Kết Thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Nhật Phong cả người như chìm vào nước lạnh, cả người đều lạnh toát, nhưng lại không tài nào thoát khỏi cảm giác này.

Rồi bắt đầu cậu mơ thấy từng chuyện từng chuyện của cậu rất lâu về trước, cũng thấy cả chuyện mới diễn ra cách đây không lâu. Mọi thứ như đang chiếu phim từng chutd một quay lại cho cậu xem, chỉ tiếc là nó quá hỗn loạn, làm cậu như lọt vào sương mù không tìm thấy đường ra.

Cậu dù thử bao nhiều lần, cố bao nhiêu lần cũng không thể thoát khỏi.

Rồi đột nhiên cậu nhìn thấy thân ảnh của ai đó, thân ảnh lúc mờ ảo, lúc lại như gần lúc lại như xa, cậu một mực chạy theo thân ảnh đó, đến khi kiệt sức không chạy theo nổi nữa dừng lại, thân ảnh kia cũng dừng lại.

"Nhật Phong".

Trình Nhật Phong nghe thân ảnh đó đang gọi cậu thì ngẩng đầu lên nhìn.

"Em không nhận ra anh sao?". Nhật Long để lộ cả thân ảnh cho em trai mình nhìn rõ hơn, thấy cậu vẫn mù mờ không rõ liền biến lại nguyên hình, trùm sáng chói mắt làm Trình Nhật Phong ôm đầu, như có cái gì đó trong đầu đang cố phá kén chui ra.

Khi ánh sáng biến mất, Trình Nhật Phong cũng biết người trước mặt là ai, bản thân là ai.

Người gia tộc Nhật, họ có sức mạnh vô biên, nhưng lại không sống lâu, họ sáng chói, cứu không ít người, nhưng lại không cứu nổi mình. Họ đau khổ cũng không ai biết. Và hiện nay còn tồn tại được hai tộc nhân, cậu Nhật Phong và anh trai cậu Nhật Long.

Còn tại sao cậu có thể sống tới bây giờ? Đó là nhờ cong lao của chị dâu, người đã yêu anh cậu đến cả tuổi thọ và tu vi cũng có thể bỏ mặc, nên cậu mới có thể ăn ké mà sống tới bây giờ.

"Anh". Cậu gọi một tiếng, trong giọng có tia run rẩy, khi anh trai xuất hiện là lúc kiếp số của cậu bắt đầu. Bao nhiêu lần đều do anh hai và chị dâu gánh thay cậu, lần này chắc cũng vậy đi.

Nếu thật là như vậy cậu không muốn nữa, tuy anh đã qua kiếp số, đã rất cường đại, gánh cho cậu hai kiếp số cùng lúc cũng không sao, nhưng chị dâu muốn cùng anh trai trâu bò cùng gánh một phần thì không chịu được thêm lần nào nữa đâu.

Cậu nghĩ vậy.

Vì mỗi lần kiếp số cậu đều thấy chị dâu hộc máu.

Bối Bối ở cách đó không xa thấy được nét mặt của Trình Nhật Phong thỏa mãn nở nụ cười, công y diễn xuất đã thu được kết quả rồi.  Sau này phải tranh thủ chiếm lợi mới được.

"Chắc em cũng biết tại sao anh xuất hiện rồi đi?". Nhật Long thật sâu thở dài, anh không thể giúp cậu em này vượt qua kiếp số lần này nữa rồi, chỉ có thể cầu phúc cho cậu thôi.

"Biết".

"Anh không nói nhiều, em lần này nếu không thể tự qua được anh chỉ có thể lập bài vị tưởng nhớ cậu em trai là cậu đã từng tồn tại". Bối Bối biết thế nào Nhật Long cũng sẽ không chịu nói lời khó nghe làm tổn thương cậu em trai này đành phải đi ra nói giúp.

