Hôn Lễ - Chương 1: Hệ Thống Đã Bị Lỗi, Thỉnh Ký Chủ Tự Lo Thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Nhật Phong không biết mình bị rơi bao lâu, bầu trời phía trên càng lúc càng nhỏ, đến khi không còn thấy nữa cậu vẫn còn đang rơi xuống, đợi hơn nửa này vẫn không thấy có dấu hiệu dừng lại, vì vậy lười biếng nhắm mắt lại ngủ, trước khi nhắm mắt vẫn là đưa mắt nhìn Hàn Thiên một cái thấy hắn không có việc gì liền không để ý tới nữa.

Còn đang mơ màng cậu cảm giác mình bị rơi mạnh xuống, giật mình tỉnh giấc muốn xác định hoàn cảnh một chút nhưng lại phát hiện ở đây tối thui không thấy được gì, cảm giác bị kéo càng ngày càng rõ ràng, đợi đến khi cậu phát hiện mình đang rơi xuống thì cơ thể đã đập mạnh lên trên đất, cả người bị va chạm đến đau điếng, vậy mà vẫn chưa dừng lại được, cả người còn xuyên qua cả lớp đất đó rớt thẳng xuống dưới rồi tiếp tục bị va chạm đến đầu óc choáng ván, lưng đau eo đau, mông cũng đau cả người đều đau.

Một lúc lâu sau Trình Nhật Phong mới từ trong đống đổ nát ngồi dậy, cậu xoa xoa eo, nơi đó vừa bị cái gì đó đập mạnh làm cậu đau quá trời quá đất.

Đến khi để ý cậu mới phát hiện nơi cậu đứng tối thui, cũng không đến nổi tối không thấy gì, nhưng tối đến mức xác định không được cái gì.

Cậu xoa hai mắt đang đau xót vì bụi bay vào khi nảy, rồi mở ra lần nữa, lần này mở ra mọi thứ đã rõ ràng hơn.

Đoán không sai thì cậu đang ở dưới lòng đất, cậu đang ở trong một căn phòng, ừ có lẽ là phòng, cậu thấy được một cái bàn, vài cái ghế, bên kia có một cái giường, tất cả mọi thứ đã phủ một lớp bụi rất dày, nhưng trông vẫn còn rất chắn chắn.

Trình Nhật Phong đứng dậy, từ trên người câu rơi xuống không ít bụi đất.

Căn phòng rất đơn giản, ngoài bàn ghế và cái giường ra, còn một ít vận dụng khác như khăn, gối, và một đôi giày?

Cậu đi lại gần xem thử thì phát hiện nó là một đôi giày nam, mang phong cách cổ trang.

Vì chưa biết nơi này là nơi nào nên cậu không dám động lung tung. Chỉ có thể mở mắt quan sát xung quanh mình. Nhìn một hồi cậu phát hiện một cái cửa, được làm bằng gỗ, nhưng màu lại gần như trùng với màu của bức tường.

"Này hệ thống, lần này cũng là mày đưa tao đi đúng không?". Vì không khẳng định được mình có mở được cánh cửa gỗ lớn đó ra không, Trình Nhật Phong quyết định đi nói chuyện với hệ thống, cho nó phân tích một chút.

[Hệ thống đang bị trục trặc, không thể cùng ký chủ giao tiếp, đây là thông tin cơ bản của nơi này, thỉnh ký chủ tự lo thân]. Nói rồi bản giả lập liền hiện lên trước mặt Trình Nhật Phong, cậu nhìn lướt ngang qua rồi không biết nói thêm gì.

Nơi cậu đang đứng là một mộ thất do một tộc người canh giữ, về tộc người và mộ thất này vẫn chưa có ai phát hiện ra. Họ giống như không hề tồn tại, cho dù có người ngẫu hứng vì các tộc người khác nhau mà đi tìm cũng tìm không ra một chút thông tin gì về tộc người này. Và... Hệ thống cũng không nói cho cậu biết đây là tộc người gì, mộ thất này là của ai, đã bao lâu.

Cậu lại nhìn xuống hàng cuối cùng được in đậm trên màn hình giả lập.

[Vì hệ thống đang gặp sự cố không tuỳ thời phát nhiệm vụ cho ký chủ được, cho nên nhiệm vụ của ký chủ lần này là: "vượt qua nơi này (ý nói sống tốt đó ký chủ) không bị doạ chết, đợi đến khi hệ thống sửa xong nhiệm vụ sẽ hoàn thành, điểm số nhân đôi, mở kỹ năng mới, chúc ký chủ may mắn].

