Chương 14: Mộ thất nằm đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Huyền Dani

Án mạng đầu tiên ở thôn Ninh Hóa, án mạng thứ hai bất kể là địa điểm phát sinh, hoặc là cách chết đều có điểm tượng tự, Trương Khai Thạc cùng trường hợp đầu tiên là Lâm Hoàng Tinh còn chưa chết có vẻ giống nhau, đều gây ra bởi lỗ máu trên đầu khó mà giải thích được, Lâm Hoàng Tinh vẫn giữ được một hơi thở, Trương Khải Thạc không may mắn được như cậu ta.

Mà, Giang Ba......Khương Bình ra sức hút một ngụm khói, cuống thuốc lá vứt xuống rồi đi tới chỗ đường hầm phát sinh án mạng, nguyên nhân cái chết của Giang Ba đến cả Phiền tiên sinh là pháp y có nhiều thâm niên trong nước cũng không tìm ra được nguyên nhân, điều này khiến mọi người khó có thể tin nổi.

"Các bộ phận của cậu ta đều không có vấn đề, không thể là đột tử, quan sát vẻ mặt của cậu ta, động tác trước khi chết hiển nhiên là bị kinh sợ đồng thời giãy dụa rất nhiều, nói thế nào nhỉ, giống như khi cậu ta đang giãy dụa thì đột nhiên bị ai đó cắt đứt đường sinh mệnh......"

Cắt đứt đường sinh mệnh......Nghĩ đến lời Phiền tiên sinh nói, Khương Bình đối với lời kể đêm hôm đó của Đàm Trình không thể không chú ý đến. Chẳng lẽ, thật có cái gì......

"Phó cục Khương, tôi nói anh còn muốn ở trong đó bao lâu? Tôi đã nghe lời khai của những người khảo cổ bị bệnh thần kinh kia, đều khiếp sơ hoảng loạn, anh còn muốn đến đại mộ quỷ dị này vào ban đêm sao?"

Quay đầu lại nhìn Tiểu Lâm đang run lẩy bẩy đứng ở cửa động, Khương Bình cười nhạo một tiếng: "Tôi thế mà không biết hai ngày trước là ai nói nơi này có ma thần loạn quỷ, là lời nói vô căn cứ, thế nào, hôm nay lại tin rồi."

Dường như cảm nhận được một trận gió lạnh thổi tới, Lâm Tần Vũ ôm chặt cánh tay nói, "Nói thật, tôi còn không thể nào tin được trên đời này thật sự có quỷ thần, nhưng không tin là chuyện không tin, nhưng ai sẽ buổi đêm chạy tới nghĩa địa này a, con mẹ nó chết hai người trong mộ này rồi."

Lâm Tần Vũ là một trong ít nữ trinh sát của cục cảnh sát, nói sợ, cô thật không có, vài năm nay cô đã gặp qua bao nhiêu tử thi. Nhưng bất cứ ai cũng không muốn làm thêm ngoài giờ làm việc cả, nhìn cục phó dị thường nghiêm túc trước mặt, cô không nhịn được lẩm bẩm: "Cố gắng như vậy cũng chỉ có thể làm phó, ông xem vị nhân gia kia thế mà cứ đúng giờ là về nhà, chỉ ngồi nhận lấy thành quả."

"Cô không có việc gì thì cùng tôi vào, đứng ở đó nói lẩm nhẩm cái gì?"

"Vâng vâng vâng, tôi vào ngay."

Trong sâu thông đạo rất tối, Khương Bình chỉ có thể quan sát bên trong thông đạo nhờ đèn pha của trợ lý, việc xây dựng thông đạo cũng rất chú ý tới sự an toàn, Khương Bình đi tới cuối cũng không phát hiện ra dấu hiệu sắp sụp đổ nào. Ngoài một số vết máu trộn lẫn với bùn đất, có một hố sâu khoảng tám trăm chín mươi centimet dưới cuối động, chính là lúc đó bọn họ nhìn thấy nửa người Trương Khải Thạc trong lòng đất.

Dùng chân đạp đạp bên mép hố thăm dò, đất rất rắn chắc, loại trừ khả năng sụp đổ này.

Nhớ tới tình huống toàn bộ bên đùi Trương Khải Thạc gần như bị gãy, Khương Bình dường như có thể hình dung ra một hình ảnh, Trương Khải Thạc bị một luồng lực lượng quỷ quái trực tiếp kéo vào trong đất......