Nhật Long thấy Bối Bối đi ra cũng không định ở lại đây lâu nữa, nếu em trai vượt qua vẫn còn cơ hội gặp lại, nếu không thì anh chỉ có thể đau lòng mà thôi.

"Lần này nhiệm vụ em làm không do tụi anh sắp đặt nữa mà do số kiếp của em tạo thành, em dùng tâm vượt qua hay dùng trí vượt qua thì đều phải nhớ, đã có người chờ em, anh sẽ giúp đem người đó đến cạnh em, còn lại thì chỉ có thể nhìn vào em. Mà em nên nhớ rằng, em thất bại thì người đó cũng sẽ biến mất mãi mãi".

-------------------------

Chương 1: Là ép buộc hay là tự nguyện?

Tỉnh lại sau đó thấy mình đang nằm trên ghế sopha, Trình Nhật Phong ngồi dậy xoa xoa trán, không ngờ lại đến kiếp số nữa rồi, thời gian đúng là nhanh.

Lần này tỉnh dậy Trình Nhật Phong như kỳ tích, khuôn mặt đầy vết bỏng đã không còn, thể năng có thể so với nhiêu nhân, lại có khả năng đặc biệt tự hồi phục và trị liệu rất cao vượt xa công nghệ tương lai.

Nhưng thay đổi lớn nhất không phải ở đó mà ở đôi mắt kia, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu sự đời nhìn thấu nỗi lòng của người khác, bên trong ánh mắt ấy còn chứa cả khát máu cùng điên cuồng. Khí tràng trên cơ thể cũng thay đổi hẳn, làm cho người khác cảm thấy đây không phải là một người có thể chọc và nên tránh thật xa.

Ngồi một lúc sắp xếp lại đoạn ký ức loạn thất bát tao của mình, Trình Nhật Phong mới đứng dậy đi lên lầu thay quần áo.

Con người này mới là cậu, đổi về rồi đúng thật là rất thoải mái, trước hưởng thụ một chút rồi tìm hiểu kiếp số là gì.

-------------

Hàn Thiên lúc này cũng vừa tỉnh, ánh mắt không có sự mung lung khi không biết bản thân đang ở đâu, không có sự khiếp sợ khi bị trói chặt, rất bình tỉnh có thể nói là rất bình thản, hắn dựa người vào tường nhấm mắt dưỡng thần.

Xem lại toàn bộ ký ức xong khóe môi không nhịn được cong lên còn nói thầm một câu "vẫn khó chìu như ngày nào".

------------

Trình Nhật Phong xem bản điện tử hiện ra trước mặt thầm mắng một tiếng rồi tiếp tục xem, bao nhiêu lần đi nữa thì kiếp số vẫn chọn ở tương lai, xem ra cậu nên suy xét ở đây cưới vợ sinh con được rồi, treo nơi khóe môi là nụ cười lưu manh, không hề phù hợp với khuôn mặt điển trai chút nào, nhưng lại tạo cho con người ta ảo giác đây mới thật sự là cười. Cậu cứ tiếp tục nhìn bản điện tử.

"Thiếu gia, người có tin nhắn". Ngoài cửa vang lên tiếng nói rất dễ nghe, nhưng nếu nghe kỹ sẽ nghe thấy bên trong cứng nhắc như đã được lập trình từ trước.

"Gửi vào quang não cho tôi". Cậu không để ý khi quang não báo có tin nhắn, mà tiếp tục xem trên bản điện tử, khi lên kế hoạch và sắp xếp mọi thứ xong cậu mới nhìn quang não bị quăng ở một bên.

Mở quang não một màn hình giả lập liền xuất hiện, bên trên hiển thị tin nhắn được gửi tới "Tới chỗ tôi, có hàng cho cậu xem".

Không nói hai lời Trình Nhật Phong liền đi xuống lầu đi thẳng tới nơi đó, vừa xuống xe đã có người đoán tiếp.

"Trình thiếu gia, lão bản chờ ngươi dưới hầm".

