Chương 21: Thảm án 500 trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20
Edit: Huyền Dani

Gương mặt trắng trẻo láng mịn, gò má lộ ra góc cạnh tuấn lãng, mà thứ khiến người ta chìm đắm nhất của người này chính là đôi mắt đào hoa cười như không cười kia, con ngươi đen thẫm thâm thúy, đuôi mắt hơi cong vểnh một đường lên trên, tựa như hoa đào, lông mi cong dài, ánh mắt như mặt nước gợn sóng, tựa say mà không say, cực kỳ đẹp đẽ.

"Quay đầu nhìn lại nụ cười ấy sinh ra trăm nghìn mê hoặc như mùa thu*, làm cho lòng người trong lúc vô ý bị đánh cắp..." Đây là một tập phim tài liệu mô tả về cặp mắt đào hoa, Đàm Trình dường như cảm nhận được đây là một loại cảm giác gì rồi...

Mùa thu: Bên Trung Quốc luôn ví vẻ đẹp nhất con người giống như cảnh sắc mùa thu.

Mà gò má người kia ở ngay trước mặt, không cần nghĩ hắn cũng biết mình vừa chạm phải cái gì.

Khi linh hồn tới gần lẽ ra nên cảm thấy âm u lạnh lẽo, thế nhưng bầu không khí trầm lãnh lại bị một nụ hôn bất ngờ phá vỡ, tan thành trăm mảnh, loại biến cố đụng chạm không kịp phòng bị này khiến Đàm Trình phải lùi lại một bước.

Bầu không khí lúng túng từng chút lan ra.

Ngón tay thon dài của Túc Cảnh Mặc chạm vào hai gò má, liếc một cái tới Đàm Trình đang bụm lấy môi lùi lại, y bước lên phía trước mấy bước cười nói :"Trẫm cũng thực không ngờ tới, ngươi vậy mà còn dám tới."

Vừa nói vừa nhìn lão đạo sĩ kia :"Lần này còn mời cả đạo sĩ, là muốn giết trẫm sao?"

"Không phải!" Đàm Trình nghĩ cũng không nghĩ đã kêu lên một tiếng phủ nhận, chưa từng nghĩ tới muốn giết y, nhưng mà ba người kia lại nghe không thấy tiếng Túc Cảnh Mặc nói chuyện.

Khương Bình nghe thấy tiếng thì quay đầu lại hỏi :"Không phải cái gì?"

"Không có gì..."

Đàm Trình buông xuống ánh mắt nhìn chăm chú, đáy lòng Khương Bình có phần hiếu kỳ với Đàm Trình, càng là nhiều hơn một phần nghi hoặc, Đàm Trình đứng trước mặt hắn chắc chắn biết cái gì đó, thế nhưng lại hoàn toàn chôn dưới đáy lòng, vừa nãy rõ ràng không hề có ai nói chuyện, vậy mà Đàm Trình tự nhiên lại nói ra hai chữ kia...

Suy đoán trong lòng dần dần hình thành, Khương Bình liền nhìn ngó bốn phía một chút, lập tức cười nói: "Cũng không có người khác mà, ta còn tưởng rằng ngươi đang nói chuyện với ai đó ở đây cơ."

"Ông nghĩ nhiều rồi." Đàm Trình chậm rãi ngẩng đầu, ý cười dường như rất nhẹ nhàng, "Muốn làm pháp sự thì làm nhanh lên, tôi còn muốn chuẩn bị trở về sớm, cuối cùng còn hai ngày nghỉ."

"Cậu này thật kỳ lạ, rõ ràng có thể nói cho lão đạo sĩ kia biết, lão muốn diệt quỷ chính tại đây không phải sao?"

Đàm Trình biết Khương Bình từ lâu đã theo dõi hắn, lúc Túc Cảnh Mặc nói chuyện hắn không thể trả lời cũng không thể chuyển động ánh mắt, chỉ có thể giả vờ như thật sự không thấy Túc Cảnh Mặc.

Lão đạo sĩ bày xong mọi thứ, dùng kiếm gỗ đào khua múa xung quanh, một bên vẩy chút gạo nếp dính máu.

Vừa chạy vừa thăm dò chung quanh thông đạo, tất nhiên không tránh khỏi chạy đến trước mặt Túc Cảnh Mặc đang xem trò vui, Đàm Trình mắt thấy kiếm kia sắp múa lên người Túc Cảnh Mặc, mà người này lại đứng yên không nhúc nhích, tâm lý Đàm Trình bỗng có chút lo lắng.

Mau tránh ra!

Nhưng mà hiển nhiên Đàm Trình đã đánh giá cao đạo hạnh lão đạo sĩ, kiếm gỗ đạo xuyên qua người Túc Cảnh Mặc, phảng phất như xuyên qua không khí, đối với Túc Cảnh Mặc căn bản không thể tạo lên được một chút thương tổn nào.

