Chương 11: Trong thông đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Huyền Dani

"Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Không chết sao lại xuất hiện thi ban được"

Thi ban là sau khi người chết máu ngừng lưu thông, vết ban lấm tấm phía dưới các bộ phận trên thi thể, người chưa chết tự nhiên không thể nào máu ngừng lưu thông mà xuất hiện thi ban được, thế nhưng Trương Tuấn lại nói Lâm Hoàng Tinh không chết? Không chết sao xuất hiện thi ban được?

Thật không thể tin được!

"Không biết, tôi cũng không rõ tình huống cụ thể," ngày hôm nay Trương Tuấn và một số đàn anh trong trường vốn cùng Lý Quốc Hiền phụ trách dọn dẹp các đồ vật lúc trước khai quật được, Lý Quốc Hiền đến phòng nghiên cứu không quá nửa giờ, sau khi nhận được một cuộc điện thoại, liền vội vàng bảo Trương Tuấn đặt vé máy bay sớm nhất đến Bắc Kinh.

"Giáo sư Lý đi Bắc Kinh có nói sơ lược qua chút thông tin, ông cũng không rõ lắm chuyện gì xảy ra. Chỉ nghe nói lần trước Lâm Hoàng Tinh nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, lỗ thủng trên đầu của cậu lại một lần nữa hở ra, hắn bị người chết liều mạng bám lấy, giống như bị điên. Tuy nhiên, từ hôm qua....." Dừng một chút, Trương Tuấn nói tiếp "Lâm Hoàng Tinh tự nhiên hôn mê, người cũng nhanh chóng xuất hiện thi ban, từ cánh tay đến lồng ngực, diện tích bị thi ban rộng ra, các điểm thi ban dần dần bị hoại tử......"

"Hoại tử? Không có biện pháp kiểm soát sao? Nếu cứ như vậy, Lâm Hoàng Tinh không sớm cũng muộn......"

Các nhà khảo cổ chậm rãi tụ tập lại một chỗ đều không ngại đưa ra câu hỏi,

"Nghe nói không phải cậu ta ổn rồi sao?"

"Đúng a, tôi cũng nghe nói cậu ta được cứu rồi, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không chết mà lại xuất hiện thi ban? Đây là điều không thể!"

Ông một lời tôi một lời, cuộc thảo luận dần dần căng thẳng, làm cho ngọn núi vốn sáng sớm yên tĩnh lại trở nên vô cùng ồn ào.

Đàm Trình không nói gì, nhưng chỉ sợ hắn là người có tâm tình phức tạp nhất ở đây.

Giang Ba đã chết, Lâm Hoàng Tinh lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, những đột biến gần đây, tất cả những thay đổi kỳ quái hắn không thể dùng hai mươi năm năm kiến thức của mình giải thích được, giống như sương mù trên ngọn núi, khiến người lạc trong đó không dám tiến lên cũng không dám dừng lại. 

Vì sao lại phát sinh những điều này? Đàm Trình biết, hắn sợ câu trả lời nằm sâu trong ngôi mộ này, lăng mộ dưới đáy ngọn núi rốt cuộc là ai, có bao nhiêu bí mật bị chôn ở đó, tất cả những điều họ nghi ngờ, khát vọng được biết, đều nằm trong......

"Nơi này! Nơi này có một cái chén vàng!!"

Không đợi Đàm Trình suy nghĩ nhiều, sâu trong thông đạo La Tư Viễn hét lên sợ hãi thu hút mọi người vội vã đi về cửa động phía đó.

La Tư Viễn cong thắt lưng, cẩn cẩn thận thận cầm chén vàng, lấy ngón tay lau sạch bùn đất trên chén vàng, lộ ra long văn [hoa văn hình rồng] tinh tế phức tạp trên thân chén, nhanh chóng hướng cửa động, "Mau nhìn! Đây là chén vàng! có long văn! Quả nhiên là đại lăng của đế vương a!"

Tin tức này đối với những người khảo cổ kiên trì ở đây nhiều năm, không thể nghi ngờ là điều khích lệ, tuy trước đây họ đều khẳng định đây là đế lăng, thế nhưng đều không có bằng chứng. Chén vàng có long văn là chỉ có đế vương mới được dùng, nói cách khác đây quả thực là lăng mộ đế vương a!

Đàm Trình vội vã đi đến bên người La Tư Viễn, cầm lấy chén vàng trong tay La Tư Viễn, gần một nửa chén vàng bị phủi bụi bẩn, nhưng dấu vết ngàn năm hay vạn năm tồn tại dưới ánh sáng cũng không thể che đi chói sáng rực rỡ, cẩn thận lau đất trên thân chén, long văn kia liền nhanh chóng hiển lộ, hai mắt rồng được khảm nạm hai viên đá quý màu đỏ, đầu nâng cao, miệng mở lớn hướng thẳng lên trời thét dài, dường như hướng trời khiêu khích, muốn cùng trời đối địch, tựa như đạp mây cưỡi gió vui đùa không một chút kiêng dè, trông rất sống động....khiến người thán phục.

Đàm Trình xoay nhìn đáy chén, bên trong ngoài chén, niềm vui nhất thời dần dần biến mất, thay vào đó cau mày: "Chén này không có minh văn(*), nên là vật phẩm thường dùng của người trước chủ nhân mộ."

(*) Minh văn: là loại văn tự được khắc hoặc đúc trên đồ đồng, xuất hiện cuối đời nhà Thương, thịnh hành vào đời Tây Chu. Nội dung thường liên quan mật thiết đến cuộc sống đương thời, đặc biệt là cuộc sống của tầng lớp thống trị, như việc tế lễ, sắc lệnh, việc chiến tranh, săn bắn... (theo Wikipedia).  