Đi theo người dẫn đầu, Trình Nhật Phong chỉ lo nghịch quang não, nói thật thì ở đây cậu đã thuộc nầm lòng không biết từ kiếp nào rồi ấy chứ, chỉ khác mỗi cái tình tiết, người thì không thay đổi chút nào, đúng là rất nhàm chán.

Mà như vậy cũng không tệ, nếu như cậu chết ở đây cũng xem như chết ở nơi quen thuộc, ừm có thể gọi là nhà, cười tự giễu bản thân một chút, Trình Nhật Phong không để ý tới người khác đang đánh giá y.

"Hình như Trình Thiếu thay đổi". Nhân viên A nói nhỏ, sợ bị có người khác nghe thấy.

"Ta cũng thấy như vậy, làm việc tiếp đi, đừng để quản lý thấy chúng ta nói chuyện, tiền lương tháng này mà trừ nữa ta thật sự cạp đất mà ăn". Hai người nhanh chóng rời đi .

"Trình Thiếu , lão bản ở bên trong". Quen đường quen lối đi vào trong tìm cái ghế trong góc ngồi xuống, Trình Nhật Phong mắt không rời quang não một chút nào.

"Nhật Phong lâu rồi không thấy cậu, nếu lần này không phải vì đồ tốt cậu mới đến,  tôi không biết là khi nào mới lại thấy cậu, nói mau cậu ở đâu hơn tám tháng qua?". Người đàn ông từ quầy bar đi ra, trên người là y phục của nhân viên phục vụ, nếu như ai mới vào làm mà không để ý đắt tội người này thì việc làm cũng đừng làm nữa cuốn gói về nhà đi thôi, lão bản của Thiên Tân - Thiên Hải.

"Tôi nói tôi ở nhà dưỡng thai cậu tin không?". Trình Nhật Phong lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Thiên Hải một cái, không để ý lắm mà trả lời.

"Chà chà, tôi có nghe lộn không? Ai có khả năng làm cho Trình thiếu mang thai còn ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thai tám tháng vậy?". Thiên Hải nói đùa, nhưng biết đây chỉ là Trình Nhật Phong không muốn nói nên cũng im lặng dời chủ đề. "Cậu tới vừa lúc, đi theo tôi xem hàng đây, khẳng định cậu thích".

Nói rồi Thiên Hải dẫn đầu mở cửa tủ rượu dẫn xuống hầm ngầm vừa đi vừa nói. "Cậu không biết là tôi phải vất vả thế nào mới lấy được hàng đâu, cho cậu xem trước vì là bạn a, không thôi có trả gấp đôi tôi cũng không bán".

"Cậu khẳng định là tôi sẽ mua sao?". Trình Nhật Phong nhìn căn phòng trước mặt, đánh giá một chút cho ra kết luận "phòng ngầm vẫn chỉ là phòng ngầm".

Thiên Hải nghe xong tức muốn hộc máu, câu trước không nói đi, sở thích của tên này y không nói khẳng định trăm phần trăm cũng có năm chục phần trăm khẳng định món hàng tên này thích, tức là câu sau kìa, trước dẫn tên này xuống đây cũng bị câu này chọc giận liền đem hầm ngầm trang hoàng không thua gì trên mặt đất, nếu so ra còn muốn lộng lẩy xa hoa hơn không biết bao nhiêu lần, giờ gặp lại tên này vẫn nói câu đó.

Đây là ý gì đây? Y thật muốn giết người, bao nhiêu công lao của y, cứ một câu của thằng bạn liền không đáng một xu là thế nào?

Hai người đẩy cánh cửa vàng chóe bước vào, đặp vào mắt đầu tiên là cái lòng nhốt con hổ răng kiến, lông màu trắng, mắt đỏ ngầu, đặc biệt là cặp răng kia có dài hơn năm mươi xăn ti mét.

Trình Nhật Phong vừa nhìn thật sự rất thích cho nên nhanh chân lại gần xem cho kỹ. "Này, không phải là đồ nhái gì đó chứ?".

