Chương 15: "Mặc"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Huyền Dani

Theo truyền thuyết Đạo giáo cổ xưa ở Trung Quốc, người cổ đại Trung Quốc, thậm chí ở hiện tại cũng không ít người đều cho rằng: Con người, sau khi chết, linh hồn sẽ đến một nơi khác sống, đó là một thế giới gần giống nhân gian, sinh hoạt gần như con người ở thế giới trần gian, mọi người gọi đó là âm phủ.

Mọi người tưởng tượng ra thế giới âm phủ từ trước tới nay rất nhiều, thậm chí đây là chuyện bình thường.

Đế vương cổ đại cực kỳ coi trọng nơi chôn cất sau khi mình chết đi, hầu hết hoàng đế bắt đầu xây lăng mộ cho mình sau khi đăng cơ, lăng mộ của Tần Thủy Hoàng xây mất ba mươi lăm năm, Chiêu lăng xây mất đâu tận 107 năm......

Trên đời nổi danh binh mã đất nung, hầm tượng gỗ khổng lồ, tượng người gốm tinh mỹ làm người khác cảm thán kinh ngạc, nhưng mà, đội quân đất nung cũng chỉ là một bộ phận nhỏ của lăng mộ Tần Thủy Hoàng, Tư Mã Thiên có ghi lại "Đào ba con suối, cũng gọi là sông. Đem những đồ quý báu của các cung điện, của trăm quan xuống cất đầy ở dưới. Tôi tớ, nếu làm phản. Lại sai thợ làm máy bắn tên hễ có ai đào đến gần thì bắn ra. Sai lấy thủy ngân làm một trăm con sông, biển lớn chảy vào nhau. Đưa nhạc khí vào, tạo âm thanh trấn thủ. Ở trên có đủ thiên văn, ở dưới có đủ địa lý"........

Bí mật lăng mộ Tần Thủy Hoàng đến nay vẫn còn ẩn sâu trong lòng đất.

Mà giờ phút này, Đàm Trình biết, mở ra bí mật lăng mộ được bao phủ bởi tầng tầng sương mù, phát hiện này chỉ sợ sẽ làm chấn động thế giới.

Dời đi phiến đá, Đàm Trình là người đầu tiên từ đường hầm đào bới đi vào, ánh sáng đèn pha chiếu cho không gian âm u sáng lên một chút, nhưng chút áng sáng này cũng không đủ để Đàm Trình thấy rõ nơi đây, đây là một mật thất dùng những phiến đá phẳng có khảm nạm tạo thành một không gian thật lớn, bên trong lại không có bất kỳ một vật gì.

Mặt tường phía nam là đường vào mộ, bị chèn vào phiến đá lớn để ngăn chặn, mặt bắc là vách tường rất lớn, như thể bởi niên đại lâu năm mà ở giữa vách tường bị nứt ra khe hở, khe hở nứt thành hình chữ nhật, dài khoảng hai mét, cao chừng ba mét.

"Chỗ đó chắc là thông tới cửa cung điện," Đàm Trình cầm máy ảnh chụp lại: "Xuất hiện cái khe hình chữ nhật, mặt phía sau chắc là khoảng trống mới có thể nứt ra như vậy, đây là kiểu vết nứt có trình tự."

"Ừm, dựa theo cách triều Minh nói, đây hẳn gọi là tường kim cương đi." Lưu giáo sư đến gần một bên vách tường nói, "Không chừng phải đem tường này phá đi mới được."

Hà Hạnh nhìn không gian kín mít lại không có vật gì, chẳng biết vì sao đáy lòng đột nhiên nổi lên một chút sợ hãi, vách đá tối om om, hắn hiện như đang hô hấp không khí của mấy ngàn năm trước, quan tài đế vương ngàn năm trước từ nơi này trải qua...

"Không phải nhất định, các anh xem các bức tường ở bốn phía trông đều giống nhau, dùng vật liệu, kích thước đều không khác mấy, làm sao có thể khẳng định kia chính là cửa xuống cung điện dưới lòng đất? Vạn nhất đó chỉ là một dấu hiệu lừa gạt, các anh không phải cũng biết đây là một đại mộ tà môn à!"

Đêm kinh hồn đó khiến tâm lý Hà Hạnh để lại một vết sẹo, trơ mắt nhìn Trương Khải Thạc cứ vậy mà chết đi, lần thứ hai bước vào nơi này làm sao hắn có thể an tâm.

Đàm Trình biết rõ nguyên nhân Hà Hạnh cẩn thận từng li từng tí một, cậu chưa chắc sẽ không lo lắng.

Lúc đó vì tránh để xuất hiện chuyện như Trương Khải Thạc lần hai, bọn họ thay đổi phương hướng thăm dò kênh rạch, tránh được đạo động kỳ quái đó. Sớm định ra phương án sửa đổi, nhưng dù có thay đổi phương án như thế nào, trong lòng các thành viên đều có một vết rạn, có bất kể thay đổi tường nào cũng không tránh khỏi.

"Thật ra tôi thấy Hà Hạnh nói cũng có lý, bên trong sách cổ cũng có ghi lại không ít cơ quan hoàng lăng, cạm bẫy, thợ xây tay nghề giỏi, có thể sử dụng lại cách nền đất sụp đổ, ai cũng không thể chắc cái nào thật cái nào giả." Ngô Hải nói khiến các thành viên vốn đang do dự phải gật đầu.

"Đúng đó, vẫn là hết sức thận trọng mới tốt, nếu lại có thêm án mạng, chỉ sợ công trình trước mặt lập tức bị kêu dừng!"

"Hay là trước thăm dò thử, xem có cái gì nguy hiểm hay không."

"Vạn nhất thật sự có cạm bẫy cơ quan, vạn nhất thực sự có tên bắn lén như bên trong ghi chép, chúng ta cũng sẽ không trúng hết chiêu?"

Trương Tuấn quan sát mấy người tranh luận, cau mày nói: "Vậy ý các người là gì? Để một người vào trước sao? Thế ai đi trước?" Chỉ vào mấy người tranh luận: "Các anh? Hay là Hà Hạnh? Nói đúng ra vốn các anh đã không nguyện?"

Trương Tuấn nói ra lời này, quả nhiên tất cả mấy người kia đều im lặng.

"Kỳ thực không ai biết được bên trong có cái gì, chúng ta trước tiên gỡ xuống tường gạch, dùng đèn pha soi xem tình hình bên trong." Đàm Trình lấy xuống kính mắt rồi lau lau bụi trên kính, "Nói chung bây giờ phải làm trước một bước."

Đàm Trình nói không sai, dù có lo lắng cũng phải tiếp tục.

Vì tránh khỏi tường vây sụp xuống, đội người Đàm Trình chỉ có cái thang bắt đầu từ vết nứt khe hở trên tường bắt đầu đục bới, khảo cổ chính là như vậy, ngươi không thể nào biết tường chắn bên kia che giấu cái gì, là trân bảo? Ngọc thạch? Hay là không có thứ gì. Nếu tường đầu kia là ngọc bảo, nổ sập, bọn họ hối hận cũng không kịp, cho nên không thể trực tiếp phá nổ mặt tường, chỉ có thể sử dụng dụng cụ công nhân đục bới, gỡ từng phiến đá xuống mới được.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vết nứt cao ba mét trên tường, lộ ra một cái lỗ thủng đủ cho một người khom lưng đi qua.

Ở phía trên thang Đàm Trình vẫn luôn sờ túi chứa khối ngọc bội kia, kêu Trương Tuấn đưa đèn pin qua, dựa vào ánh sáng đèn pin quan sát bên trong tường chắn.

Một thông đạo thẳng tắp thông thoáng, trên mặt đất ngàn năm qua không người đặt chân.

"Xem ra không có vấn đề lớn gì." Đàm Trình từ trên thang trèo xuống.

"Cậu có thể nhìn ra cơ quan hay cạm bẫy sao?"

"Làm sao có thể nhìn ra được." Đàm Trình cầm trong tay đem pin, nhìn thấy cái gì thì chính là quỷ.

"Vậy kế tiếp làm sao bây giờ?" Hà Hạnh nhìn Đàm Trình nói, "Nếu không chúng ta thử tìm một con dê đưa vào trong xem?"

Trương Tuấn cũng có nghĩ đến thử đưa một động vật vào trước thăm dò, nghe Hà Hạnh nói chuyện này, cũng gật gật đầu: "Được, trước tiên thử đưa động vật vào."

"Nhưng cho dê vào, làm sao biết nó nói cho chúng ta như thế nào là không an toàn? Chết ở bên trong khéo cũng không biết."

