Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Em nhìn có hiểu được đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt không

Suối nước nóng thuần thiên nhiên toạ lạc trong một khu rừng nhỏ thanh tĩnh. Vách hồ được xây từ đá tảng, nước suối trong vắt soi được cả đáy, làn nước mượt mà. Mặt suối sương khói lượn lờ, mùi lưu huỳnh thoang thoảng trong không khí.

Lữ Nho Luật mặc quần bơi ngồi giữa hai bé thụ, khuôn mặt ôn hoà an yên, chững chạc đầy vững vàng.

"Em nóng quá trời, em sắp bị nấu thành hạt dẻ ngào đường rồi." Sắc mặt Sở Thành đỏ bừng, giống hệt một con chó siêu bự muốn thè lưỡi ra để tản nhiệt, "Mọi người không thấy nóng à?"

Lữ Nho Luật híp mắt hưởng thụ: "Anh thấy nhiệt độ vừa đủ luôn."

Tần Thư bất lực nhìn Sở Thành: "Con trai, có phải con lại hốc buffet hơi quá nên say cơm rồi không?"

Sở Thành chắc là nóng đến mất trí nên không thèm phản đối xưng hô của Tần Thư dành cho mình: "Đâu có đâu, Từ Ninh cứ nhìn tao mãi mà."

"Thế chắc là do thể lực rồi." Lữ Nho Luật nói, "Em đi cách cách suối ra chút xem nào."

Sở Thành choáng váng bơi ra xa, để lại Lữ Nho Luật và Tần Thư mang khuôn mặt ửng hồng, môi xinh hé cười, ôn hoà an yên.

Không biết bên tổ A tình hình ra sao. Tạ Lan Chi và Từ Ninh đều không phải người lắm lời, Đoàn Dã Châu lại mới quen, ba tên A này chắc chán ngắt đi được.

Nghĩ đến Đoàn Dã Châu, Lữ Nho Luật chợt động lòng, mở mắt nhìn Tần Thư, dùng giọng điệu "tâm sự tí thôi đừng nghĩ nhiều nhé" hỏi: "Tiểu Thư này, hồi đó em nhận ra anh Lan thích em thế nào vậy?"

"Oa, mặt trời mọc lên từ nhà em à?" Tần Thư ngạc nhiên, "Anh không thích nghe bọn em kể chuyện này mà? Cái này với anh chắc ít nhất cũng phải là cơm chó cấp S ấy chứ."

Lữ Nho Luật bình tĩnh nói: "Đang tìm chủ đề tán gẫu mà, tắm suối không chán lắm."

Tần Thư nghi ngờ soi xét Lữ Nho Luật: "Nếu anh thấy chán thì mình chọn ai đó nói xấu đi."

Lữ Nho Luật nghẹn lời: "Nói cái rắm, em trả lời vấn đề anh hỏi đi đã."

Tần Thư khó hiểu: "Anh hỏi gì kỳ lạ thế, đương nhiên là anh ấy nói với em rồi."

"Nói thế nào cơ?" Tần Thư chưa kịp trả lời, Lữ Nho Luật đột nhiên nhanh trí, "Anh biết rồi, có phải tên đó dùng ánh mắt như phim Hàn Quốc với các kiểu hành động ái muội vượt giới hạn để ám chỉ mình thích em không?"

"Không phải," Tần Thư không kiềm được cười tủm tỉm, ngượng ngùng nói, "Anh ấy nói 'anh thích em' là em biết rồi. Em không điếc, cũng chẳng phải là tên ngốc."

Lữ Nho Luật như đang suy nghĩ gì: "Ý em là nếu chỉ nhìn vào mắt thì sẽ không nhận ra hả?"

"Cũng tuỳ ạ." Tần Thư biến thành cố vấn tình cảm, phân tích rõ ràng, "Dù sao thì em nghĩ là nếu ai đó mà thích anh, dù có dùng phương pháp gì đi chăng nữa thì người đó đều sẽ biểu đạt với anh. Nếu không nói với anh thì chắc chắn là không thích, nếu anh tự tưởng tượng linh tinh thì có khi còn là người lọt hố ấy."

