Chương 2: Cái chết của Giang Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Ba đã chết, chết tại nơi anh ta đào đường thông vào mộ thất. Người phát hiện ra thi thể Giang Ba, là bạn cùng phòng của anh ta Lâm Hoành Tinh và Đàm Trình.

Như thường lệ, Lâm Hoành Tinh 7 giờ thức dậy, thấy giường đệm chỉnh tề, hiển nhiên đêm qua Giang Ba không về nhà.

Lâm Hoành Tinh một chút cũng không cảm thấy có gì khác thường, vì cậu ta biết, trong khoảng thời gian này đêm nào Giang Ba cũng lén Lý Quốc Hiền mà đi đào thông đạo tới thẳng chủ mộ thất trong Đại Mộ ở  thôn Ninh Hóa.

Đúng vậy, lén, là bởi vì chuyện này không được sự cho phép của Lý Quốc Hiền.

Lý Quốc Hiền là tổng phụ trách của đoàn khảo cổ này, cũng là người đối với cổ văn vật, cổ mộ đặc biệt nghiêm túc tôn trọng, lúc trước khi còn chưa khai quật chủ mộ, bọn họ đã thăm dò rõ ràng, biết được lăng mộ này có phương thức mộ táng bất đồng với thời gian chôn cất của Tiên Tần vì lăng mộ đế vương này thuộc về những triều đại về sau, Nhất hào Đại mộ* ở Ninh Hóa thôn lấy núi làm lăng mộ bồi táng. Bởi vậy nhìn từ vẻ ngoài của núi, nó chính là một dãy núi cao không chút nào thu hút.

*Là một cái rãnh rộng và sâu, có thể dùng để đi lại, vận chuyển hoặc làm hàng rào bảo vệ...

Lấy núi làm nơi bồi táng, Nhất hào Đại Mộ nằm tại núi Quỳnh, so với phát hiện gần ngàn bộ hài cốt bồi táng cùng lăng mộ lúc trước còn lớn gấp hai.

Sau khi thăm dò may mắn phát hiện, bên trong và bên ngoài lăng mộ vốn có hai bức tường thành, bốn cửa thành, ước tính nội thành tổng diện tích 1,4 triệu mét vuông. Tựa như một cái hoàng thành to lớn, cơ hồ đào sạch núi Quỳnh để xây dựng lăng mộ. Một trong hai điều quan trọng, chính là lăng mộ vẫn còn cửa mộ!

Bởi vì lúc ấy đã phát hiện vị trí lăng mộ tại miệng đường thông xuống mộ, hơn nữa nghiên cứu sơ cấp lúc trước dự đoán quá ít, cho nên Lý Quốc Hiền cùng mọi người bàn bạc, từ cửa mộ tiến vào mộ thất, có thể cam đoan lăng mộ hoàn chỉnh, mà không cần áp dụng bóc đỉnh từ đỉnh mộ để tiến vào.

Từ cửa mộ tiến vào mộ thất thật ra có thể bảo hộ lăng mộ tốt, nhưng thời gian tương ứng dành cho nó lại khá nhiều, đường vào Nhất hào Đại Mộ đều bị máy khoan dài năm mét rộng một mét làm đất đá tắc nghẽn ngăn chặn kín mít, để lấy ra mỗi một khối đất đá trở thành một vấn đề khó khăn không nhỏ, cũng hao phí không ít thời gian

Từng bước thâm nhập, từng bước phát hiện quá nhiều văn vật trân bảo, dường như không có bị đạo mộ trộm lấy đi quá nhiều trân bảo.

Nhưng những trân bảo kia lại không có một cái nào có thể cho thấy thân phận chủ nhân ngôi mộ.

Trở thành vấn đề nan giải nhất.

Nghiên cứu không ra chủ nhân lăng mộ, lăng mộ này tồn tại cơ hồ lại không thể công bố hậu thế, kỳ thật không phải người đứng đầu không nghĩ đến công khai ra ngoài, mà là Lý Quốc Hiền không đồng ý.

