Chương 19: Đạo sĩ trừ tà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18
Editor: Huyền Dani

Từ cái đêm Giang Ba gặp nạn, tất cả mọi thứ cứ như nước lũ tràn đê, không thể nào ngăn cản mọi chuyện biến hóa, càng không cách nào đoán trước được tai nạn gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Đàm Trình phát hiện ngay cả suy nghĩ của bản thân cũng thật khó mà kiểm soát.

Hầu hết nam sinh đều không cẩn thận bằng con gái, nhưng cũng không thể sơ ý đến mức dây thừng cứu mạng mình bị đứt mà cũng không biết, coi như hắn rất si mê với khảo cổ, còn rất muốn tìm ra sự thật, nhưng Đàm Trình là người trân trọng mạng sống nên không thể bỏ mặc an toàn mà không quan tâm.

Khi chính thức rời xa thôn Ninh Hóa về đến thành phố Tây An, Đàm Trình mới hậu chi hậu giác.

Rõ ràng trước khi bước vào trong cổ mộ, hắn vẫn luôn nhắc nhở bản thân phải thật cẩn thận, không kể đến các loại cạm bẫy, ngay cả yêu quái khủng bố cũng không phải loại hắn có thể đụng đến. Nhưng sau đó hắn hoàn toàn bị sa vào trong đó, còn không một chút nào để ý tính thế biến hóa xung quanh.

Tựa hồ như có một nguồn sức mạnh đẩy hắn về phía trước, kiểm soát suy nghĩ của hắn, khiến hắn toàn tâm tập trung vào lăng mộ trước mặt, dẫn dắt hắn đi về phía trước.

Có quá nhiều điều muốn biết, lại có quá nhiều thứ hắn không dám đụng đến, giống như những oán quỷ đoạt mệnh bên trong thông đạo bọn họ đào, giống như cái thứ "vô danh" kia điều khiển suy nghĩ của hắn, "thứ" không biết đến tên kia khiến cho hắn không cách nào toàn thân trở ra, còn có......

Còn có, nụ cười nhàn nhạt hờ hững của vị hoàng đế cổ đại kia.

Nhớ tới cảnh tượng khi linh hồn y mở từ từ hai mắt, Đàm Trình không khỏi có chút bối rối.

Trong nháy mắt đó, hắn gần như muốn nghĩ rằng người nọ vì hắn mà tỉnh lại....

"Haizzz......." Thở dài một tiếng thật sâu, trong phòng tắm chỉ có mỗi tiếng nước chảy ào ào thật sự rất nổi bật, lấy nước nóng dội lên thân thể lạnh lẽo, tẩy sạch những bùn đất từ trong cổ mộ, những mệt mỏi ngày đó tựa như cũng biến mất đi từng chút.

Nhưng một hai tháng nay trái tim luôn căng thẳng treo lên vẫn không vơi đi phần nào.

Vừa lau khô xong tóc tai Đàm Trình liền nhận được điện thoại của Trương Tuấn.

"Cậu xong việc thì xuống đây đi, chúng ta gặp mặt ở cổng bắc chỗ đá điêu khắc, đến nhà hàng nào đó ăn gì chút rồi uống một vài chén đi. Ngày mai vừa hay là thứ bảy được nghỉ."

"Được," Đàm Trình treo khăn mặt lên, hỏi "Chỉ có tôi với cậu?"

"Có cả Ngô Hải và Đường ca, cậu đi nhanh lên, hai người bọn họ đã đến cổng Bắc rồi."

"Ok, tôi ra ngoài ngay đây."

Cúp điện thoại, Đàm Trình cầm lấy chía khóa phía sau cửa mang ra ngoài rồi tắt đèn, toàn bộ phòng ngủ liền chìm trong bóng tối. Vốn phòng ngủ của nghiên cứu sinh luôn có hai người, nhưng tên kia đã ra ngoài ở sau đó chỉ dư lại mỗi Đàm Trình. Bạn cùng phòng ký túc sau khi kết hôn lúc đầu năm, sau đó liền cùng vợ mới cưới dọn ra ngoài ở, là nghiên cứu sinh năm ba, không có mấy ai sẽ ở lại ký túc trường nữa, nói ra là, đã nửa năm rồi Đàm Trình đều không có bạn cùng phòng. Kể cũng lạ, những cuộc gặp mặt giữa người và người, giống như hắn, Ngô Hải cùng Đường Gia Minh,vì không cùng một nhóm làm việc, cũng không cùng khóa ngành, nên trước đây bọn họ luôn không nói được với nhau quá mười câu. Nhưng bây giờ mới qua mấy ngày, bọn họ lại giống như bạn cũ nhiều năm không gặp luôn đồng hành cùng nhau.

Nhiệt độ ban đêm ở Tây An thấp hơn ban ngày rất nhiều, hơn nữa mới trải qua một cơn mưa, không khí có chút ẩm ướt, không giống như ban ngày nóng rát, gió đêm thổi càng khiến người khác thoải mái.

