Chương 10: Cảnh cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Huyền Dani

Đi ngược sông Hà đến cầu Nguyệt, mất bốn hay năm trăm mét đường đi, mỗi lần mặt trời xuống, nhiệt độ nóng bắt đầu giảm dần, đầu đường cuối phố bắt đầu nhộn nhịp, có mặt tiền liền làm cửa hiệu, không có mặt tiền thì làm trên vỉa hè, đường phố sáng lên một loạt bóng đèn, quét nhà, lau sạch, bàn dài được phủ bằng một tấm nhựa, đường phố đầy màu sắc, được vây quanh bởi một loạt tre cao lẫn tre ngắn, phố lớn ngõ nhỏ vang lên những tiếng rao bán, tiếng xèo xèo nồi chảo....

Cho dù đêm đã khuya, chợ đêm vẫn náo nhiệt như trước, nơi nơi tràn ngập mùi thơm thức ăn, cho dù mùi thơm của cửa hàng nào bay đến trước cũng đầy mùi cay như thể kèm theo ớt, tràn ngập trong dầu đỏ, đầy vị ngọt và chua, bánh mỳ nướng tỏi, xiên thịt màu, cùng với thịt viên tươi và hải sản tươi ngon theo mùa, hoặc xào, hoặc hầm, hoặc nướng. Tất cả các loại thức ăn đều thực kích thích vị giác người dân nơi đây, khiến mọi người phải nuốt nước bọt.

Ngồi xuống, gọi người mang thực đơn.

Ba người gọi thịt xiên, một chút cơm chiên mì xào, ngồi nhìn người đến người đi trong chợ đêm đông đúc, lúc này mới cảm nhận được không khí người sống.

Đồ ăn được mang lên rất nhanh, so với một người đàn ông và phụ nữ bên cạnh đang cười đùa nói chuyện, ba người Đàm Trình bọn họ lại thực yên tĩnh.

Thịt bò xào bị ông chủ quên cho ít tiêu, Đàm Trình có chút khó chịu, một bên gọi ông chủ, một bên hướng hai người kia đang yên lặng ăn xiên nướng hỏi: "Có muốn uống chút bia không? Đồ ăn có chút cay."

"Được," Trương Tuấn nuốt xuống thức ăn: "Cho một lon trước đi."

"Tôi cũng muốn một lon."

Gật gật đầu, Đàm Trình lấy ba lon bia, "ba" một tiếng mở ra, đưa sang cho Ngô Hải.

"Cám ơn." nhận lon bia, Ngô Hải hung hăng hớp vài ngụm, một lúc lâu, đôi mắt mất đi tiêu cự, rồi tà tà liếc Đàm Trình, có chút tự giễu cười khổ :"Ngay trước đấy tôi còn hoài nghi cậu là loại người kia....Ngay sau đó tôi liền gặp phải loại chuyện này..."

Ngồi ngay ngắn lại Ngô Hải chính thức hướng Đàm Trình nói tiếng cảm ơn: "Lần này thật sự cảm ơn cậu, tôi nghĩ, nếu không có cậu trợ giúp, có khi tôi không còn cơ hội ngồi ở đây ăn cơm."

Uống ngụm bia, Đàm Trình không trả lời, chỉ có vỗ vỗ bả vai Ngô Hải. Hắn biết Ngô Hải là người thẳng tính không giấu được sự nóng nảy, nhưng không phải người xấu, còn chuyện giữa Ngô Hải và bạn gái, hắn không rõ ràng lắm.

"Cậu biết là ai....Không, ý tôi là, cậu có biết chuyện gì đã xảy ra không?"

"Tôi cũng không biết, vừa rời khỏi phòng thí nghiệm, tôi thấy mình như bị thứ gì đó khống chế.....Lúc ấy tôi còn có ý thức, nhưng chính là không thể kiểm soát được hành động của mình, vẫn luôn đi đến lầu Thành Lâm, sau đó tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, lần thứ hai lấy lại được ý thức, chính là đang đứng trên rào chắn tầng cao nhất."

Liếc nhìn Ngô Hải, Đàm Trình dự định hỏi câu: "Vậy cậu có biết...."

Nói chưa hết, nhưng cả ba đều biết nó có nghĩa là gì, Ngô Hải hít một hơi thật sâu, mỉm cười khô khốc: "Mặc dù tôi không thể nhìn thấy thứ đó, nhưng tôi có thể đoán được là ai...."