Phương diện này ông là một chuyên gia, đồng thời cũng có sự kiên trì của ông, không nghiên cứu ra tới nơi tới chốn đã công bố, lăng mộ lớn như vậy đủ để chấn động cả nước, chắc chắn rất nhiều quần chúng chạy đến tham quan, điều này không chỉ quấy nhiễu công tác của đội khảo cổ, mà còn sẽ mang đến không ít phiền toái.   

Nói trắng ra, quyết định này nhất định không thể mang đến lợi ích và hiệu quả kinh tế, khắp nơi đều có đồ cổ Tây An, một cái lăng mộ mười mấy năm qua không mang đến ít nhiều hiệu quả kinh tế, tất nhiên cũng chậm rãi mất đi một ít tiền bạc cần thiết.

Thiếu tiền bạc công tác khai quật công tác vì vậy mà càng khó khăn, Giang Ba đi theo Lý Quốc Hiền sớm đã đưa ra ý kiến trực tiếp tiến đến chủ mộ thất.

"Tới chủ mộ thất, chắc chắn có thể biết được thân phận của chủ nhân ngôi mộ này! Làm như vậy không cần phiền toái! Công tác của chúng ta như vậy sẽ được coi trọng!" Phát hiện thân phận của chủ nhân ngôi mộ sớm một chút, thì mới có nhiều tiền để mà tiến hành nghiên cứu.

Lý Quốc Hiền không đồng ý lại răn dạy Giang Ba, điều này làm Giang Ba hạ quyết tâm lén đào một cái thông đạo đến thẳng chủ mộ thất.

Hành động của Giang Ba, Lâm Hoành Tinh là trong lúc vô tình mới phát hiện, nhưng mà cậu ta cũng không nói cho Lý Quốc Hiền biết, lúc ấy Giang Ba đưa ra ý kiến, cậu ta đồng ý, Lâm Hoành Tinh cũng cảm thấy ở phương diện nào đó Lý Quốc Hiền quá cố chấp, dạng phương thức nghiên cứu quy quy củ củ, tiền bạc trợ cấp không có bao nhiêu, mấy ngày như vậy, Lâm Hoành Tinh thế nào cũng chẳng nguyện ý.

Chỉ là những việc này cậu ta không nói ra với Lý Quốc Hiền, cậu ta không phải sinh viên của Lý Quốc Hiền, loại người bảo thủ như Lý Quốc Hiền không có khả năng đồng ý với cậu ta, mà Giang Ba thì lại không như vậy, Giang Ba từng là sinh viên tâm đắc của Lý Quốc Hiền, tuy rằng là sinh viên nghiên cứu đã tốt nghiệp, nhưng cũng là đi theo Lý Quốc Hiền để công tác. Hiện tại Giang Ba lén đi đào thông đạo, Lâm Hoành Tinh cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.

Tuy nhiên, như trước đây, Giang Ba thường trở về vào buổi sáng, theo mọi người đi làm việc, buổi chiều lấy cớ về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay lại có điểm khác lạ, khi mặt trời đã xuống núi Giang Ba còn chưa quay về.

Lâm Hoành Tinh cảm giác không đúng, cho rằng nơi đây núi rừng hoang dã, thực dễ dàng mà xảy ra chuyện, hơn nữa Giang Ba đi vào buổi tối.

Lâm Hoành Tinh gọi điện thoại cho Giang Ba, vẫn luôn chuyển sang hộp thư thoại, chờ đến bảy tám giờ tối, cũng không thấy Giang Ba trở về, Lâm Hoành Tinh vội vàng đứng dậy chạy đi gõ cửa phòng bên.

Thôn Ninh Hóa vốn là nơi hẻo lánh, lại thêm thôn dân nơi này đều dọn đi hết, chỉ để lại mấy căn nhà gỗ trước kia cho đội khảo cổ sử dụng, không có thôn dân nơi đây vẫn duy trì dáng vẻ vốn có, không có khai phá quá mức, nhưng thiếu đi hoạt động của mấy con súc vật, với sự náo nhiệt của đám nhỏ, lại thêm ban đêm có mưa nhỏ, thành ra thôn quê vốn yên bình nay lại càng thêm hoang vắng.