"Kiếm này vung lên ba lần, lần thứ nhất đó là để xua đuổi vận xui, vừa rồi đã thực hiện ở dưới chân núi, lần thứ hai này là trừ tà khí, vừa múa kiếm vừa tung lên gạo nếp nhuỗm máu chó đen, mấy tên tiểu quỷ chắc chắn sẽ không trụ nổi."

Lão đạo sĩ vừa nói rồi móc ra trong ngực ba tấm hoàng phù, Đàm Trình thấy trên phù không viết một cái gì cả, liền cảm thấy có chút xem thường lão đạo này, lừa gạt tốt xấu gì cũng nên làm cho toàn diện mới được chứ.

Nhưng mà suy nghĩ này chưa đầy nửa phút liền bị đánh tan, ba tấm phù bị sáp lửa thiêu đốt thế mà dần dần hiện ra đồ án màu đỏ. Không kịp nhận ra đồ án kia là cái gì, ba tấm phù đã bị cháy sạch.

Lão đạo sĩ loay hoay một chút làm ra nước phù, nhìn nước phù liền đắc ý niệm một trận.

Sau đó, hô lớn một tiếng đem nước phù ngậm vào miệng, rồi phun đầy lên kiếm gỗ đào.

"Bùa này là bảo bối trấn gia của tôi đó, lần trước có cho nhân viên Lâm uống một tấm, hiện tại cũng chỉ sót lại có ba tấm, nhưng thật đáng tiếc, thật đáng tiếc..."

Ý tứ trong lời nói của lão đạo sĩ làm sao Khương Bình lại nghe không ra, chỉ là cười đáp: "Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chắc chắn cảm tạ ngài."

Lão đạo nhắm mắt một bên gật đầu vui mừng: "Vậy được, tôi bây giờ bắt đầu làm phép."

Nhưng mà, lần này lại không giống như hai lần trước kia, lão đạo sĩ cầm cành liễu đi đến bên cạnh của thông đạo thăm dò, cắm vào hai cây, rồi đi đến bốn phía thông đạo cách năm mét thì cắm một cây, mãi đến tận đáy thông đạo.

"Đây là đang làm gì?" Đàm Trình không nhịn được hỏi.

Lão đạo làm bộ ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Bước cuối cùng này chính là diệt quỷ, cành liễu chính là hạn chế hành động của quỷ hồn ở nhân gian không chịu đầu thai thời gian dài, đuổi bọn chúng đến đây, chỗ đất này là điểm kết thúc, rồi quây tại chỗ đất này."

"Hạn chế hành động?" Đàm Trình làm như lơ đãng liếc qua Túc Cảnh Mặc đang thưởng thức nhẫn ngọc trên tay, không biết nên nói cái gì.

"Đó là tất nhiên."

Lão đạo cầm lấy kiếm gỗ đào dính nước phù, đọc :"Ngọc thanh hữu mệnh, cáo hạ tam nguyên, thập phương tào trị, bẩm mệnh sở tuyên, cách thống bộ thuộc, lập chí đàn tiền; truyền dương đại hóa, khai tế nhân thiên; bái thỉnh đào mộc kiếm thần, giáng hạ nhân gian thiên địa tuần, nhân nhân hại ngữ nhữ bất phạ, tiểu pháp cảnh phi kiếm, đả giết ác nhân mệnh vô tồn, ngữ phụng phi kiếm lão tổ sắc, thần binh hỏa cấp như luật linh."

Tạm dịch* "Ngọc sạch có mạng, bố cáo xuống ba giới, quy tắc mười phương, nghe lời nhận mệnh, các đời sau đó, đứng trước đàn tế, truyền bá thật rộng, mở cửa trời cứu vớt, thỉnh tới thần kiếm gỗ đào, xuống trời đất ở nhân gian xem xét, người người oán ta không sợ, tiểu pháp cảnh phi kiếm, đánh giết kẻ ác không có mệnh, ta nghe lời răn dạy của phi kiếm lão tổ , thần binh cấp tốc như luật lệ."

Một lần này, Đàm Trình coi như nhận ra được lão đạo sĩ cùng kiếm gỗ đào hoàn toàn không giống quá khứ, lão đạo nhắm hai mắt hai tay cầm kiếm thành một loại tư thế, bước chân chậm rãi di chuyển, mà thanh kiếm trong tay cực nhanh vẽ thành hình cung, vốn tưởng rằng lão đạo sĩ chỉ thay đổi cách niệm cùng múa may kiếm gỗ, vậy mà trong phút chốc, thanh kiếm sắc bén lấy tất cả sức lực một đời di chuyển, nhắm thẳng hướng chỗ Túc Cảnh Mặc đang đứng!