"Tìm cái dây thừng thử xem, chờ nó chạy xa rồi kéo trở lại xem có bị thương không."

Kế hoạch này đối với mọi người lại rất vừa vặn, cột dây vào dê cho chạy, thế nhưng chờ giờ ngọ ngó qua dê, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, phóng nhìn qua mặt kia tường, dê kia sống chết không đi, run lẩy bẩy trốn ở góc tường.

Nhìn tình huống này, Đàm Trình lại có chút dở khóc dở cười, làm sao lại có cảm giác một đám người đang ngược đãi động vật nhỏ nhỉ?

"Được rồi, để tôi đi vào."

Nói rồi, Đàm Trình kéo dê về, cởi dây cho dê chạy, sau đó trực tiếp buộc chặt chốt dây thừng trên eo mình, "Tôi nghĩ mình cũng không có vấn đề gì lớn, tôi đầu tiên thăm dò, quan sát tình huống gì ở bên trong... Vạn nhất thật có thứ gì, các anh có thể đúng lúc kéo tôi trở về."

"Cậu định vào thật?" Trong lòng Trương Tuấn có chút lo lắng, hắn còn nhớ Đàm Trình có thể nhìn thấy thứ đó, lần này để cậu ta tới...

Đàm Trình cười cười, "Không sao đâu."

Dứt lời, Đàm Trình kêu Ngô Hải đưa cho mình thang gỗ, sau đó cẩn thận kê thang gỗ xuống mặt tường bên kia, chờ kê xong thang gỗ, Đàm Trình mới cầm đèn pin, từng nấc từng nấc một leo xuống thang.

Từng bước một đi về phía trước, ánh sáng đèn pin khiến Đàm Trình thấy được rõ bốn vách tường, từng khối đá xanh được ghép lại với nhau, rồng bay phượng múa, Bí Hí, Li Vẫn, Bồ Lao, Bệ Ngạn, Thao Thiết, Bá Hạ (Công Phúc), Nhai Xại, Toan Nghê, Tiêu Đồ*, sống động như thật.

* Rồng có chín đứa con (long sinh cửu tử), là chín loài thần thú nhưng không phải rồng, tùy vào tính cách của mỗi con mà người ta dùng trang trí ở những nơi khác nhau như mái hiên, nóc nhà, lan can, vũ khí, chiến thuyền... Nguyên văn viết thứ tự khác, mình mạo phép xếp lại theo thứ tự đẻ của chín thần thú ^^.

Dựa theo ánh sáng, Đàm Trình ngẩng đầu nhìn trên đỉnh, đồ án kỳ dị, đường nét hỗn loạn, Đàm Trình hình như có gặp qua cái này ở chỗ nào, thế nhưng nhất thời không nhớ ra được.

Khái quát hai mươi mét cuối lối đi, đại môn được làm toàn bộ bằng đá cẩm thạch trắng, mái hiên nguy nga, cửa đá cao lớn, đại diện cho địa vị chủ nhân cao thượng khiến người không khỏi ngước nhìn, dưới mái hiên đại môn, là biển làm bằng một khối bạch ngọc, đề chữ:

"Mặc"

Mà bên cạnh đại môn cẩm thạch có hai bức tượng kỳ quái cao hai mét đứng thẳng đỏ au như thần thú, nhe răng trợn mắt, hung ác cực kỳ, có vẻ là tượng trấn thủ lăng mộ này,

Xưa nay có truyền một câu nói như này, chấm ở trên tức là nhà, chấm ở dưới tức là mộ*1, người chết, đặc biệt người có địa vị cao thượng, đều là phỏng theo kiến trúc trạch viện thời còn sống của mình mà tạo ra âm trạch*2, trước đem thứ yêu mến, mang theo xuống lòng đất, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống tại thế giới dưới lòng đất.

*1 : Trong tiếng Trung từ nhà và từ mộ gần giống nhau, chữ nhà thì có phẩy ở trên, từ mộ có phẩy ở dưới. 家/冢 。 

*2 Nhà sau khi chết ở

Kiến trúc lăng mộ này, hẳn là kiến trúc thời đó.

Nhìn trên biển môn chỉ có một chữ "Mặc"

Đàm Trình xiết chặt ngọc bội trong tay, xem ra đây thực sự là ngọc bội của chủ nhân ngôi mộ...

Túc Cảnh Mặc...Danh tự này...

"Thật đẹp..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net