Lữ Nho Luật sốc bay màu: "Còn có chuyện như thế cơ à? Mày đừng làm anh sợ nhé."

"Có mà, anh nghĩ thử mà xem, nếu lúc nào anh cũng băn khoăn không biết người kia nói vậy là có ý gì, sao lại làm như thế, người đó nói như này nói như kia là có ý gì không, nói cho vuông thì chẳng khác gì ngày nào cũng nghĩ đến người đó." Tần Thư nghiêm túc phổ cập khoa học, "Thể loại tự mình bổ não rồi công lược công này cực kỳ thịnh hành một thời ở tiểu thuyết đam mỹ ó."

Hóa ra kiến thức tranh biện của Tần Thư đều đến từ tiểu thuyết đam mỹ, truyện với đời sao mà giống nhau được. "Anh nghe thấy mày đánh rắm thôi đấy." Lữ Nho Luật khinh thường cười nhạo một tiếng, "Thành, mày có nghe được thư tình nhỏ đánh rắm không?"

Không ai trả lời.

Lữ Nho Luật lại gọi một câu: "Sở Thành?"

Lữ Nho Luật nhìn xung quanh, tìm được Sở Thành nằm không nhúc nhích ở một góc suối nước nóng, hai mắt dại ra: "Tần Thư em mau lại đây đi, nhanh lên! Hình như con trai ngất xỉu rồi!"

Lữ Nho Luật và Tần Thư nhấc Sở Thành lên bả vai, chật vật khiêng người lên bờ. Ba thành viên tổ A nghe tin nhanh chóng chạy tới phòng thay đồ. Từ Ninh đau lòng để Sở Thành dựa vào trong ngực mình, tay cầm tay đút cho Sở Thành từng ngụm nước ấm.

Tần Thư đứng sang một bên, gập người thật sâu gửi lời xin lỗi chân thành nhất tới người nhà bệnh nhân: "Rất xin lỗi Ninh Ninh, do bọn em không chăm sóc tốt cho Sở Thành."

"Không liên quan tới mọi người." Từ Ninh thở dài khe khẽ, ánh mắt nhìn Sở Thành tràn đầy trìu mến, "Anh không nên để em ấy rời khỏi tầm mắt của mình, một lát thôi cũng chẳng được, là lỗi của anh."

Mỹ nhân nhíu mày vốn phải là một bức họa cảnh đẹp ý vui, ấy vậy mà Lữ Nho Luật lại cảm thấy hình ảnh này đẹp quá đỗi khiến cậu không dám nhìn thẳng: "Trông biểu cảm này của mày, ai không biết còn tưởng người nằm trong lòng mày là mỹ nhân ốm yếu không đó. Tao xin mày đấy Ninh Ninh, trợn to cái đôi mắt xinh đẹp của mày mà nhìn cho rõ đi, Sở Thành còn cao hơn cả tao, còn cường tráng hơn cả tao nữa đây này."

Từ Ninh bình thường dịu dàng nhưng với chuyện này thì cứng đầu một cách lạ thường: "Cái này thì có liên quan gì tới cao ráo cường tráng, Sở Thành rất yếu ớt mà."

"......" Cún độc thân lại càng yếu mềm hơn. Lữ Nho Luật nhìn về phía Đoàn Dã Châu, hỏi: "Em nhìn có hiểu được đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt không?"

"Em ổn ạ." Thế mà Đoàn Dã Châu lại đứng chung chiến tuyến với trai cong, "Tình nhân trong mắt hóa yếu mềm, bình thường thôi."

Đứa nhỏ tắm suối nước nóng đến mức ngất xỉu cần không khí lưu thông, Lữ Nho Luật và Đoàn Dã Châu rời đi trước, về phòng thay quần áo.