Túc Cảnh Mặc tất nhiên đã để ý biến hóa này, tập trung tinh thần, toàn thân tránh được chỗ kiếm gỗ đào đâm tới, vung ống tay áo lên chấn khai kiếm gỗ đào kia, mà chỗ ống tay áo đụng tới kiếm gỗ đào trong giây lát bị thiêu mất một góc.

Lão đạo vẫn nhắm mắt bị một đòn này chấn động đến mức lui về sau vài bước, thế nhưng vẫn chưa bỏ cuộc, ngược lại còn nắm chặt kiếm gỗ đào nhảy về phía trước, hướng bên người Túc Cảnh Mặc đâm tới.

Túc Cảnh Mặc biết được là không thể chạm vào kiếm gỗ đào dính nước phù, nhìn lão đạo sĩ nghiễm nhiên không còn giống như trước, hừ lạnh một tiếng :"Không ngờ cũng có chút đạo hạnh. Nhưng cũng chỉ là một súc sinh bẩn thỉu mà thôi!"

Dứt lời liền mượn lực vách đá đạp một cái lướt qua cành liễu, xuyên qua cửa sắt thông đạo bay tới cổ mộ nơi thâm cốc.

Lão đạo sĩ như bị thứ gì nhập thân, không còn là kiểu nhát gan sợ phiền phức như lúc trước, không biết lão dùng cách gì vậy mà phá vỡ được cửa sắt.

"Đây là thế nào vậy?!" Khương Bình có chút khó có thể tin được nhìn cánh cửa sắt tự nhiên bị phá tan.

"Hắn sợ là bị thứ kì lạ gì đó ám lên người rồi."

Nói xong câu này, Đàm Trình vội vàng đuổi theo hướng Túc Cảnh Mặc rời đi.

Khương Bình quan sát tình hình này cũng biết được lão đạo kia thực sự cũng có chút bản lĩnh, tìm được "thứ" mà Đàm Trình bất chấp muốn che giấu, suy nghĩ một chút, nói với lão bạn còn đang ngây người của mình: "Lão La, ngươi về trước đi, đợi ở thôn Ninh Hóa, nếu như sáu giờ chiều tôi còn chưa trở về, ông hãy đưa cái này cho cục trưởng chúng tôi."

Nói rồi đưa cho lão La một bọc giấy, quay người liền hướng cửa mộ chạy vào.

Đàm Trình thật sự không biết nên giải thích tâm tình giờ khắc này như thế nào, hắn là người thuộc giới khảo cổ, dựa theo lẽ thường mà nói, xuất hiện càng ít phiền phức thì đối với hắn càng tốt.

Nhưng hiện tại hắn lại lo lắng cho cái "phiền phức" kia bị lão đạo sĩ làm cho bị thương, Đàm Trình không có ngốc, thi hài ở bên trong đạo động là như thế nào bị hại, mấy tên trộm mộ kia là bị ai giết, hắn đều đoán được.

Đế vương kia làm sao cho phép kẻ khác xâm phạm lãnh địa của y? Có lẽ Giang Ba là bị giết như vậy.

Đàm Trình nên tránh ra, nên để lão đạo kia diệt trừ linh hồn đế vương tồn tại mong manh hơn một nghìn năm ở nhân gian, nhưng ...hắn không muốn vậy.

Túc Cảnh Mặc cũng không đi được bao xa, mà đi đến gian mộ trống bên ngoài địa cung, nhìn về phía lão đạo sĩ bị chuột tiên nhập thân, Túc Cảnh Mặc bay vọt lên, tại trước mặt lão đạo sĩ làm động tác thuấn di đột nhiên xuất hiện phía sau đạo sĩ, thân thủ không chút do dự chụp vào tim lão đạo.

Từng chút một kéo ra chuột tiên bám vào tim lão đạo sĩ.

"Ngươi, ngươi tuy là nhân hoàng, nhưng cũng không thể làm điều ác như vậy!"

"Làm ác? Ta ngược lại không biết súc sinh nào muốn ta biến thành tro bụi, lại còn bám vào trên thân thể người sống muốn giết ta?"

Túc Cảnh Mặc cười nhạo một tiếng, như thể rất ghét bỏ đem chuột tiên ném ra thật xa.

"Quả nhiên chỉ là một súc sinh ngu xuẩn, coi như tu luyện được mấy trăm năm hóa thành Địa tiên, cũng không bỏ được bộ dáng sợ trước sợ sau."

Chuột tiên tuy là tiên, nhưng 600 năm trước mới tu thành Địa tiên, nó sinh tại lăng mộ ở núi này, sau đó thành Địa tiên, lăng mộ ở núi này lẽ ra là do nó cai quản, nhưng có thể là do núi còn mới lại có thêm một cái lăng mộ, đừng nói tới động vật khác, ngay cả nó là tiên gia cũng không tài nào bước một bước vào trong lăng mộ.