Không nhịn được nhíu lông mày, trong lúc lơ đãng Khương Bình nhìn thấy một nửa vật gì đó lộ ra trong góc đất, đang muốn ngồi xổm xuống dùng tay cầm lấy, Lâm Tần Vũ bên cạnh vội vàng ngăn lại.

"Tôi cảm giác thứ này không nên chạm vào, dù sao là vật chôn trong mộ," Lâm Tần Vũ cùng nhìn thấy vật kia, liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, cau mày nói: "Hơn nữa những nhà khảo cổ đó không nói mộ này là đế lăng ngàn năm trước sao?"

Nhìn vào sắc mặt đột nhiên không tốt, móng tay mạnh mẽ bám lấy hắn của Lâm Tần Vũ, Khương Bình nhíu mày, nhận thấy tình hình của Lâm Tần Vũ không ổn, Khương Bình nói: "Hôm nay chúng ta trở về trước."

Dứt lời, nửa dìu nửa kéo đưa Lâm Tần Vũ thất thần nhanh chóng ra khỏi thông đạo.

Trong mộ, ngón tay người đó nhẹ gõ vào quan tài đá, mỉm cười: "Ngàn năm?"

Ngàn năm......

*****

Nhà Trương Khải Thạc gốc ở tỉnh Tứ Xuyên, cùng chỗ giao nhau giữa Thiểm Tây và Tứ xuyên cách không xa lắm, đường đi cũng không xa, xử lý xong chuyện bên Tây An, Đàm Trình liền lên đường tới quê Trương Khải Thạc.

Đầu bảy, theo phong tục cho rằng "đầu bảy" chính là nhắc tới ngày thứ bảy sau khi một người chết đi. Người già đều cho rằng, linh hồn của một người đã chết sẽ trở về nhà trong "thứ bảy đầu tiên". Gia đình nên chuẩn bị một bữa cơm cho linh hồn trước khi linh hồn trở lại, sau đó nhất định phải tránh đi, phương pháp tốt nhất là đi ngủ, không ngủ được cũng có thể trốn trong chăn, nếu để người chết nhìn thấy người nhà; sẽ làm hắn nhớ đến, làm ảnh hưởng tới việc hắn đầu thai làm người.

Đàm Trình không tính toán với người nhà Trương Khải Thạc, tự nhiên cũng không cấm kỵ chuyện gì, ngồi trò chuyện cùng họ hàng Trương Khải Thạc trong sân nhà Trương Khải Thạc.

"Đứa trẻ này là tâm can dì dượng hắn, thật vất vả nuôi dưỡng được tới nghiên cứu sinh, thế mà đột nhiên mất đi, dì với dượng hắn làm sao chịu đựng nổi."

" Chà chà, thật đáng tiếc, quả thật đáng tiếc. Tuổi đời còn trẻ, cháu ấy sao nhẫn tâm bỏ lại cha mẹ mà đi......"

Hàng xóm thân thích ngồi nói chuyện phiếm không nhìn thấy nhưng không có nghĩa Đàm Trình cũng không nhìn thấy, linh hồn Trương Khải Thạc không biết từ đâu xuất hiện, ở trong sân chậm rãi loay hoay, sau đó bước vào gian chính ngồi trước bàn cơm, cậu ta quan sát trái phải, Đàm Trình biết đây là cậu ta đang tìm kiếm cha mẹ.....

Mắt thấy Trương Khải Thạc đứng lên do do dự dự định bước vào phòng trong, lại có vẻ không muốn bước vào nữa, tâm lý Đàm Trình bỗng nhiên căng thẳng, Trương Khải Thạc chắc là muốn nhìn lại cha mẹ cậu ta lần cuối......Dù sao âm dương cách biệt.

Rốt cuộc cuối cùng Trương Khải Thạc vẫn là không có bước vào phòng, chỉ quỳ gối trước cửa, hướng vào trong phòng dập đầu.

Đàm Trình mơ mơ hồ hồ nghe thấy Trương Khải Thạc nói câu: "Cha mẹ an khang.....trăm tuổi......"

Trương Khải Thạc một mình dưới ánh nến tối tăm ăn cơm, Đàm Trình ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, mắt cay cay.

Chẳng biết từ lúc nào, Trương Khải Thạc đi đến phía sau Đàm Trình, thở dài một tiếng nói:

"Tôi đã mang mệnh mình ra cược......Hãy hoàn thành nghiên cứu của tôi......thiêu quyển sách này cho tôi, còn có......"