Không muốn nói tiếp chuyện này, Trương Tuấn liền đổi chủ đề: "Tôi có chút tò mò, Đàm Trình làm sao cậu có thể nhìn thấy mấy thứ kia."

"Tôi cũng không biết." lắc lắc đầu, Đàm Trình có chút bất đắc dĩ nói:"Chính nhờ chuyện Ngô Hải hôm nay, tôi mới phát hiện, trước đó giống như các cậu."

"Trước kia cậu không thể nhìn thấy?"

"Tôi cũng không phải đạo sĩ, như thế nào thấy được......về phần hiện tại," nhíu mày, trong lòng Đàm Trình có một đáp án, cũng là đáp án duy nhất, chính là....

"Tôi đoán hôm đó tôi ở trong lăng mộ, có chuyện gì đó xảy ra khiến tôi có thể nhìn thấy những "thứ" đó."

"Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?" Trương Tuấn cau mày, dường như nghĩ đến điều gì đó, không khỏi rùng mình: "Tôi vẫn cảm thấy lăng mộ này rất lạ, không có lý nào đến tận bây giờ vẫn không thể tìm ra thân phận chủ ngôi mộ, nhưng, nhiều năm như vậy, chúng ta cũng chỉ đoán ra niên đại, mà vô luận đào ra đồ vật hình gì, hoa văn gì, chúng ta cũng không thể tìm thấy đồ vật tương tự cùng thời, cái mộ này giống như....."

Nói tới đây, Trương Tuấn cau mày, không dám nói tiếp, "Giống như là, nó không thuộc về một triều đại lịch sử nào được ghi chép." Trương Tuấn nói xong, tay Đàm Trình đã có chút run rẩy, "Có thể chúng ta thực sự gặp được một kho báu."

Giống như thở dài, Đàm Trình hiểu, các nhà khảo cổ luôn luôn chú ý đến thôn Ninh Hóa đều có cùng một suy nghĩ, suy đoán kia làm cho bọn họ trở nên kích động cùng hưng phấn.

Không chỉ Giang Ba đã chết, mà ngay cả bọn họ cũng muốn phát điên.

Kế hoạch thám hiểm nhanh chóng được triển khai, tuy rằng thời gian eo hẹp, nhưng suy xét đến vấn đề an toàn, công tác chuẩn bị vẫn phải làm, vì không giống như quy tắc khảo cổ học, họ đào trực tiếp đường hầm sâu vào ngôi mộ, nên không ai có thể đảm bảo các hang động khi khai quật không sụp đổ.

Có thể giống như Giang Ba đột ngột chết đi hay không.

Vì thế Lý Quốc Hiền còn đặc biệt tìm những người bạn cũ chuyên gia địa chất để hỗ trợ thăm dò.

Hang động nơi Giang Ba đào xảy ra án mạng, cảnh sát không cho phép mọi người bước vào, chỉ có thể đào một thông đạo bên cạnh, mời một số công nhân đến trợ giúp, từ ngày đầu tiên khởi công đến ngày thứ ba, mới đào được một cái thông đạo dài năm mét. Không thể nói bọn họ tốc độ chậm, trên thực tế Đàm Trình cơ hồ mỗi ngày đều làm việc ít nhất đến 7 hoặc 8 giờ tối ,cho đến khi mặt trời lặn về phía tây.

Hang động đào không phải dễ dàng, còn phải suy xét về lâu dài, cho nên khi đào bới phải gia cố bằng gỗ để tránh hang sụp.

Khi hành trình khai quật đến ngày thứ năm, cũng chính là thứ sáu, hầu hết mọi người đều dậy sớm, nghĩ rằng nhanh chóng hoàn thành công việc hôm nay, buổi chiều là có thể sớm trở về nhà ở thành phố Tây An.

Những ngày này hoạt động thể chất nặng, nên Đàm Trình đeo bao tay công nhân, cầm cái xẻng, Đàm Trình cũng không để ý mà bắt đầu làm việc. 

Nhưng mới chỉ xúc được hai xẻng, lão Khương - ông già 85 tuổi ở thôn Ninh Hóa, liền vội vàng ngăn hắn lại.