" Này hệ thống, tao với mày bàn một chút, cái gì là bị doạ, còn có khi nào mày sửa xong?". Trình Nhật Phong cảm thấy lần này cậu không yên ổn cho lắm, cứ có cảm giác sẽ gặp cái gì đó không may, còn rất đáng sợ nữa.

[Hệ thống đang sửa chữa, không thể giao tiếp với ký chủ, mong ký chủ tự lo thân]. Hệ thống máy móc trả lời.

Cậu gọi hay ba tiếng, liên tục đổi câu hỏi, nhưng câu trả lời vẫn là câu nó đang sửa chữa, kêu cậu tự lo thân.

Trình Nhật Phong bất giác rùng mình một cái, đây là lần đầu tiên cậu đứng trong mộ thất của người ta đó, nó còn to lớn đến cở nào khi nơi cậu đứng mới chỉ là một căn phòng nhỏ?

Từ trước tới nay nhiều nhất chỉ thấy mấy cái mộ được xây dựng bình thường ở nghĩa địa, đứng trước xá và xá là xong, chưa từng lại gần quá một bước. Vậy mà lần này cứ như vậy vui vẻ mà đứng trong mộ thất người ta.

Mà theo cậu được biết thì người chết cho vào quan tài rồi đem chôn, muốn thì trong quan tài cũng không có chỗ ngồi nữa nói chi là có cả gian phòng như thế này.

Chắc đây là sự khác biệt giữa mộ thất và mộ bình thường đi? Trình Nhật Phong một bên suy nghĩ dời lực chú ý, một bên cẩn thận tiến đến chỗ cửa gỗ.

Cửa gỗ cao hơn hai mét bên trên có khắc hình thù kỳ lạ, Trình Nhật Phong nhắm mắt lại một chút rồi mở ra, kỹ năng mắt tinh liền toàn bộ được triển khai, hoạ tiết, hình vẻ hay bất cứ thứ gì có trên cánh cửa được mắt tinh nhìn vào điều rõ ràng hơn bao giờ hết, có thể nhìn đến từng vết xước.

Trên cánh cửa từ trên xuống được tỉ mỉ khắc hoạ, tuy hình thù không dễ xem chút nào nhưng nhìn qua có thể hiểu.

Từ trên cửa gỗ nhìn xuống, nhìn thấy đầu tiên là một nhóm nam nhân đang vây quanh một cái gì đó nhảy múa, nhìn xuống dưới sẽ thấy được sự nối tiếp của bức tranh điêu khắc, nhóm nam nhân đó quỳ xuống hướng về phía thứ gì đó mà lạy, thứ gì đó tỏ ra ánh sáng chói mắt, nhóm nam nhân lại vui vẻ nhảy múa ca hát, nhưng chưa vui vẻ được bao lâu thứ gì đó tự nhiên biến mất, nhóm nam nhân liền khóc thét, sau đó họ làm một cái lễ tế với thứ gì đó đã biến mất. Mà lễ tế từ lúc ban đầu là một con gì đó vẻ như con gà, biến thành con gì đó giống heo, rồi lại đổi thành con gì đó có nét giống bò, mỗi lần hiến tế sẽ lại đổi, nhưng hiến tế xong rồi họ liền mang vẻ mặt đau khổ, giống như thần linh đã không nghe thấy lời thỉnh cầu của họ. Đến một lần hiến tế, vật phẩm bị một nam nhân đổi thành con người. Thì có sự biến đổi, thứ gì đó mà nhóm nam nhân cho là sẽ biến mất mãi mãi lại lần nữa quay về, nhưng phản ứng rất yết. Họ nghĩ là do vật tế lễ, cho nên từ con vật họ đổi thành tế sống một người.

Trình Nhật Phong nhìn tới đây mà da gà da vịt gì đó dựng hết cả lên, sau lưng lạnh buốt như có gì đó phả khí lạnh vào lưng, cậu xoa xoa hai cánh tay, trong lòng không ngừng niệm A Di Đà Phật.

Sợ quay lưng lại thấy thứ gì không nên thấy, cậu quyết định mở cửa đi ra.

Chỉ là làm cậu thất vọng, cửa gỗ rất nặng, cậu dùng hết cả sức mà vẫn không tài nào kéo nó di chuyển được dù chỉ một chút.

Đang cố gắng kéo lại lần hai, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, chưa để cậu nhìn rõ thứ gì đang tiến vào, thì sau ót truyền đến cảm giác đau đớn, đầu choáng mắt hoa, rồi không còn ý thức.

Đến khi mở mắt ra, đặp vào mắt là một mảnh tối đen, Trình Nhật Phong chớp chớp đôi mắt, lại cố nhìn thử xem nơi này là nơi nào, kỹ năng mắt tinh cũng được cậu mở ra, nhưng cũng không thấy được gì.

Muốn động thân ngồi dậy lại phát hiện tay chân bị trói, cậu giật mình kéo kéo tay. Hay tay quơ loạn tìm kiếm xung quanh một chút.

"Đây là người được chỉ thị, ở ngay bên trong căn phòng đó, không sai được, cho nên chúng ta nhanh làm lễ hiến tế, để Người quay về với chúng ta".

"Bắt đầu chuẩn bị đi, cũng sắp tới ngày hiến tế rồi, lần này không nên để lại sai sót gì".

"Ta vừa nằm mơ a, mơ thấy hôn lễ của Người, có khi nào đây là ý của Người không?".

"Ta cũng mơ thấy như vậy".

"Ta cũng vậy, trưởng lão, ngài có mơ thấy không?".

"Có, và chắc rồi, chúng ta đổi hiến tế thành hôn lễ đi".

Đang bận rộn tìm kiếm xem mình đang ở đâu, cậu lại nghe thấy tiếng nói chuyện, im lặng lắng nghe một lúc nhưng không hiểu họ nói cái gì, cậu chỉ có thể im lặng, nghe ngóng động tỉnh xung quanh, chỉ là tiếng nói còn đó nhưng một chữ cậu nghe cũng không hiểu. Chỉ có thể đành bỏ qua, tiếp tục sờ mó xem bản thân đang ở đâu trong tình cảnh nào.

Trình Nhật Phong bị trói trên một cái giường gỗ, tay chân bị vải mềm buộc lại, chân bị cột vào thành giường, tay thì chỉ buộc hờ lại với nhau, nhưng muốn tháo không phải nói tháo là tháo được.

Một người cao lớn, ăn mặc quái dị nhận được lệnh liền đi lại gần Trình Nhật Phong. Trên tay là bộ y phục đã chuẩn bị tốt.

Hắn nhìn Trình Nhật Phong hai tay bị trói, chân bị cố định, mắt lại bị bịt kín có chút luốn cuống không biết làm sao.

Nếu để như vậy hắn không tài nào thay y phục cho người này được, mà nếu tháo ra người này chạy mất phải làm sao?

Nam nhân đứng nhìn Trình Nhật Phong một hồi lâu vẫn không biết phải làm sao, phía sao hắn vang lên tiếng nói dễ nghe, Trình Nhật Phong nghe thấy tiếng một ngày một gần thì nổi lên cảnh giác.

"Á Lợi Ngao, làm gì mà lâu vậy, chỉ thay y phục cho người ta thôi mà".

Nam nhân gọi Á Lợi Ngao nghe vậy lại càng lúng túng, trên mặt lại có chút đỏ hồng không hợp.

Người tới thấy vậy nhẹ cười một tiếng, lại tiếp tục nói. "A phải rồi, ngươi chưa từng giúp ai thay y phục thì phải".

Á Lợi Ngao mặt lại càng đỏ lợi hại, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống cho rồi, nhưng thấy y đến chỉ đành ngượng ngùng xin giúp đỡ.

"Tư Mạc An giúp ta thay cho y đi".

Tư Mạc An đứng cạnh Á Lợi Ngao, thân hình hai người liền hiện rõ sự đối lập, một cao lớn cường trán, một văn nhã thư sinh.

"Vậy ngươi trả ta cái gì đây? Nhiệm vụ là do trưởng lão phân công a". Tư Mạc An một bên kéo dài giọng, nhưng vẫn tiếp nhận y phục Áo Lợi Ngao đưa tới.

"Tuỳ ngươi". Áo Lợi Ngao biết cho dù hắn có nói gì thì cũng không lại người này, buổi tối xem chừng còn không xong nữa, nhận mệnh thì hơn.

Tư Mạc An nghe vậy lại cười khẽ một tiếng, cởi trói tay cho Trình Nhật Phong bắt đầu giúp cậu thay y phục.

Trình Nhật Phong nghe không hiểu họ nói cái gì, nhưng khi nghe thấy tiếng cười lại không hiểu sao cả người liền không khoẻ, bị người ta lột đồ cũng không có tài nào phản ứng chỉ có thể khóc không ra nước mắt cầu cứu với hệ thống.

Nhưng câu trả lời lại là. [Hệ thống đang tiến hành sửa chữa, không thể cùng ký chủ trao đổi, thỉnh ký chủ tự lo thân an toàn, chúc ký chủ may mắn].

Cậu tuyệt vọng, bất động để người ta thay y phục, mà không biết cậu có nên cảm thấy may mắn không vì y phục được mặc thêm vào chứ không phải bị cỏi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net