Điều này làm cho nó bị các Địa tiên khác giếu cợt rất lâu, nó đã sớm ghi hận đế vương này.

Lúc nó vừa thành tiên không lâu, cũng chính là hơn 500 năm về trước, đế vương triều đại kia không biết từ đâu biết được lăng mộ ẩn giấu ở núi này có thể lay động mạch vàng bạc châu báu quốc gia, sau đó liền sai quân lính muốn san bằng toàn bộ lăng mộ ở núi này.

Nó là tiên, dĩ nhiên là không thể tổn thương tới con người, mời Thiên Lôi dội xuống một đạo lôi báo cũng không dọa lui bước đội quân lính kia.

Mắt thấy lăng mộ núi này sắp bị đào thủng, đột nhiên một tiếng nổ vang, chuyện gì phát sinh kế tiếp, e rằng chuột tiên vĩnh viễn cũng không cách nào quên.

Cửa lớn lăng mộ đột nhiên mở ra, đế vương đã tỉnh, kinh động như gặp được dung nhan thiên tử, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, nhìn như một công tử vô hại, một đời minh quân, thế mà đêm đó đem tất cả binh lính tiến lên giết sạch, không có một chút do dự.


Chuột tiên tiến lên phía trước, nghĩ muốn cứu tướng quân ở nhân gian sắp bị đánh trọng thương, nhưng, lại bị đế vương trước mắt một kiếm chặt đứt tiên thể.

Tại sao? Tại sao? Nó là tiên nhân, mà đế vương kia cho dù là vua cũng chỉ là một quỷ hồn, tại sao nó đánh không lại?

Nó không cam lòng, nơi này vốn là lãnh địa của nó, vì sao nó không thể lay động tới đế vương kia chút nào, còn suýt bị y đoạt mạng!

Nhưng ban đầu nó cũng không dám tiến thêm chút nữa, vì nó nhìn thấy đế vương kia chém giết nghìn người, nhưng vẫn duy trì nụ cười...

Túc Cảnh Mặc nhìn chuột tiên đang nhìn y đầy căm tức, một hồi lâu như mới nhớ ra cái gì, nói rằng: "Chẳng lẽ, ngươi chính là chuột đồng hiện nguyên hình núp ở trong góc? Chuyện này...đã bao năm rồi? Vậy mà không một chút tiến bộ."

Chuột tiên căm hận nhìn Túc Cảnh Mặc, nói lời ác ý: "Ngươi là điều ác như vậy, không sợ vĩnh viên không được siêu sinh sao? Không có cách nào đầu thai hiện thế sao? Quả thật mất sạch công đức khi còn sống!"

"Đầu thai?" Như thể nghe thấy cái gì khiến người rất buồn cười, Túc Cảnh Mặc ngửa mặt lên trời cười to: "Ta chết ít nhất cũng được 1500 năm? Nếu như có thể đầu thai, cũng không biết được mấy đời rồi. Ta ngược lại thật ra muốn hỏi một chút "Đại tiên", vì sao linh hồn ta còn ở nơi này?"

Lời này khiến chuột tiên ngẩn người, kỳ thực việc này nó cũng chưa từng nghĩ tới, theo lý thuyết hoàng đế này sớm nên đầu thai nhân gian, vì sao cho tới bây giờ, Hắc Bạch Vô Thường cũng chưa có tới đây.

Mà vô luận hắn có đầu thai hay không, có một điểm này chuột tiên lo lắng nhất, cũng là lí do nó thà rằng mạo hiểm sống phụ trên thân thể con người cũng phải loại trừ bỏ nguyên nhân hoàng đế này.

Mấy trăm năm trước hoàng đế này vừa tỉnh lại, liền chết mất ngàn người, lần thức tỉnh thứ hai này, e sợ lại là một đại thảm án.

"Ngươi, ngươi lần này cũng muốn giết mấy người khảo cổ sao?" Nó hơi nghi hoặc một chút, tuy rằng đã xảy ra đến 3 án mạng, nhưng tính cho cùng cũng không phải hoàng đế này làm. Người này bị làm thức nhiều lần...nhưng mà, cũng chỉ giết một người bước vào phòng mộ y...

"Người khảo cổ?" Lông mày Túc Cảnh Mặc hơi nhướn lên, "Ta lại thấy vô cùng hiếu kỳ đối với mấy người "Khảo cổ" đây, chậm rãi từng người, từng người..."

"Anh có sao không?"

Lời còn chưa dứt, liền bị người khác đánh gãy, sắc mặt Túc Cảnh Mặc phút chốc âm trầm lại, nhưng ngay chớp mắt tiếp theo miệng nhoẻn cười che giấu như một thói quen.

Lời tác giả:
Túc Cảnh Mặc: Người này quả nhiên muốn tìm chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net