Đối với lời nói đầy tính tổn thương của thằng bạn thân, Thiên Hải quyết định làm ngơ.

"Đã kiểm định, trăm phần trăm là đồ cổ của đồ cổ". Hổ răng kiếm là loài rất xa rất xưa, nó còn tiền sử hơn cả người tiền sử, nói chính xác y cũng không biết là lúc nào, chỉ biết trước con người hậu sử đã có, y không nói rõ được, hồi đó khoa sử y không có đi nghe giáo viên giảng bài, mà chạy qua bên khoa tiền sử ngồi nhìn em gái, cho nên không giải thích được.  

Nghe được đáp án mình muốn, Trình Nhật Phong liền nhấn vài cái lên quang não rồi tiếp tục nhìn hổ răng kiếm. Cậu thật sự rất thích đồ cổ, có lẽ là do cậu quá cổ quá xưa cho nên mới thích đồ cổ đi đặc biệt là mấy món còn sống như động vật. Nhìn hổ răng kiếm làm cậu nhớ tới kỷ băng hà, nhưng lại không biết kỷ băng hà là gì.

Thiên Hải nhìn quang não tự nhiên có thêm một số tiền khủng lồ liền không còn gì để nói, biết là tên này sẽ thích, cũng sẽ chịu chi, y không cần sợ lỗ mà phải sợ kho tiền nhà mình có chỗ chứa không, nhưng khi nhìn tới con số y thật sự không có gì để nói hơn ngoài "phá gia chi tử". Tuy là biết sẽ như vậy, nhưng nhìn thứ mình cũng yêu thích bị mang đi như vậy cũng có chút đau chỉ có thể tự an ủi bản thân bằng số tiền mới nhận được.

Trình Nhật Phong xem hổ răng kiếm đủ ấn vào quang não kêu người tới chuyển đi, bản thân cũng định rời đi.

Thấy Trình Nhật Phong chuẩn bị rời đi, Thiên Hải cũng lười giữ người lại, định đi theo thì trong góc phòng vang lên tiếng vang, y nhìn lại thì thấy phía đó còn một cái lòng nữa mới nhớ ra bản thân mua tới hai thứ. "Nhật Phong này, ta còn thử nữa nghĩ chắc cậu cũng sẽ thấy hứng thú, có muốn nhìn không?".

"Không hứng thú". Khi nảy cậu đã thấy cái lồng trong góc rồi, không thấy rĩ là thứ gì, nhưng trực giác nói cho cậu biết tránh xa cái lồng đó ra.

Còn chưa đi ra tới cửa trong góc phòng đã vang lên âm thanh ma sát của xích sắt cùng với âm thanh khàn khàn của người đàn ông, nghe rất dã tính và khiêu chiến, giống như nói "có ngon thì đánh ta đi" vậy. Chỉ là lúc này người bị khiêu khích lại là Trình Nhật Phong.

"Không thử sao anh biết được là không có hứng thú với tôi?". Nam nhân đi ra ngoài sáng, khuôn mặt đẹp như thiên thần liền hiện ra, khung cảnh lúc này giống như thiên sứ thuần khiết bước ra từ trong địa ngục, đẹp nhưng lại độc hại.

"Vậy cậu nói xem tại sao tôi phải có hứng thứ với cậu?". Trình Nhật Phong dừng bước quay đầu nhìn người trong lồng sắt.

Thiên Hải thấy mỹ nhân cũng sắp bay theo hổ răng kiếm mà lòng ê ái, xem ra y trong mắt mỹ nhân không có sức hút rồi, giữ lại cũng không vui vẻ, ai, đổi lấy tiền cũng được đi.

Hàn Thiên nở nụ cười không nhanh không chậm nói "Tôi có thể bồi anh mọi thứ".

Trình Nhật Phong không để ý quay đầu bước tiếp để lại câu bông đùa "Cả trên giường sao?".

