Chương 13: Ánh sáng vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ khắc này thân bọn họ đang ở trong hầm, lại giống như đang ở trong miệng quái thú đen ngòm, tối vô cùng, đèn pha chằng biết đã tắt từ bao giờ, tối đen tới nỗi như đem cả trái đất giấu ở dưới đáy nồi, mỗi một góc đều đen như mực, bầu trời đen thui, trời vốn sáng sủa trong chớp nhoáng như thể bị mây đen che khuất, trời tối dần, song đại đất u ám, được bao quanh bởi bóng tối, màn đêm như che trời lấp đất buông xuống, cung trăng như đôi mi đã sớm bị nhấn chìm, cây cối trên ngọn đồi tạo lên tiếng xào xạc, trong đêm đang yên giấc lão Meng* đột nhiên thức tỉnh phát ra tiếng kêu "Ô ô oa oa"

Đêm đó từ ác mộng tỉnh lại.

Đàm Trình không nhớ làm thế nào trốn thoát, cũng không nhớ rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra, chỉ là sau đó lúc hắn nằm trên đất ẩn ẩn hiện hiện, nhìn thấy ngọn lửa màu xanh lam đốt cháy hết Trương Hiểu Mai, bên ngọn lửa màu lam lại tựa hộ như thấy ngọn lửa ánh vàng kim trong mộng, chủ nhân ánh sáng vàng đó đối với ác quỷ khinh thường cười nhạo.

"Tìm chết."

Mắt kính lúc chạy trốn không biết rơi ở chỗ nào, mơ mơ hồ hồ, hắn không thấy rõ cũng nhìn không thấu, chỉ thấy ánh sáng vàng kim tựa hồ cầm cái gì đó từng bước đến gần, tiềm thức nói cho hắn biết nhất định phải chạy thoát, nhưng hai tay hai chân lại bị mất hết sức lực, lúc ánh kim đến gần chỗ hắn dừng lại, Đàm Trình mới nhìn rõ đó là một thanh kiếm sắc bén, mà mũi kiếm đang kề trên cổ hắn.

Đầu óc quay cuồng khiến Đàm Trình không chống đỡ nổi mà hôn mê bất tỉnh, tại một giây trước khi mất đi ý thức, Đàm Trình nghĩ, e là, lần này hắn thật sự mất mạng....

Mũi kiếm đỡ trên cổ người đã ngất, y cúi xuống nhìn khuôn mặt người này, trang phục quái dị, tóc quá ngắn, vừa lôi thôi lại còn bẩn thỉu cực điểm.

Ánh mắt chậm rãi di chuyển liếc nhìn những người cuộn tròn bên cạnh, trang phục giống nhau như đúc.

Là những ngục tù bị cạo râu tóc? Khẽ cười một tiếng, là ai đều không quan trọng, điều này cũng không ảnh hưởng đến quyết định y giết những người đó.

Nhẹ nhành vung một kiếm xuống, nhìn xuống người vốn nên bị y chém đoạn đầu của linh hồn mà chết đi, giờ khắc này lại hoàn hảo nằm trước mặt y, mà kiếm sắc trong tay xẹt qua thân thể người này chỉ để lại một vết máu nhợt nhạt.

Trong chớp mắt lông mày nhíu lại, nhưng nháy mắt tiếp theo lại diễn ra chậm chậm, kiếm trong tay cũng đã thu hồi, đôi mắt mang ý cười, nhìn chăm chú người trước mặt, mỉm cười: "Thì ra là vậy?"

Mặt trời mùa hè khi mất đi sự nhẹ nhàng của mùa xuân, liền nóng hừng hực như thiêu cháy mặt đất, xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu thẳng vào phòng bệnh, vẫn là mùi nước khử trùng gay mũi, hương vị thuốc, lần này hôn mê mất nửa ngày, Đàm Trình tỉnh lại không lâu liền từ Ngô Hải biết được Trương Khải Thạc trọng thương không cách nào chữa trị, báo là đã chết rồi.

Trầm mặc hồi lâu, Đàm Trình mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Những người khác đâu?"

"Hà Hạnh hôn mê bất tỉnh giống cậu, cậu ta còn chưa có tỉnh lại, tiền bối Đường bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại, những người khác chỉ bị kinh hách, đều khỏe."

"Trương Khải Thạc...cậu ta giờ ở đâu?"

Khẽ thở dài một tiếng, Ngô Hải mới trả lời: "Cha mẹ cậu ta nhất định muốn theo phương thức an táng ở quê nhà, giữ lại cậu ta...Cho lên thừa dịp cậu ta còn nhân khí, đã bọc lại suốt đêm mang cậu ta về..." Nhớ tới cha mẹ Trương Khải Thạc tóc hoa râm, khóc đến tan nát cõi lòng gần như muốn hôn mê, Ngô Hải xiết chặt nắm đấm: "Cha mẹ hắn nói, thổ táng mới có thể giữ lại hồn cậu ta, bọn họ chẳng có gì cả, liền muốn giữ lại một chỗ tưởng niệm, chờ lúc quỷ tiết Trương Khải Thạc có thể trở về nhà cùng bọn họ."

Suy nghĩ của thế hệ trước, tư tưởng của tổ tiên đã trải qua nhiều sinh tử như vậy, Đàm Trình cũng có một chút tin tưởng.

Hiện tại mới qua nửa tháng, bọn họ đã đánh mất hai người bạn, tâm lý Đàm Trình có cứng như nào cũng cảm thất khó chịu.

Nhìn thần sắc Đàm Trình dần nhạt đi, Ngô Hải mở miệng, một hồi lâu mới lên tiếng: "Lúc Trương Khải Thạc tiến vào phỏng phẫu thuật, tôi đã thấy cậu ta, cậu ta..."

"Làm sao?"

"Cậu ta nói cậu ta không cam lòng, cậu ta không nghĩ bại cậu, còn có...Cậu ta đã bỏ ra bốn năm nghiên cứu, đành giao cho cậu."

Lời này như một cây gậy phang vào đầu hắn tạo lên tiếng ong ong, đôi mắt cũng đỏ lên, viền mắt ướt đẫm nước mắt.

Trường Khải Thạc là bạn học cùng trường, là người rất hiếu thắng, tuy rằng bọn họ luôn bất đồng ý kiến ở những khía cạnh nhất định, luôn cãi vã không ngừng, nhưng năng lực của đối phương bọn họ đều thừa nhận.

Hắn biết nghiên cứu của Trương Khải Thạc liên quan đến mộ cổ ở thôn Ninh Hóa, đã bắt đầu từ bốn năm trước, cũng được ghi nhận ở trường học, quốc gia đặc biệt hỗ trợ chi phí nghiên cứu, lượng tài nguyên có thể tưởng tượng ra Đàm Trình biết đó là giấc mơ của Trương Khải Thạc, mà cậu ta lại giao cho hắn giấc mơ này...

"Trương Khải Thạc là con một," ngẩng đầu lên, sợ nước mắt không kìm được rơi xuống, Đàm Trình hít một hơi thật sâu, run giọng nói: "Chắc trong thời gian tới công việc sẽ không tiếp tục triển khai, tôi, tôi tới quê cậu ta một chuyến ..."

Ngô Hải dường như nghĩ tới điều gì, không nhắc tới, gật gật đầu: "Cảnh sát hiện đang ở thôn Ninh Hóa, có thể buổi chiều sẽ tìm đến chúng ta, ngày mai hẵng đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net