Ngày mai là thứ Bảy, vất vả một tuần đội khảo cổ cũng muốn nghỉ ngơi chút ít, người trong đội khảo cổ cơ hồ hơn phân nửa hoặc không có nhà ở Tây An, hoặc không có người quen ở Tây An, đã sớm kết thúc công tác rời khỏi thôn Ninh Hóa.

Trừ bỏ mấy đứa sinh viên lười chạy đi chạy lại ở tại chỗ này coi như trực ban, chứ chẳng có ai nguyện ý ở nơi đây.

Có cái gì tốt ở đây đâu cơ chứ, không nói đến việc không có mạng không có TV, mấy năm trước đào ra cái hố bồi táng chôn cả ngàn người, khiến cho ban đêm không khỏi cảm giác khiếp đảm.

Đàm Trình thứ nhất không có nhà ở Tây An, thứ hai một thân một mình ở Tây An học, khoảng thời gian trước đã chia tay người yêu ở xa, lại thêm lười bôn ba hai nơi, định báo danh trực ban.

Dùng lò vi sóng nấu hai chậu nước ấm, đơn giản để gội cái đầu, tắm rửa qua loa, đang dùng khăn lông lau khô tóc, cửa phòng đột ngột bị gõ vang.

Sờ soạng tìm mắt kính trên bàn đeo lên, Đàm Trình vừa đi đến cửa vừa hỏi: "Ai vậy?"

"Tôi, Lâm Hoành Tinh!"

Nghe ra sự hoảng loạn trong giọng nói của Lâm Hoành Tinh, Đàm Trình nhíu mày, vội vàng đi mở cửa "Làm sao vậy?" Trông thấy mặt Lâm Hoành Tinh đầy khẩn trương, Đàm Trình hỏi:

"Sao lại hoảng như vậy?"

"Giang Ba, Giang Ba anh ấy không trở về!"

Không trở về? Lời này làm Đàm Trình có chút không hiểu, "Bây giờ mới có mấy giờ, anh ấy không trở về cậu khẩn trương cái gì, nói không chừng đạp xe vào trong thành tìm thú vui rồi."

"Không phải, anh ấy từ tối hôm qua không có trở về!"

"Tối hôm qua?!" Đàm Trình ngẩn người, hai ngày này hắn vẫn luôn cùng giáo sư Lý còn có mấy người đồng nghiệp cùng nhau rửa sạch lăng mộ, lấy ra kim khí vạc đồng, công việc của Giang Ba không giống như bọn họ, hắn căn bản cũng không chú ý tới việc Giang Ba hôm nay không có mặt, bây giờ Lâm Hoành Tinh nói tối hôm qua gã không có trở về...

"Sao lại thế? Anh ấy có chuyện gì, gọi điện thoại cho anh ấy thử xem sao?"

"Không, không thể liên lạc," Lâm Hoành Tinh hướng mắt nhìn vào phòng của Đàm Trình, thần sắc có chút hoảng loạn, "Trương Tuấn không ở cùng cậu?"

"Cậu ấy không ở đây," thấy thần sắc của Lâm Hoành Tinh, Đàm Trình đoán chừng cậu ta biết vài thứ, liền nhíu mày hỏi: "Cậu chạy nhanh như vậy đến cùng là có chuyện gì?"

Lâm Hoành Tinh cau mày thấp giọng nói: "Giang Ba mấy ngày này mỗi đêm đều lén đào thông đạo ngắn nhất đến mộ thất của chủ nhân ngôi mộ!"

Lời này làm Đàm Trình sửng sốt hai giây, chờ lấy lại phản ứng, Đàm Trình lên tiếng chất vấn, "Các người như thế nào không cùng mọi người thảo luận một chút!"

"Không phải tôi! Chỉ có Giang Ba!"

Đàm Trình biết rõ Lâm Hoành Tinh thuộc dạng người gì, hắn biết tâm tư người này khó đoán, chắc là bất mãn với cách làm của giáo sư Lý, cho nên mặc dù biết Giang Ba sẽ làm bậy, cũng là tùy ý để gã đi làm.

Lười cùng Lâm Hoành Tinh tranh luận, Đàm Trình chạy vào trong phòng mang giày nhựa đi nước vào, rồi cầm đèn pin, vội vàng nói với Lâm Hoành Tinh: "Lúc này cũng không có người, chúng ta đi tìm xem trước, nếu tìm không thấy liền báo nguy, nhanh chạy dẫn đường!"