"Tôi sẽ chăm sóc cho họ"

Một câu này của Đàm Trình khiến linh hồn Trương Khải Thạc đứng phía sau sửng sốt,

Hóa ra......Đàm Trình có thể nhìn thất sao.....Hoa ra......

Sắc mặt thay đổi lại thay đổi, nhìn vào bóng lưng Đàm Trình, Trương Khải Thạc mở miệng, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ vỗ vỗ vai Đàm Trình: "Tất cả, giao cho cậu......"

Trên bầu trời cao vút, vẫn có một vài ngôi sao sáng rải rác, dưới đất mờ mờ tối, cỏ dại lay lay nhẹ nhàng, mọi nơi đều bị bao phủ một tầng huyền bí của rạng đông. Chỉ một con chim sẻ, dường như cùng ngôi sao hợp cùng làm một, tại phía cao chân trời, hót ngân vang trên trời cao, bầu trời mênh mông cũng như thể đang yên lặng lắng nghe sinh mệnh nhỏ bé này hát lên lời ca tụng vũ trụ bao la.

Bầu trời tờ mờ sáng, Trương Khải Thạc biến mất, gà trống cũng đang gáy, đứng dậy, Đàm Trình từng bước thong thả đến căn phòng cũ, đẩy cửa đi vào, cha mẹ Trương Khải Thạc quả nhiên không ngủ, mà ngồi ở trong phòng yên lặng gạt lệ.

Mấy ngày mà cứ như trôi qua mấy năm, tóc mai hoa râm, năm mươi chín tuổi rồi, bi thương quá độ khiến cho hai người mệt mỏi chớp mắt như già thêm vài tuổi.

Sau này, cha mẹ anh chính là cha mẹ......

Không vạch trần ra bí mật đại mộ, mình sẽ không rời đi.

*****

Nhân viên thi công tại đại mộ thôn Ninh Hóa vốn đang thiếu người, mà bởi vì sự kiện này còn mất đi vài người nữa, cuộc họp mở ra mấy lần, cho dù người khác tranh cãi như thế nào, Đàm Trình đều là hai chữ:

Tiếp tục.

Tiếp tục nghiên cứu, tiếp tục khai quật, kiên trì nhiều năm như vậy, Giang Bà, Trương Khải Thạc đều vì cái này mà mất đi mạng sống, nếu như cứ từ bỏ không chỉ là có lỗi với bọn họ, Đàm Trình cảm thấy đây càng không là gì khi bỏ ra thời gian bốn hay năm năm của bản thân.

"Buổi tối chúng ta không nên thi hành công việc, trước năm giờ phải kết thúc, tốc độ công việc chậm một chút cũng không sao, vô luận là bao nhiên năm tôi đều sẽ kiên trì tiếp tục."

"Con mẹ nó không cần mạng nhưng chúng tôi cần!"

"Vậy cậu liền cút!" Tức giận đầy mặt bỏ lại một câu, Đàm Trình phớt lờ đám người ồn áo phía sau, hất tay bỏ đi.

Cuộc họp lần này tan rã không mấy vui vẻ, kết quả đối với Đàm Trình nói ra cũng tốt, lời nói tức giận khi Đàm Trình bỏ đi đối lập với vài người, chỉ còn lại mười sáu nhà khảo cổ, nhưng ít ra công việc không bị gián đoạn.

Từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, đúng giờ đi làm và không cho phép ai ở lại lăng mộ ngoài thời gian này. Vì lý do an toàn, Lý Quốc Hiền còn tìm đến một chiếc xe buýt cỡ vừa, bỏ ra một chút tiền để đón tất cả nhân viên về thành phố Tây An đúng giờ, không cho phép nhân viên khảo cổ ở lại thôn Ninh Hóa.

Tránh được sáng sớm cùng buổi tối mờ mịt, công việc khai quật được hoàn thành trong nửa tháng, tất cả các nhân viên khảo cổ đều an toàn không có việc gì.

Thông đạo nối thẳng đến phía cuối lăng mộ, từ từ loại bỏ các phiến đá trên các cạnh ngôi mộ, con đường dẫn đến mộ thất được chôn cất ngàn năm, một chút một chút xuất hiện trước mắt Đàm Trình...

(Wow, cuối cùng cũng sắp được nhìn mặt pi sà rồi!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net