Chương 16: Linh cữu mở ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Huyền Dani

"Đàm Trình, tình hình bên trong thế nào?"

Không gian tịch mịch hơn một nghìn năm, chẳng bởi vì có thêm mười mấy người tiến vào lúc này mà có thêm nhân khí, âm cuối câu hỏi ở bên trong không gian vắng vẻ tạo thành tiếng vang từ từ hồi lại, đến cuối cùng vẫn không nghe thấy câu hồi âm của Đàm Trình.

Đá chìm biển lớn.

"Đàm Trình?" Ngô Hải leo lên thang gỗ, vừa quan sát phía trước vừa lần thứ hai thử gọi, giống như cũ không có một câu hồi đáp, giơ đèn pin lên, phía trước giống như bị bao phủ bởi một làn sương mù dày, ánh sáng đèn pin chiếu sáng được mấy mét đằng trước, nhưng lại không thấy được đầu kia sợi dây, Ngô Hải căng thẳng trong lòng, vội vàng trèo xuống thang.

"Mau kéo dây thừng! Đàm Trình sợ là xảy ra chuyện rồi!"

Mấy người vẫn luôn một mực nắm chặt dây thừng liếc nhìn nhau, vội vàng nhanh chóng kéo dây thừng trở về.

Trương Tuấn đương lúc kéo dây thừng trong nháy mắt phát hiện có chỗ không đúng.

Dây thừng vẫn thẳng tắp, thế nhưng kéo về mà không một chút khó khăn, như là...như là...

"Đầu kia căn bản không phải người!!"

Hà Hạnh kinh sợ đến mức hét gào lên, ném sợi dây rồi ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu run lẩy bẩy.

Trương Tuấn nhìn sợi dây không thấy Hà Hạnh, liền đẩy tốc độ kéo dây thừng nhanh hơn, nhưng chỉ mười mấy dây đã kéo về hết dây thừng, đầu dây kia chỉ còn lại vết tích cứa ra không bình thường, không có Đàm Trình.....

Đàm Trình ngẩng đầu nhìn tấm biển bạch ngọc trên cửa, chữ Mặc duy nhất kia khiến Đàm Trình suy tư đến ngàn vạn lần.

Đối với nơi ở sau khi chết đi, các bậc đến vương cổ đại tùy vào mong muốn bản thân mà đặt tên, tương truyền cung điện dưới lòng đất của Tần Thủy Hoàng có viết ba chữ "Trường sinh điện" ở trên cửa đại môn, Tần Thủy Hoàng bỏ một đời để theo đuổi ngàn đời vĩnh tồn, trường sinh bất lão, lúc sống không thể hoàn thành, lúc chết tự nhiên vẫn muốn, không ít người khảo cổ đều tin tưởng như vậy.

Mà Đế lăng trước mặt chỉ vẻn vẹn đề một chữ Mặc, nếu như miếng ngọc bội mình nhặt được kia thực sự là của chủ nhân ngôi mộ, vậy Túc Cảnh Mặc có thể là kỵ húy của chủ nhân mộ.

Trên tấm biển này chỉ đề duy nhất chữ Mực trong đó, Đàm Trình đoán, có lẽ chủ nhân mộ này là người yêu thích văn nhân, cho nên mới chỉ dùng một chữ trong tên mình viết lên tấm biển, cũng có thể hiểu là chủ nhân ngôi mộ này cực kỳ tự đại chăng...

Cửa đá to lớn bằng cẩm thạch có hai cánh, giữa hai cánh cửa có một cái khe ước chừng năm centimet, Đàm Trình cầm đèn pin chiếu vào trong cửa mà đi tới, đập vào mắt là khối bia đá cao to màu trắng. Dựa vào ánh sáng đèn pin, Đàm Trình quan sát từ trên xuống dưới ở khe cửa, không tìm được chốt khóa hay thanh cài, Đàm Trình thử đẩy cửa đá nhưng nó chẳng hề di chuyển.