Nhịp độ sinh hoạt ở Tây An không có nhanh như ở các khu phát triển kinh tế ven biển, chảy trong cơ thể người Tây An từ ngàn năm trước đây dường như là một dòng máu trầm ổn, làm việc luôn không vội không nóng nảy, họ kiên trì và thận trọng, điều này làm cho thành phố với một ngàn năm tích lũy lịch sử, khiến cho con người trầm mê.

Đàm Trình rất thích cảm giác như vậy.

Cổng bắc trường học cũng không xa khu ký túc, chỉ sau năm phút Đàm Trình liền nhìn thấy ba người đứng ở cửa bắc cùng vẫy tay với Đàm Trình.

"Mau lên, mau lên, cậu cũng thật quá chậm, tôi đây đói sắp chết rồi."

Quá chậm? Cũng chỉ có năm phút mà, có điều nghi hoặc này Đàm Trình không có nói ra miệng, chỉ liếc mắt nhìn Trương Tuấn mỉm cười ,nói: "Vậy bữa hôm nay tôi mời, các cậu cứ thoải mái." Vừa hay để cảm ơn ba người này đã cứu hắn một mạng.

Bốn ly rượu cụm xuống, trong bốn người Trương Tuấn là người nói nhiều nhất, lần này hắn cũng là người mở lời đầu tiên.

"Đúng rồi, Ngô Hải, sau khi tốt nghiệp cậu dự định ở lại đây hay là về quê?"

Ngô Hải lấy tay quẹt qua mắt, thở dài nói: "Tôi định trước vẫn ở nơi này một thời gian, để biết rõ mọi chuyện trong đại mộ ở thôn Ninh Hóa...Sau đó, tôi sẽ đi viện bảo tàng lịch sử mới mở ở Hà Nam."

"Hà Nam? Nhà cậu không phải ở Quảng Châu sao?" Đàm Trình uống một ngụm bia rồi hỏi.

"Là ở Quảng Châu...nhưng nhà Hiểu Mai ở Hà Nam, cô ấy là con một, trong nhà cũng chỉ còn lại ba mẹ cô ấy."

Đàm Trình cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của Ngô Hải, chỉ có điều...

"Vậy ba mẹ cậu thì làm sao? Bọn họ không phải còn ở Quảng Châu sao?"

"Ba mẹ của tôi đều có công việc, tôi đoán chuyện ở thôn Ninh Hóa bên này trong năm năm cũng không thể xong, sau năm năm tôi cũng đã gần 30 tuổi, lúc đó họ cũng vừa hay về hưu, tôi sẽ đón họ tới Hà Nam để an dưỡng tuổi già."

Trương Tuấn không nhịn được hỏi tiếp: "Cậu và bạn gái cậu..."

"Cô ấy rất hận tôi, đây đều là lỗi của tôi."

Ngô Hải nói ra lời này, liền cau mày không muốn nhắc lại, việc Trương Hiều Mai chết đi đối với hắn chính là một đả kích nặng nề.

Trương Hiều Mai cho dù chết rồi cũng muốn giết Ngô Hải, Đàm Trình đoán rằng chuyện Trương Hiểu Mai tự sát phần lớn nguyên nhân là bởi vì Ngô Hải...

Sự việc sớm đã qua, chuyện của người khác bọn họ cũng không có tư cách bàn tán, đề tài này nên chấm dứt ở đây.

Sau khi ăn uống một hồi, không một ai nói chuyện, mấy người lại lâm vào trầm mặc, qua một lúc lâu thì Đường Gia Minh nhìn Đàm Trình hỏi: "Tại sao dây thừng lại bị đứt? Còn có, lúc chúng ta đi vào phát hiện cơ quan khóa cửa lớn của địa cung bị đẩy ra, là chuyện gì đã xảy ra?"

Đàm Trình lắc đầu rồi thở dài: "Tôi vẫn luôn không để ý tại sao dây thừng lại bị đứt, từ lúc bắt đầu tôi bước vào địa cung thì hình như sẽ không còn chú ý tới những vấn đề này..."

"Vậy cậu cũng không nhớ quay lại nói cho chúng ta một tiếng sao?"

"Là...Không phải vậy..." Đúng lúc định trả lời Đàm Trình bỗng nhiên nhớ tới cái gì. Hắn cũng có nghĩ đến chuyện quay trở về, đó là lúc hắn nhìn thấy cửa đá đóng, còn thêm cả cơ quan khóa cửa ngăn chặn lại thì hắn đã dự định trở về. Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, cửa đã liền nặng nề mở ra.

Tựa hồ như có một lực lượng quỷ dị đang thôi thúc hắn đi đến phần mộ sâu tít đằng kia, không cho hắn ngoảnh đầu lại.