Hai người cùng vào thang máy, nhân dịp không có A khác ở đây, Lữ Nho Luật hỏi Đoàn Dã Châu: "Em ở cùng với mấy đứa Tạ Lan Chi thế nào?"

Đoàn Dã Châu nghĩ nghĩ, nói: "Hai đàn anh tốt lắm ạ, nhưng mà em ăn phải hai miếng cơm chó to đùng."

"Hả, em ăn thế nào?" Lữ Nho Luật nhăn mày, "Chẳng lẽ hai đứa nó khoe khoang với em là mình có vợ mà em không có à? Nhưng mà chắc Tạ Lan Chi với Từ Ninh không phải kiểu người như vậy đâu."

Đoàn Dã Châu lắc đầu: "Toàn bộ quá trình anh Lan và anh Ninh không hề đề cập tới đàn anh Tần Thư và đàn anh Sở Thành ạ."

Lữ Nho Luật hiếu kỳ hỏi: "Thế em ăn cơm chó thế nào?"

Đoàn Dã Châu nhún vai: "Sau lưng anh Lan và anh Ninh đều có vết cào kỳ lạ, có mình em là không có."

"...... Anh hiểu tâm trạng của em." Lữ Nho Luật hồi tưởng lại mình ngây thơ khi trước, nhìn thấy môi Tần Thư bị rách còn đi mua thuốc cho người ta. Nói không quá đâu nhưng 25 tệ mua thuốc kia chính là số tiền cậu thấy mình tiêu uổng nhất trong đời này đấy. "Không dối gạt em, anh đã luyện thành kỹ năng giả mù đúng lúc. Em cho rằng trên người Tần Thư và Sở Thành không có dấu vết gì hay sao? Cười xỉu, anh không hề nhìn thấy vết gì cả."

Đoàn Dã Châu cực kỳ chân thành nói: "Anh Luật, em muốn học chiêu này ạ."

Lữ Nho Luật tỉ mỉ hướng dẫn: "Mấu chốt của kỹ năng này chính là chỉ nhìn mặt trai cong thôi, từ phần cổ đổ xuống nhất quyết đừng nhìn......"

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Từ Ninh, Sở Thành nằm trên giường 20 phút đã hồi sức sống lại, sinh long hoạt hổ đấu bóng rổ 1v1 với Đoàn Dã Châu.

Tới gần 0 giờ, quảng trường có đài phun nước của khách sạn có không ít du khách lục tục tập trung. Chính giữa quảng trường chiếu một cái đồng hồ rất lớn, hiện giờ đếm ngược đón chào năm mới.

Mọi người tập trung tốp năm tốp ba buôn chuyện. Cặp đôi Âu hoàng Hồng Tử Khiên và Thư Trác cũng ở đó. Từ Ninh nói được làm được không rời khỏi Sở Thành một tấc, không để cho cậu chàng rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ một chút. Nhưng điều khiến Lữ Nho Luật ngạc nhiên là có vẻ Đoàn Dã Châu và Tạ Lan Chi nói chuyện khá hợp, hai người đứng một bên không biết đang chuyện trò cái gì, còn dư lại Tần Thư và cậu chắp vá lại nói chuyện phiếm.

Tần Thư thấy Lữ Nho Luật có vẻ không tập trung nên hỏi thăm: "Anhh Luật, hôm nay anh có tâm sự gì à? Chỉ dựa vào việc anh chủ động ăn cơm chó thôi cũng đủ khiến em hoài nghi anh bị tráo đổi linh hồn rồi."

Không hẳn là tâm sự, chỉ là hơi nhạy cảm chút thôi.

"Nếu anh muốn giãi bày, có thể nói cho em nghe." Tần Thư nói, "Em bằng lòng lắng nghe nỗi đau trong từng hơi thở của anh, lắng nghe trái tim anh loạn nhịp*."