Đàm Trình ngồi xổm xuống, nương theo ánh sáng quan sát tỉ mỉ trên mặt đất, phát hiện mặt đất bên trong cửa cao hơn ngoài này một tầng, đây chính là cơ quan khóa cửa của ngôi mộ, loại mánh khóe dùng cửa đá khóa trộm như này đã xuất hiện từ thời nhà Hán, chính là ở phía đông phòng mộ đằng sau cánh cửa, sẽ đào một cái rãnh nhỏ hình chữ nhật trên sàn đá dưới đất, ở giữa rãnh sẽ trang bị một tấm khóa bằng đồng hoạt động dựa vào trọng lực. Mặt trên khóa cửa làm thành hình chữ nhật, ở mặt sau cơ quan có pha thêm chì, phần giữa ngang qua một trục tròn, hai bên đầu trục được xếp vào bên trong rãnh, bởi vì trước nặng sau nhẹ, mặt sau tấm đá hạ xuống, mặt phía trước sẽ lộ lên khỏi mặt đất. Chính lúc cánh cửa được đóng từ bên trong hướng ra ngoài, sẽ đè lên mặt trước tấm đá khóa cửa mà qua, sau khi cửa đóng lại, mặt trước cơ quan khóa cửa này sẽ tự nhiên mà nghiêng lên, hai phiến cửa sẽ dừng lại, đứng bên ngoài hướng vào trong sẽ không thể nào mà mở ra.

Mộ Trung Sơn Tĩnh vương Lưu Thắng chính là lợi dụng cơ quan khóa cửa loại này, nếu như mộ này cùng thời đại với mộ kia, dựa theo phong cách của thời đại đó, ở phía trên cùng cửa ra vào chỗ then chốt, đại khái cũng sẽ đào một cái rãnh hình chữ nhật, bình thường có trang bị then chốt bằng gỗ, để cố định phần trên của hai phiến cửa, nhưng then gỗ bị mục nát đã không còn.

Nếu nuốn mở ra cửa mộ này, hoàn toàn không thể chỉ dựa vào sức lực của mỗi mình, Đàm Trình đứng lên, đương lúc nghĩ nên quay về, thì cánh cửa đá cẩm thạch trắng bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng động lạch cạch lạch cạch.

Đàm Trình cho rằng cửa đá muốn sụp xuống, hắn vội vàng trốn sang một bên, vậy mà cửa đá từng chút từng chút một mở ra.....

Bởi vì có trang bị cơ quan khóa cửa, cửa đá bị đè ép phát ra âm thanh ầm ầm, mặt trên phiến đá ở mặt đất vì cơ quan khóa cửa chôn ở dưới nghênh lên mà nứt vỡ ra.

Đàm Trình ngơ ngác nhìn tất cả phát sinh trước mặt, tình huống thật quỷ dị, vốn dĩ nên trốn đi thật xa, Đàm Trình lại sững sờ đứng nhìn cảnh tượng chậm rãi biến hóa trước mắt..

Không nhịn được mà từng bước tiến về phía trước, một bước lại một bước tiến vào cửa đá chếch mở kia, ở ngoài nhìn vào không thấy rõ khe cửa, lúc này đây lại hoàn toàn rõ ràng.

Không giống cửa cung điện bên ngoài toàn bộ là màu trắng, vào trong cửa chính là một hành lang sâu thẳm, hai bên hành lang có xây đình Yên Vũ, mà đến bây giờ đình này vẫn còn hình dáng nguyên vẹn, Đàm Trình ước tính, hẳn phải dùng vật liệu bằng đá dựng lên. Bước đến gần đình, bởi vì thời gian dài trôi qua ngói ở bên trên đình không ít cái từ trên đỉnh rơi mất, nhiều đỉnh Yên Vũ liên tiếp nhau, Đàm Trình chỉ nhìn thấy một loại mái ngói vỡ vụn bong tróc, chắc rằng, trước kia hành lang này làm bằng gỗ....

Phần đỉnh mộ hình mái vòm nhẵn bóng vẽ đầy những bức họa tinh xảo, Đàm Trình giơ cao đèn pin trong tay để có thể thấy rõ một vài bức họa trên tường của mộ thất, ngoài cùng phía tây là xe ngựa đông nghìn nghịt, cuộc chiến tranh cổ đại như địa ngục Tu La nơi sa mạc hoang vắng, chính giữa bức tranh là cảnh đường phố trông rất sống động, hoàng thành phồn hoa, phía nam là non xanh nước biếc, phía bắc lại là tuyết phủ trắng xóa...

Đây, đây quả thật là phác họa lại hiện trạng của toànbộ xã hội đương thời mà.

Cầm camera vội vàng chụp lại toàn bộ, những bức họa bị chôn sâu dưới lòng đất cả nghìn năm chưa từng đưa ra bên ngoài, một khi tiếp xúc với không khí bên ngoài thì sẽ nhanh chóng bị phai màu.