Nghĩ tới đây, Đàm Trình tâm nguội phân nửa, cả người chảy mồ lạnh.

Thấy Đàm Trình sắc mặt không tốt, Trương Tuấn vỗ vai Đàm Trình có chút sợ, kêu lên: "Không sao chứ! Mặt cậu sao đột nhiên trắng toát vậy?"

Đàm Trình hít sâu một hơi, nhìn ba người trước mặt: "Không có chuyện gì."

"Cậu có phải ở trong mộ nhìn thấy thứ gì hả?"

Ngô Hải hỏi một câu thăm dò,

Định mở miệng, nhưng Đàm Trình cuối cùng vẫn không nói ra chuyện mình nhìn thấy linh hồn chủ nhân ngôi mộ, chỉ lắc lắc đầu: "Tôi chỉ qua cảm thấy cổ mộ kia quá quỷ dị, nếu không có các cậu, tôi chỉ sợ cũng đã chết ở bên trong."

"Cậu cũng đã cứu tôi một mạng, coi như hòa." Ngô Hải vỗ vỗ vai Đàm Trình

Đường Gia Minh đứng dậy cười nói: "Các cậu no chưa? No rồi thì trở về thôi, ngày mai là thứ bảy, tất cả đã vất vả rồi,chúng ta trở về đánh một giấc thật đã, chuyện gì cũng chờ thứ hai rồi nói. Bây giờ không cần vội."

Đàm Trình gọi ông chủ tính tiền, cũng nói một câu: "Cũng tốt, cuối tuần thì nghỉ ngơi một chút."

Bốn người bọn họ đều giải tán, Đàm Trình quay lại phòng ngủ liền đi ngủ nhưng có lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu hắn liền hiện lên cảnh mình đẩy ra quan tài đá nhìn thấy người đó.

Lúc nãy không có nói cho ba người kia chuyện chủ nhân ngôi mộ, Đàm Trình nghĩ có nói ra chuyện ma quỷ linh tinh thì đám người kia cũng không tin, chỉ có tăng thêm sợ hãi nên Đàm Trình lựa chọn không nói gì, nhưng còn một lý do chính, chỉ sợ chính hắn cũng không thể nói rõ. Lúc từ trong mộ chạy ra, hắn không an tâm, nếu không phải quá mức nguy hiểm, hắn nhất định sẽ quay lại cổ mộ kia tìm ra sự thật để xác nhận kia có phải chỉ là ảo tưởng của hắn hay không, kia rốt cuộc có phải là chủ nhân mộ hay không.

Y là ai? Y là đế vương triều đại nào? Y tại vị được bao lâu, vì sao lại chết đi?....Rõ ràng còn trẻ như thế...

Đáp án rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng bởi vì bận tâm chuyện an nguy mà không thể chạm tới, Đàm Trình không cam lòng.

Nghĩ tới đây, Đàm Trình bật dậy,

Như là để khắc chế hành động của chính mình, Đàm Trình nắm chặt song sắt bên cạnh giường, thấp giọng nói:

"Ngày mai đi, ngày mai thử đi xem một chút, chuyện này không thể gấp..."

Đêm đã khuya, bóng tối bao trùm tất cả các căn phòng, mây kéo đến lấp mất ánh trăng, mơ mơ hồ hồ....Không có gió đêm, bốn phía yên tĩnh như đầm nước đen thui, tựa hồ như tất cả sinh linh đều đã chết rồi...

Đàm Trình vốn định thứ hai lại đi một chuyến đến thôn Ninh Hóa nhưng còn chưa có rửa mặt sạch, liền nhận được cuộc gọi từ phó cục Khương Bình.

"Ta có người bạn giới thiệu cho một đạo sĩ, đạo sĩ kia nói là muốn đi cổ mộ kia nhìn qua, ta nghĩ để anh ta đi cùng nhân viên đội khảo cổ, dù sao các cậu cũng tương đối quen thuộc chỗ kia đúng không?"

"Đạo sĩ!?" Đàm Trình kinh ngạc nói: "Tại sao lại tìm đạo sĩ?"

"Không phải đội khảo cổ các cậu nói chỗ đó có quỷ sao?" Khương Bình ở đầu bên kia điện thoại châm một điếu thuốc cau mày nói: "Đây là bạn ta giới thiệu, kêu là đại tiên gì đó. Ha ha, ta ngược lại cũng thật muốn nhìn xem trên đời này có cái gọi là trừ tà, chúng ta vừa hay đang ở thôn Ninh Hóa, cậu nhanh tới đây đi."

"Con mẹ nó, ông chớ làm loạn!"

Cơ hồ vừa hô lên câu này, Đàm Trình liền bắt lấy ba lô ngay lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ, bắt xe trực tiếp đến thôn Ninh Hóa.

Đạo sĩ cái gì, trừ tà cái gì! Ông ta mẹ đây là muốn làm gì chứ! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net