Lữ Nho Luật do dự một chút rồi gật đầu: "Cũng được." Tần Thư là một nhóc trai cong đáng tin cậy, hơn nữa tâm sự này của cậu cũng không có gì đáng giấu, "Chuyện là như này. Hiện nay bạn là con trai anh chơi cùng gồm có bốn người các em, Viên Cửu Cửu và bạn từ thuở thơ ấu, đều cong hết. Anh có bóng ma trong lòng, sợ Đoàn Dã Châu cũng......"

Lữ Nho Luật chưa nói hết, du khách trên quảng trường bỗng nhiên cùng đồng thanh đếm ngược: "10, 9......"

"A a a đếm ngược rồi!" Tần Thư giật mình, "Em rất sẵn lòng lắng nghe tâm sự của anh, nhưng em muốn đón năm mới cùng 1274 trước ạ, anh Luật vui lòng chờ em một phút nhé!"

Lữ Nho Luật nhìn 4721 nhanh chóng chạy ào về phía 1274 mà cười lạnh trong lòng: A, trai cong.

Nhưng cậu hiểu mà, vào thời điểm đặc biệt đón năm mới này, ai cũng sẽ tìm đến người mình yêu nhất theo bản năng.

"......3,2,1!"

Kim phút và kim giờ gặp nhau ở số 12, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, ánh sáng lung linh, tia lửa rực rỡ.

Tần Thư nhào vào lòng Tạ Lan Chi, được Tạ Lan Chi ôm lấy như koala: "1274, chúc mừng năm mới!"

Tạ Lan Chi cúi đầu nhìn cậu: "Gọi lại lần nữa?"

Tần Thư vắt vẻo trên người bạn trai, cười tươi rói: "Anh ơi, năm mới vui vẻ ạ!"

Lữ Nho Luật: "......"

Cún độc thân nhìn không vừa mắt vội vàng quay đầu sang bên khác, đúng lúc nhìn thấy Từ Ninh nắm tay Sở Thành, nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên má Sở Thành: "Thêm một tuổi rồi, năm mới vui vẻ."

Sở Thành nhanh chóng chúc năm mới lại, sau đó len lén nhìn về phía Lữ Nho Luật: "Không phải anh Luật không cho phép mình hôn... hôn ạ."

Từ Ninh cười nói: "Cậu ấy chỉ không cho hôn môi thôi."

Sở Thành bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng hôn chụt chụt lên mặt Từ Ninh: "Chúc anh năm mới vui vẻ ạ."

Lữ Nho Luật: "............"

Lữ Nho Luật "Xì" một tiếng, quay người lại, cuối cùng cũng không nhìn thấy hai cặp cong kia nữa rồi, mà thay vào đó là Hồng Tử Khiên và Thư Trác. Đôi tình nhân không được anh "dạy dỗ" nên không chỉ đơn giản là thơm mặt nhau mà thơm thẳng xuống đôi môi, sau đó rối rít bày tỏ tình yêu.

"Bà xã à anh yêu em!"

"Ông xã ơi em yêu anh nhiều lắm!"

"Không không không, nếu tình yêu em dành cho anh là n, thì tấm lòng này của anh đối với em phải là 2n cơ!"

Lữ Nho Luật: ".................."

Tốt rồi tốt rồi, muốn đón năm mới với tình hình như vậy đúng không. Ngại quá, hơi mệt rồi, ngủ trước đây.

Lữ Nho Luật ngẩng đầu quay vào khách sạn. Chỉ một quãng thôi mà ánh mắt cậu bắt gặp Lan Thư đang ôm nhau, Ninh Thành đang nắm tay và Khiên Trác đang hôn nhau, và cũng không hẹn mà gặp ánh mắt một bé cún độc thân khác còn lại trong sân.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.

Lữ Nho Luật: "."

Đoàn Dã Châu: "."

***

Tác giả có lời muốn nói: Nếu không hai người cũng ôm một cái đi, cho đỡ xí hổ (đầu chó)

* Lấy từ ca khúc "Nghe" của Trương Kiệt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC