủ nhiệm vụ làm thân thất bại, đưa ra hình phạt thích đáng, trong vòng ba phút nữa sẽ bắt đầu, kéo dài một phút, mong ký chủ sẵn sàng chịu phạt]. Hệ thống âm u nói, tại sao ký chủ của nó lười như vậy? Chỉ có việc nhỏ như vậy thôi mà cũng không làm xong, đi làm thân khó vậy sao? Chê cộng một điểm ít nên không làm sao? Cũng may nó còn cái công năng đưa hình phạt, lạm dụng một cũng không chết ai, có khi còn có người vui vẻ. Ha ha, ký chủ cậu chờ đó.

Trình Nhật Phong nghe xong cảm thấy là lạ.

"Hình như chưa đủ ngày mà, với lại sau có trừng phạt nữa? Không phải không có sao?".

[Đã đủ, không đúng là đã qua thời hạn luôn rồi, cậu mấy bữa nay giúp việc đào hố, tuy có làm các thú nhân giống đực thấy cậu vừa mắt hơn, nhưng giống cái lại đau lòng muốn chết rồi, còn việc trừng phạt tôi khi nào thì nói không trừng phạt? Do cậu ảo tưởng thôi].

Hai bữa nay vì việc của bộ lạc Trình Nhật Phong mang danh là người của bộ lạc nên không thể nào bàn quan đứng nhìn, vì vậy mà đã tham gia rất tích cực, sáng đi săn, trưa về ăn rồi đi đào hầm. Tiện thể đào luôn mấy cái hố lớn ở nơi mà bọn linh cẩu sẽ phải bước qua.

Cho nên cậu chỉ làm quen được với các thú nhân giống đực, còn giống cái ấy hả? Tha cho cậu đi, phía bên trái có một Kiều Lâm, phía bên phải có một Hàn Thiên, cậu mới vừa chào hỏi một giống cái, còn chưa biết được tên người ta đã bị lôi đi.

Bây giờ chắc các giống cái không thèm lại gần cậu đâu làm quen gì nữa, đợi vụ này xong cậu nói Ái Ngô Tác một tiếng rồi im lặng đi tìm bộ lạc khác, đến lúc đó tha hồ mà quen em gái.

[Bắt đầu thực hiện trừng phạt].

Câu nói hệ thống vừa dứt, Trình Nhật Phong cảm thấy cơ thể mình không nghe theo hoạt động của não bộ nữa. Trong lòng thì không ngừng chửi, đây là tiết tấu gì? Trong đam mỹ hệ thống cái kiểu hình phạt này chỉ có một, đó là....

Hàn Thiên đang đi tìm cậu, thấy cậu đứng ở dưới gốc cây thì liền đi qua, nhưng chưa đợi hắn nói hay làm gì đã bị người ta kéo một cái, trên môi liền có cảm giác ấm áp mềm mại, còn bị nhẹ nhàng hút lấy một cái.

Sau khi đơ ra một chút, Hàn Thiên từ bị động thành chủ động, sau lần hôn không có kỹ thuật lần trước, lần này đã có tiến bộ. Hôn đến mức mặt Trình Nhật Phong đỏ bừng, chân cũng nhuyễn, phải dựa cả người vào người Hàn Thiên.

Trình Nhật Phong rất muốn đánh cái nam nhân này chết đi cho xong.

Lợi dụng lúc người ta gặp họa có gì vui sao hả? Còn hôn nhiệt tình như vậy làm gì? Hôn thì hôn đi tay mò đi đâu vậy hả?

Hôn hôn một hồi từ một phút thành ba phút rồi thành năm phút.

Hệ thống cảm thấy thật thỏa mãn, ở một bên nói.

[Ký chủ một phút đã qua lâu lắm rồi, còn hôn nhiệt tình như vậy sao?].

Lúc này như bị điện giật, Trình Nhật Phong đẩy mạnh Hàn Thiên tách hai người còn đang hôn ra. Một bên thì la ó với hệ thống.

"Mày muốn gì? Không phải nói phạt một phút sao? Bao nhiêu phút rồi hả? Tại sao không tách tao ra?".

[Là do ký chủ, tôi đã giải trừ khả năng hoạt động cho cậu, tại cậu hôn nồng nhiệt quá nên không biết]. Còn lâu nó mới nói nó âm thầm dỡ trò. Hừ đã gọi là trừng phạt sau nhẹ nhàng như vậy được? Nó tìm cơ hội để cộng từng điểm cho ký chủ, ký chủ thì sao? Không thèm để ý, vậy thì chờ đi, hừ hừ.

Trình Nhật Phong im lặng, bản thân cậu cũng không biết nó nói thật hay nói dối nữa, cậu bị hôn đến.... Ừm không biết trời biết đất gì nữa cho nên, chắc có lẽ, cũng có thể là hệ thống nói thật đi.

Không đúng, mọi tội lỗi là do Hàn Thiên gây ra, vì vậy cậu nhìn Hàn Thiên trừng mắt, ý nói ông đây đang tức giận.

Hàn Thiên lúc bị đẩy ra có chút tiếc nuối, lâu lâu Trình Nhật Phong mới chủ động một lần, chưa gì đã tách ra rồi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mặt ngập nước đang trừng mắt nhìn mình trong lòng giống như có cái gì đó cọ qua vô cùng ngứa ngáy, lại nhìn đến đôi môi vì bị hôn mà sưng đỏ lên, thật rất muốn hôn tiếp.

"Hôn đủ chưa? Chưa đủ sao? Còn định lại đây làm gì?". Cậu thấy Hàn Thiên di chuyển liền nhảy dựng, cậu không thích bị hôn kiểu này chút nào, hai lần này là hai lần bất đắc dĩ, sẽ không có lần sau đâu. Câu hứa đó.

"Tôi muốn nói.....". Hàn Thiên chưa nói xong đã nghe thấy các thú nhân hú dài, các giống cái được đưa đến cùng một chỗ.

Trình Nhật Phong nghe tiếng hú dài liền biết những con linh cẩu đã đến rồi. Không nói hai lời liền ôm eo Hàn Thiên dùng tốc độ nhanh nhất đem hắn đến bên cửa hầm.

"Anh đi xuống đó trước, ở yên trong đó cùng với những người khác, có gì trấn an họ, việc trên này giao cho thú nhân".

Nói rồi cậu cũng đi đến chỗ những thú nhân khác cùng họ tham chiến.

Cậu có chút run tay, đây là đánh lộn thật sự, đánh với người chứ không phải với thú. À không phải là đánh với thú nhân chứ không phải đánh với động vật.

Không cẩn thận thế nào cậu cũng bị đập bẹp cho coi.

Bộ lạc linh cẩu từ trước tới nay luôn ở vùng phía tây, nhưng do ở đó qúa khô cằn, không có tài nguyên, thiếu lương thực. Chúng không cam lòng, tại sao chúng lại phải ở đó? Vì vậy vài năm nay chúng bắt đầu di chuyển, mục đích ban đầu là tìm chút thức ăn, nhưng chúng phát hiện, tập kích, đánh cướp là cách nhanh nhất, có thức ăn, có cả giống cái.

Vì vậy mục tiêu của chúng từ các thú nhân đi lạc, cho đến các bộ lạc nhỏ lẻ. Một đường chúng đi thú nhân chết không biết bao nhiêu, giống cái bị bắt đi cũng không ít.

Ái Ngô Tác dẫn đầu, vừa thấy một thú nhân linh cẩu đến gần liền cho tên đó một phát vào đầu, nhưng xem ra người tới cũng không phải dạng vừa, nhanh chóng né đòn, còn không quên phản công, thế là hai người đánh thành một đoàn.

Nhóm linh cẩu có hơn năm mươi người, mà bộ lạ của Ái Ngô Tác cũng mới chỉ được bốn mươi thú nhân giống đực tham chiến, phần còn lại ở lại canh trên miệng hầm.

Ái Ngô Tác tham chiến là một báo hiệu, vì vậy các thú nhân khác cũng điên cuồng lao vào đánh tới tấp những kẻ không mời. Ai cũng tung hết khả năng chiến đấu của mình ra, ra tay không chút lưu tình mà đánh bay các thú nhân.

Cuộc hỗn chiến bắt đầu, trời tờ mờ tối, với một số loài không nhìn rõ vào ban đêm đây đúng thật là thờ cơ tốt để ra tay làm một chút chuyện.

Tập kích cướp của giết người là mục đích của những kẻ tập kích.

Các thân ảnh thoát ẩn thoát hiện va vào nhau dây dưa cùng một chỗ, đến khi tách ra thì có một người ngã xuống không còn động đậy.

Trình Nhật Phong cũng không rảnh, cậu vừa mới đi ra đã bị hai thú nhân đánh tới. Không nhờ thân thủ của cậu đã được phụ trợ thì đã bị đánh trúng rồi.

Khó khăn né tránh, Trình Nhật Phong cũng nhanh nhẹn vừa né vừa đánh mạnh vào bên sườn của một thú nhân. Nhưng tên còn lại lại lợi dụng lúc cậu né đoàn của tên kia mà cào lên lưng cậu.

Da thịt bị xé ra đau điếng, nhưng Trình Nhật Phong vẫn cắn răng nhịn xuống. Dùng tốc độ ưu thế của mình di chuyển ra sau lưng một thú nhân, rồi dùng toàn lực lên cánh tay đánh lên gáy của y.

Thú nhân bị đánh mạnh lên gáy bất tỉnh nhân sự.

Tên còn lại cũng không bỏ qua, lại tiếp tục công kích Trình Nhật Phong, mỗi lần đều nhắm ngay chỗ hiểm mà ra tay.

Cậu có vài lần né không được trên người liền thêm vài vết thương.

Nhưng cuối cùng cũng giải quyết được hai tên. Cậu xúc động muốn khóc.

Khí lực của thú nhân thật sự rất lớn, lại rất linh hoạt, ra tay lại âm hiểm, nếu cậu né không kịp nảy giờ chắc chắn đầu đã bay mắt hoặc mất một tay một chân gì đó.

Lại đến một tên, Trình Nhật Phong cũng chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục nhịn đau đánh nhau.

Kiều Lâm ở đầu bên kia cũng bị ba tên quấn lấy cho nên khi giải quyết xong đi qua đã thấy trên người cậu đã có không ít vết thương. Thú nhân lâm trận không thể quay đầu, nếu không y đã kêu cậu trở vào xử lý vết thương rồi.

Có thêm Kiều Lâm, Trình Nhật Phong liền thở ra, đa số các đòn tấn công Kiều Lâm sẽ giúp cậu hoá giải, rồi giải quyết chúng luôn, cậu chỉ cần không để bị thương là được.

Hỗn chiến kéo dài hơn hai tiếng thì dừng lại, kết thúc bằng việc bộ lạc linh cẩu tháo chạy.

Người bị thương không ít, nhưng quan trọng là họ thắng, bảo vệ an toàn được cho các giống cái trẻ nhỏ và các cụ.

Linh cẩu không ngờ bộ lạc nhỏ này lại có thể đánh thắng chúng nó. Làm cho chúng nó phải tháo chạy như vậy. Nhưng chúng lại không có ý định trả thù, vì nếu như lần sau gặp lại bộ lạc nhỏ này lại mạnh hơn thì sao? Không phải lúc đó là tự tìm ngược à. Hiện tại bọn chúng cũng không có cách đánh tan bộ lạc này. Nếu nhờ bộ lạc khác thì chúng sẽ bị chê cười. Vì vậy mà đám linh cẩu chạy thoát quyết định không tìm ngược ở bộ lạc này nữa.

Do đánh nhau ở bên ngoài cho nên nhà cửa hầu như không hư hao gì, mọi người người bị thương được người không bị thương đỡ đi vào bộ lạc.

Thoạt nhìn họ vô cùng chật vật và đáng thương.

Nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy trên mặt họ là nụ cười chiến thắng, nụ cười của thắng lợi, nụ cười của hạnh phúc.

Còn Trình Nhật Phong hiện tại được Kiều Lâm đỡ đi vào, cậu đau đến nhe răng. Trong lòng thì không ngừng phỉ nhổ sự thô bạo của thú nhân.

Vết thương trên người cậu có ba đạo lớn bốn đạo bé. Lớn thì còn đang chảy máu như suối, nhỏ cũng đang chảy máu. Làm ước hết cả đồ cậu mặc,nếu còn chảy nữa cậu nghĩ cậu chết chắc rồi.

___________*_*

Ps: mình đang đi học nghề, công việc nhiều lắm, chỉ có buổi tối mới rảnh, cho nên thời gian mình post sẽ không cố định, nhưng mình sẽ cố post trong ba ngày như mọi khi, mong các bạn vẫn ủng hộ mình, cảm ơn các bạn nhiều. 😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net