Nói tới đây Đàm Trình quay lại nhìn một chút chỗ La Tư Viễn mới vừa đào cái chén vàng:"Chưa đến lăng mộ, chính là đồ vật chôn theo rải rác bên ngoài mộ chủ nhân." Lại nhớ tới đêm đó nhặt được ngọc bội, Đàm Trình càng khẳng định suy đoán của mình.

"Mộ này có lẽ đã bị trộm đào qua." Những lời mà Đàm Trình nói cũng là suy nghĩ của tất cả nhân viên làm việc ở đây. Đồ vật trân quý như này lại nằm rải rác ngoài mộ, chỉ có hai loại khả năng, một loại là năm đó khi mang chủ nhân mộ đưa vào lăng mộ không cẩn thận bị mất, nhưng là, coi như làm mất cũng chỉ có thể tại một nơi gần đường vào mộ, không thể ở vị trí này. Loại trừ khả năng đánh rơi, vậy là có thể khẳng định, chiếc chén vàng là lúc kẻ trộm mộ đào mộ, lấy quá nhiều đồ bồi táng không cẩn thận làm rơi một cái.

Từ lịch sử khảo cổ trước đây suy ra, nhìn chung phần mộ bị đào qua, hầu như sẽ không lưu lại bảo bối gì, chỉ có thể để lại mấy thứ đỉnh đồng gốm sứ cồng kềnh. Mộ bị trộm đào, sợ rằng không để lại được bao nhiêu đồ......

Nghĩ tới đây Đàm Trình liền cảm thấy phiền muộn, để Trương Tuấn và Khương đại gia chuẩn bị xuống núi cùng nhau trở về, Đàm Trình ở lại cùng Ngô Hải, La Tư Viễn cùng mấy người giáo sư tiền bối khác vừa lên núi thảo luận các đối sách tiếp theo.

Ngồi trên đất, giáo sư Lưu lấy ra bật lửa rồi châm điếu thuốc, nhưng lại quên cả hút, phân tích nói: "Khẳng định là bị khai quật, ước chừng tiến thêm một chút, liền có thể phát hiện thông đạo."

"Haizzz.......Đáng tiếc nhiều bảo bối như vậy, nói không chừng đi xuống cũng chỉ có thể thấy một mộ thất trống không." La Tư Viễn thở dài rồi mỉm cười nói: "Đây sẽ không phải là tốn công vô sức chứ."

"Không đào xuống mới là tốn công vô sức." Ngô Hải phi một tiếng: "Ít nhất phải biết rõ ràng hoàng đế chôn ở đây là vị lão gia nào."

"Ừm, chúng ta phải tìm rõ thân phận của chủ nhân mộ, Đàm Trình cậu thấy sao?"

Tháo kính mắt xuống, ngón tay Đàm Trình niết niết sống mũi có chút đau nhức, "Đào xuống đi, chủ nhân mộ này là ai còn không biết, làm sao có thể được?"

"Kia cứ tiếp tục đi, tý nữa khi đào nên chú ý một chút, tìm thấy thông đạo, nói không chừng còn có trân bảo lưu lại." Giáo sư Lưu cười nói, giơ tay lên chuẩn bị hút thuốc, lại phát hiện khói từ sớm cháy hết đã tắt lụi. Dẫn tới mấy người cùng đồng thanh bật cười.

Công việc tiếp tục thi công, bất quá lần này là các nhân viên khảo cổ dẫn đầu, các công nhân ở phía sau bận rộn di chuyển bùn đất đá. 

Thông đạo rất nhanh được tìm thấy, bởi vì không ít bùn đất bị đè ép thời gian dài đã sụp đổ rồi che nấp, nếu không chú ý phân biệt đoán chừng rất khó phát hiện ra. 

Mở rộng phương hướng xuôi theo thông đạo, Đàm Trình tỉ mỉ tìm kiếm đồ vật có khẳ năng thất lạc, gần nửa ngày công việc sớm kết thúc, mặt trời gắt nắng đã nghiêng về phía tây, Đàm Trình không tìm thất trân bảo, ngược lại tại bên trong đạo động tìm thấy hai thi thể, hai xác chết gần như hoàn toàn mục nát, ước chừng cũng mấy trăm năm rồi. 

Mọi người chuẩn bị rời khỏi nghe tin liền lại gần, Giáo sư Lưu xem xét tình hình liền mỉm cười: "Đây nhất định lại là tranh đấu nội bộ, mấy người này cùng nhau đào mộ, người đầu tiên leo ra ngoài liền có suy nghĩ độc chiếm tài bảo, sau đó hai người này liền bị lấp chết trong thông đạo?"

"Tiền tài, lợi ích, đoán chừng nghĩ muốn chia phần, là con người đều sẽ do dự." Ngô Hải ở một bên nói.

"Không đúng," Đàm Trình dựa vào ánh sáng đèn pin trên mũ bảo hiểm, những tia sáng chỉ vô tình nhìn lướt qua liền vội vàng dùng một cái xẻng nhỏ làm sạch bụi bẩn, rất nhanh, mất chục tấm kim khí cùng ngọc khí hiển lộ ra!

"Nhóm đạo mộ này, đoán chừng......" Nhìn trân bảo trước mặt, lại nhìn tới thi thể bên cạnh, Đàm Trình đột nhiên cảm thầy da đầu tê dại: "Bọn họ đều chết hết......"

Không người nào từ lăng mộ này lấy đi được một đồ vật gì, ........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net