Lâm Hoành Tinh cũng nhận biết được tính nghiêm trọng của sự việc, gật gật đầu, nói "Được, đi theo tôi."

Núi Quỳnh cách nơi của bọn họ 2 km đường bộ, chạy mô tô dọc theo con đường nhỏ bọn họ thường đi một đoạn, đoạn còn lại phía trước chỉ có thể đi bộ.

Mưa một trận dai dẳng sớm đã làm bùn đất mềm ướt đến lầy lội, có nơi còn đọng lại hồ nước nhỏ, đi không cẩn thận liền có thể giẫm xuống vũng bùn cao đến đầu gối.

Ban đêm thôn Ninh Hóa yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng mấy loài chim ăn đêm từ trong núi ngẫu nhiên truyền đến, con đường nhỏ lầy lội tối đen đến nỗi cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có hai ánh đèn điện trái phải đong đưa.

Nương theo ánh sáng đèn pin, hai người theo con đường nhỏ tìm tìn tức của Giang Ba, nhưng là cái gì cũng không tìm được.

Bên tay trái, cách đó không xa chính là hố bồi táng mà mấy năm trước khai quật trên núi Đắc Kim, ban đêm mang theo mưa nhỏ tạo ra mấy tiếng "Ù —— ù——", gió từ chỗ đó thổi lại, không khí hít vào mũi không khỏi lạnh lẽo vài phần.

Chân giẫm lên đất lầy lội, nhấc lên hạ xuống tiếng "Xoàn xoạt" vang lên gấp đôi, làm Đàm Trình hoảng hốt cảm thấy trừ bỏ hắn cùng Lâm Hoành Tinh ra, bên ngoài còn có hai người khác đồng hành.

"Ha, ha ha, lần đầu tiên tôi đến đây vào buổi tối, Giang Ba cũng thật là lớn mật." Lâm Hoành Tinh cất tiếng nói như muốn không khí lạnh lẽo giảm đi một chút, nhưng Đàm Trình không có để ý đến cậu ta.

Tính ra hắn cùng Giang Ba giao tình vẫn là không tồi, cùng là sinh viên dưới tay Giáo sư Lý mấy năm nay, hai người cũng đến nỗi không tệ, trong lòng hắn thật hy vọng đừng xảy ra chuyện gì không tốt.

Cuối cùng vẫn là đi đến chân núi Quỳnh.

"Cậu biết Giang Ba đào ở đâu không?" Đàm Trình đi phía trước, quay đầu lại hỏi: "Chúng ta qua bên đó tìm xem."

"Tôi nhớ rõ có một lần buổi sáng, tôi thấy anh ấy một thân một mình đi đến phía Đông Bắc núi Quỳnh, chắc là ở phía đó."

"Ừ, chúng ta đi tìm thử."

Kỳ thật không cần hỏi Lâm Hoành Tinh, Đàm Trình cũng đại khái đoán được vị trí nào Giang Ba sẽ xuống tay, vị trí tại cách chân núi phía Đông Bắc khoảng hai trăm mét, nơi đó là nơi dễ dàng nhất để tới chủ mộ thất.

Quả nhiên, chờ hai người bọn hắn tới vị trí kia, một lối đi chỉ có một người đi lọt, nghiêng 25 độ xuống phía dưới, thông đạo liền xuất hiện ngay trước mắt.

Dùng ánh đèn từ đèn pin soi vào thông đạo, ngay nằm ở cửa thông đạo không đến mười mét Giang Ba...hai mắt trừng to, khóe mắt muốn nứt ra, tựa hồ giống như gắt gao trừng mắt nhìn hắn, cái này làm cho Đàm Trình hít một hơi khí lạnh.

Trong thoáng chốc, trước mắt hình như có cái gì đó thoảng qua...

Tác giả có lời muốn nói: 

Đợi lâu rồi!!! Mọi người không phải sợ hãi, đây không phải khủng bố!!! Tin tưởng ta, ta là người nhát gan!! Chỉ biết viết người dịu dàng!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net