"Không thể đụng! Mộ này không thể đụng vào a!" Lão Khương lỗ tai không được tốt, giọng nói không tự chủ cao hơn vài phần, mang theo cấp bách cùng thương cảm, khiến đáy lòng Đàm Trình bỗng rùng mình.

"Ông cụ, làm sao vậy?" Đi đến bên người lão Khương, Đàm Trình đề cao âm lượng nói rằng: "Chúng cháu đang đào huyệt động, có chút nguy hiểm, ông trước tiên xuống núi đi?"

Khương Minh Hữu từ khi sinh ra luôn sống ở thôn Ninh Hóa, chưa từng dọn đi, cũng không đồng ý chuyển nhà, dù sao toàn bộ ký ức tám mươi năm năm đều ở chỗ này, thôn Ninh Hóa là quê của ông, đến tuổi này đã không thể đi. Cho nên trước đây vài năm khi chính phủ muốn bọn họ rời đi, ông vô luận cũng không muốn rời khỏi, sinh ra ở đây, chết cũng phải ở đây.

Nguyên bản có hơn hai mấy hộ dân, hiện tại thôn Ninh Hóa chỉ còn lại vài người già, Khương Minh Hữu sống ở rìa thôn phía Tây Nam, còn cách ngôi mộ này một đoạn, cho nên khi biết đội khảo cổ lại khởi công, đã qua đêm rồi, sáng sớm liền không tha, muốn thi thể ông chôn tại nơi này a.

Ông lỗ tai không tốt, đêm đó ông thật sự nghe thấy tiếng "lão khuê" rời núi rất to, ông chưa từng gặp tình huống này, nhưng ít nhất ông từng nghe thế hệ trước nói rằng: Lão khuê rời núi, là họa lớn a! Nghĩ đến án mạng lần trước, Khương Minh Hữu nghĩ, sợ rằng đội khảo cổ đã chọc giận chủ nhân ngôi mộ rồi!

"Các ngươi, mấy người trẻ tuổi các ngươi, đều không bao giờ nghe lời ông già nói," lão Khương lắc đầu vội nói: "Cần có chuyện gì đó xảy ra, các người mới biết nghiêm trọng đúng không?"

"Có chuyện gì vậy?" Đàm Trình hơi không hiểu tại sao ông Khương lại nổi giận, nên hỏi: "Là có chuyện gì sao?"

"Trước đây vài ngày, lão Khuê thôn Ninh Hóa đều rời núi, tiếng hét đến ta đây nửa điếc cũng đều nghe rõ ràng! Đây là hiện tượng lớn! Đây là cơn thịnh nộ của đế vương bị chôn vùi!"

Thấy ông cụ thở giống như sắp ngất xỉu, Đàm Trình vội tiến lên đỡ: "Ông cụ, kia bất quá chỉ là mê..." hai chữ mê tín còn chưa có nói ra, Đàm Trình nhớ đến những chuyện gần đây gặp phải, dừng một chút tiếp tục nói: "Ông cụ, chúng cháu trước đưa ông xuống núi, bên này chúng cháu sẽ chú ý."

"Các người vẫn muốn tiếp tục?! Vẫn là không nghe lời ta."

"Đàm Trình, không ổn, vừa rồi giáo sư Lý có gọi điện nói, Lầm Hoàng Tinh xảy ra chuyện rồi!"

Trương Tuấn vô cùng lo lắng liền vọt tới trước mặt Đàm Trình: "Giáo sư Lý cùng ba mẹ Lâm Hoàng Tinh có liên lạc, nghe ba mẹ Lâm Hoàng Tinh nói trên người Lâm Hoàng Tinh xuất hiện thi ban."

"Thi ban? Cậu ta đã chết?" Nghe Đàm Trình nói, đầu Trương Tuấn oanh một tiếng, cũng khiến các công nhân đang làm việc nháy mắt nổ vang.

"Cậu ta không chết! Nhưng không biết tại sao xuất hiện thi ban!"

"Báo ứng a! Đây là chủ nhân mộ tức giận ..."

Không còn nghe rõ lão Khương nói gì, Đàm Trình theo bản năng nhìn về phía thông đạo đã đào được mười mét kia, sâu bên trong u ám, Đàm Trình không thể không run rẩy, một cơn ớn lạnh quét qua toàn thân.

Bên tai dường như vang lên một âm thanh.

"Đều trốn không thoát....".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net