Hàn Thiên án mắt lóe lên một cái, nụ cười trên kéo nhẹ một chút, hình như còn khó chìu hơn rất nhiều. "Đương nhiên có thể".

Chỉ là câu này Trình Nhật Phong không nghe thấy, nhưng Thiên Hải thì nghe rất rõ ràng, nghe xong mà cảm thấy tiếc nuối, mỹ nhân còn chịu lên cả giường đó, nhung không phải giường y, ai, vẫn là nên về nhà tìm vợ cầu an ủi thôi. Thiên Hải cũng vội vả rời đi, y sợ y ở đây lâu bị tức chết.

Chương 2: Chào Trình thiếu, tôi là quản gia mới của ngài.

Trình Nhật Phong không vội chạy về nhà mà chạy tới nhà anh trai Nhật Long ở Viền Hoa. Xe còn chưa đến nơi cổng lớn đã mở, Trình Nhật Phong buồn bực lấy tay vò đầu.
Cậu còn không muốn tới đây đâu, nhưng ai bảo khi nảy nghịch quang não bị chị dâu bắt được gọi về ăn cơm chứ? Về lại bị xoay vòng tròn cho xem, ai, có chị dâu giỏi quá cũng không phải là phúc a.

"Đừng nói xấu, anh biết cậu đang nghĩ gì đấy". Từ trong cổng âm thanh trước cổng tiếng Bối Bối được khuyếch đại thêm mấy lần rơi vào tai Trình Nhật Phong.

"Nào có, chị nghĩ nhiều rồi". Trình Nhật Phong biết là Bối Bối sẽ không nghe thấy lời này, nhưng vẫn phải nói, vì ai biết đâu được quãng não đột nhiên thông tới chỗ chị dâu rồi làm sao?

"Chị, cậu còn không chịu đổi cách xưng hô àk?". Bối Bối nói qua quang não, như ý nguyện thấy sắc mặt của cậu đổi màu mới ôm con trai đứng bên cạnh lên. "An An chào cậu đi con".

"Chào cậu" bé gái tám tuổi ngồi trong lòng ba ba nở nụ cười đầy tinh nghịch với Trình Nhật Phong.

Chỉ nghe tiếng xe thắng gấp một tiếng, thế giới chìm vào im lặng, phải qua hơn hai phút trong quang não mới truyền ra tiếng cười cùng tiếng nói trầm thấp.

"Em đừng chọc Phong nhi nữa, kẻo đau bụng bây giờ", "haha Phong nhi vẫn đáng yêu như ngày nào". Hình ảnh bé gái biến mất thay vào là con gấu bông trong lòng Bối Bối.

Trình Nhật Phong rất muốn quay đầu xe lại làm sao bây giờ?

Nhưng cậu vẫn nhịn xuống, lái xe vào nhà xe rồi đi vào phòng khách, cửa vừa mở đã nghe "xin chào người đẹp, hoan nghênh ghé thăm, xin vui lòng thay giày".

Lâu không gặp xem ra chị dâu vẫn rất thích chọc cậu như vậy mới chịu, một chust nữa chắc không toàn thây để về quá.

"Nghĩ gì vậy hử, anh làm sao dám làm gì cậu mà ở đó lo thân rồi? Đúng là trai lớn nên gả không nên giữ lại trong nhà a". Bối Bối một mặt đau lòng muốn chết, từ thân thể trẻ con liền biến thành một thanh niên hai mươi tuổi, gấu bông trong lòng cũng được thay thế thành con sư tử sống sờ sờ màu đen thui, có lẽ cậu nhìn nhầm đi. Trình Nhật Phong im lặng ngồi cách xa Bối Bối ra.

"Anh, em đói bụng". Nói vọng vô phòng bếp, Trình Nhật Phong cảm thấy ngồi đối diện con sư tử thật áp lực, nhanh chóng rời đi mới là đạo lý.