Đây là gian mộ đẹp nhất mà Đàm Trình từng gặp...

Từng bước từng bước tiến về phía trước, tất cả tâm trí của Đàm Trình đều dồn cả vào linh cữu đặt ở cuối hành lang kia...

Giống như không hề nhìn thấy hai tai phòng* phía đông và phía tây chứa đầy trân bảo, cũng không nhìn thấy mười lăm đỉnh đèn bằng vàng khắc rồng phượng đặt ở hai bên quan tài, Đàm Trình chỉ là bước từng bước tới gần quan tài bằng đá ngọc kia.

*Phòng ở ví trí hai bên gian chính như tai trên mặt người

Rốt cuộc người là ai? Có phải lịch sử đã thật sự sai lầm, giấu đi vương triều của người hay không....

Quan tài bằng đá cao gần một mét, giá gỗ để đặt thạch quan đã mục nát từ lâu, Đàm Trình nhìn bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp điêu khắc ở mặt bên quan tài, chậm rãi bước lên thềm đá.

Trên thềm đá nằm rải rác rất nhiều ngọc quý, trân châu, chắc là bị bọn trộm mộ làm rơi lại.

Mộ thất bị trộm ghé thăm, vậy có lẽ miếng ngọc bội hắn nhặt được chính là vật tùy thân của chủ nhân khu mộ rồi, Đàm Trình xiết chặt miếng ngọc, bước tới chỗ quan tài.

Nắp quan tài không bị niêm phong kĩ lưỡng, Đàm Trình đoán chắc lúc trước bọn trộm mộ vào đây đã cạy nắp quan tài để lấy những vật phẩm tùy thân của chủ nhân khu mộ, sau đó cũng chỉ đậy lại qua loa, chưa biết chừng thi cốt của chủ nhân khu mộ cũng đã sớm hư thối hết rồi, cũng không biết có còn sót lại được chút gì hay không, như là con dấu, chạm ngọc, hoặc là bất cứ thứ gì cũng được, chỉ cần có thể cho hắn biết người nằm bên trong kia...là ai.

Như để hạ quyết tâm, Đàm Trình hít sâu một hơi, nâng tay từ từ đẩy nắp quan tài ra.

Mà, cũng chính trong khoảnh khắc đó, Đàm Trình hầu như quên luôn cả việc hít thở...

Tóc dài ngăm đen bị vấn lên, chuỗi ngọc tinh xảo trên mũ miện không che được cái trán đầy đặn của người trước mắt, ngũ quan thâm thúy,sống mũi cao thẳng, môi mỏng vì không có huyết sắc mà trắng bệch, nhưng cũng không làm giảm đi dáng vẻ khí vũ hiên ngang trên người y.

Đàm Trình có thể tưởng tượng được, người này mở mắt ra sẽ là tuấn mỹ tuyệt luân.

Dường như đáp lại suy nghĩ trong lòng hắn, đôi mắt nhắm chặt kia thế nhưng lại chậm rãi mở ra, đôi mắt hoa đào mang theo ý cười cong cong, con ngươi đen thẫm như biển sâu, tựa như cung trăng tỏa sáng giữa đêm đen.

Đôi môi có độ dày vừa phải lúc này lại mang vẻ tươi cười rực rỡ khiến người chói mắt, nếu không cẩn thận sẽ khiến người bị trầm luân, Đàm Trình nín thở nhìn chằm chằm không ngừng ...Cũng không muốn ngừng...

Y...

Nhưng chỉ nháy mắt sau đó, Đàm Trình bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng lùi khỏi quan tài bằng đá, thế nhưng chưa kịp lùi lại hai bước thì đã bị một luồng lực từ phía sau hất ngã trên mặt đất.

Còn chưa kịp bò dậy, chân quỷ hồn kia một cước đạp lên mặt hắn.

"Là ngươi đánh thức trẫm?"

"Cái, cái gì?"

"A, hình như lỗ tai của tôi không được tốt lắm, cái kia...."

"Đàm Trình!!"

Còn chưa dứt lời thì đã thấy gần mười người dồn dập chạy vào cửa lớn địa cung, Túc Cảnh Mặc dời bàn chân đang giẫm lên mặt Đàm Trình, bật cười một tiếng: "Dẫn bọn họ cút ra ngoài ngay lập tức, bằng không, chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net