Trong phòng bếp đi ra một ông lão hơn sáu mươi tuổi, tóc cũng chuyển hai màu nhưng không phải trắng đen mà là trắng tím trói lọi, dáng dóc lại rất cường trán không chút yéu nhược, Trình Nhật Phong dỡ trán, cảm thấy khẩu vị của anh trai và chị dâu ngày một nặng, bản thân theo không kịp.

"Vừa vào nhà đã muốn đi rồi?". Bối Bối thấy Nhật Long đi ra liền đưa mắt qua nhìn rồi quay mặt đi như đang giận.

"Bối Bối ngoan, ông chuẩn bị đồ ăn rồi, chúng ta đi phòng ăn ăn thôi". Nhật Long ném cho Nhật Phong ánh mắt rồi bế ngang Bối Bối đi phòng ăn, mà vang bên tai cậu lại là "nè anh hôn chỗ nào?", "hôn nữa  thì đừng ăn cơm", "Nhật Long anh có thôi đi không?", rồi lại đột nhiên chuyển thành "ông nội, Bối Bối hảo đói, nhanh cho  Bối Bối ăn".

Lúc mà cậu đi vào phòng ăn lại chẳng thấy hai người đâu chỉ có thể ngửa mặt lên trần nhà tự kêu than, nào ngờ vứ ngẩng đầu lên liền thấy màn hình cở lớn đang chiếu cảnh cấm hai nam nhân đang ôm nhau? Không dùng não cũng biết phía sau họ định làm gì, định đứng lên rời đi thì nghe âm thanh máy móc vang lên. "Cửa phòng đã đóng, không ăn xong không được rời đi".

Vậy là Trình Nhật Phong vừa ăn cơm vừa nghe tiếng rên vui sướng của người trong video. Lúc cậu đi ra mặt tái mét, cơm khó ăn còn bị ép ăn nhiều gấp đôi, môi bị sưng lên vì một ít độc tố trong thức ăn, bụng cũng âm ỉ đau.

"Xin lỗi phòng ăn bên đó là để cho sư tư của anh dùng bữa, anh quên nói cậu nghe". Bối Bối không có ý tốt nói, nhưng lại câm giận nhìn Nhật Long tay lại không dấu vết ở eo y xoa tới xoa lui. Không phải anh cũng đồng ý nấu bữa cơm đó hại em trai mình à? Vậy mà lại lấy lý do đó trừng phạt y, hại y bây giờ mỏi eo muốn chết. Hừ.

"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút ". Đứng thêm chút nữa tên này còn ăn không ít đậu hũ đâu, xem ra hình phạt của y cho anh quá nhẹ phải mạnh tay hơn.

"Anh nói". Liếm môi khô khốc Trình Nhật Phong ôm bụng nói, không biết bên trong bỏ cái gì, bụng cậu một lúc một đau. Nhanh về mới được.

"Chồng cậu đang tìm cậu". Bối Bối muốn đi ngủ cũng không định chọc cậu nữa nói thẳng vào vấn đề.

"Chồng gì cơ? Cưới hỏi khi nào?". Đau quá nghe sai rồi, Trình Nhật Phong nhìn Nhật Long xác định, thấy anh gật đầu cả người càng mờ mịt hơn.

"Nhanh vậy đã quên? Cậu cưới trong lúc đi du ngoạn, giường cũng đã lên rồi, đừng có ngu ngơ không biết". Bối Bối như lấy lại tinh thần ngồi thẳng người nói, nhưng do gấp quá, xíu nữa thì ngã về phía trước.

Được người đỡ còn không quên bổ sung "kế hoạch lấy vợ sinh con của cậu nên dẹp đi thôi, chính cậu cũng có thể tự sinh một đưa, lúc đó nhớ cho anh xem mặt mấy bé con... ". Còn chưa nói hết đã bị chặn lại. "Vậy em khi nào mới chịu sinh cho anh một đứa đây? ".

Nhật Long không thèm nhìn em trai một cái, lại ôm Bối Bối đi mất chỉ để lại một câu. "Em về trước đi, mọi thứ nhớ chú ý an toàn, qua kiếp số là em có thêm mấy đứa cháu".

Ôm bụng đau Trình Nhật Phong lái xe về nhà, vừa vào cửa liền nhào người về trước, cậu chỉ ước gì ngã xuống lúc này không phải sàn mà là giường, đợi bị ăn đau, nhưng đau đâu không thấy lại bị người ôm lấy.

"Cậu không sao chứ, cậu chủ". Hàn Thiên ôm người vào lòng, cảm thấy Bối Bối để cũng không ít độc tố, không biết nên nói y đủ độc hay nói y đủ thâm nữa. Lấy chính em trai ra thử lòng hắn.

"Đau bụng". Là ai không quan trọng, quan trọng là người này tạm thời không hại được cậu, Trình Nhật Phong dựa cả người vào người Hàn Thiên, cậu thật sự rất đau, đau đến ruột gan đứt đoạn rồi, Bối Bối hại cậu lần này không nhẹ, thù này nhất định báo.

Ôm ngang cậu lên, Hàn Thiên đem người về phòng cậu trên lầu hai, người máy quản gia bị thay đổi lập trình biến thành nam phục vụ đứng ở ngoài cửa chờ lệnh.

Hắn sai người máy chuẩn bị nước ấm, bản thân thì đi lấy thuốc cho cậu. Cũng may Bối Bối và Nhật Long không để loại khó kiếm nhất, vừa lúc chỗ hắn hiện tại có hai liều, dùng trên người cậu vừa lúc.

Trình Nhật Phong đau đến không biết làm sao mà cậu đi được vào phòng, rồi làm sao lại ngủ thiếp đi, chỉ nhớ lúc vào nhà, trong nhà dư ra một người.

Thuốc mà Bối Bối cho Trình Nhật Phong ăn cũng không thật sự là độc, đối với người bình thường thì nó giống như ăn kẹo, không có bất cứ phản ứng gì, nhưng với gia tộc của Nhật Long thì khác. Người có khả năng mang thai càng cao ăn vào bụng sẽ càng đau, trong lúc bụng đau cơ thể sẽ cải tạo lại một lần để thích hợp cho việc mang thai và cường tráng cơ thể lên gấp đôi.

Vì vậy mà lúc này đây Trình Nhật Phong vô lực tựa vào lòng ngực Hàn Thiên, bàn tay bấu chặt lớp áo của hắn, chỉ là không có lực mấy, nhìn qua còn giống như là đang không yên khi ngủ mà thôi.

Hàn Thiên lại bó tay, không biết do cậu đau quá hay mơ thấy cái gì, liều thuốc trước dùng cách nào cũng không giúp cậu uống được, liều cuối hắn lại không thể uổng phí như vậy, tìm trong hộp y tế, lấy ra ống tim định dùng cách tiêm vào người cho cậu,  quang não đặt trên bàn lại hiện lên ánh sáng, Nhật Long hình lập thể liền hiện ra.

Anh đi đến cạnh giường xem Nhật Phong một cái, nhìn thấy cậu đau như vậy thì nhíu mày một chút. "Không việc gì, đừng tiêm thuóc vào người em ấy, chịu qua cơn đau là được". Lúc trước anh cũng dùng qua. Chỉ là anh không có xíu khả năng mang thi nào, nên uống vào không đi không ngứa.

Nhật Phong biết công hiệu của thuốc nên trước giờ không chịu đụng tới, có nói thế nào cũng không nghe, còn nói đàn ông biết mình có khả năng mang thai làm gì? Cậu còn muốn cưới vợ sinh con, nên càng cự tuyệt.

Hôm nay để nó vào thức ăn thứ nhất là vì gia quy lúc trước không thể thay đổi, thứ hai là vì trong hai anh em anh ít nhất có người sẽ mang thai, anh không được thì nhất định là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net