Chương 22: Chuột tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 21
Editor: Huyền Dani

Ở đằng xa, dựa vào ánh sáng đèn pin cầm tay, Đàm Trình nhìn thấy lão đạo sĩ nằm ngã ở trên mặt đất, trong lòng căng thẳng, vội vàng chạy lên trước kiểm tra, nhưng phát hiện ra lão đạo sĩ chỉ là ngất trên đất, Đàm Trình mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngẩng đầu dùng đèn pin soi sáng phía trước, Đàm Trình nhìn thấy một thân huyền y kia, trên người là y sam (áo lót) lụa hồng có nếp gấp hình long văn, y dường như đang nói chuyện với ai đó, Đàm Trình không cách nào nhìn thấy được.

Nghĩ rồi, Đàm Trình vẫn là tiến lên phía trước hỏi một câu:

"Anh ...vẫn ổn chứ?"

"Hửm?"

Chẳng biết vì sao, Đàm Trình luôn cảm thấy tiếng trả lời lúc quay đầu của y, âm điệu giọng nói tuy là mang theo ý cười, nhưng hình như là đang tức giận...

Trong mộ thất rất tối, ánh sáng đèn pin chiếu trên mặt đất hiện lên một cái vòng sáng hình tròn, Đàm Trình không cách nào thấy rõ được khuôn mặt người trước mặt, chỉ có thể hỏi lại lần nữa.

"Có bị thương ở đâu không?"

Câu hỏi ngắn gọn, nhưng là do từ trong lòng mà sinh ra lo lắng, Đàm Trình nhìn không rõ Túc Cảnh Mặc, không có nghĩa là Túc Cảnh Mặc nhìn không thấy hắn, chắc hẳn Đàm Trình không hề biết, biểu tình của hắn lúc này khiến cho ánh mắt Túc Cảnh Mặc hơi thay đổi đổi một chút, cũng không có đáp lại lời Đàm Trình, chỉ là ra hiệu với Đàm Trình: "Kia là bạn học của ngươi?"

"Cái......Cẩn thận!!!"

Đàm Trình đang muốn hỏi lại cái gì bạn học, khóe mắt liền nhìn thấy lão đạo sĩ vốn dĩ đang ngất xỉu lại đột nhiên cầm kiếm gỗ đào nhảy lên một cái, Đàm Trình cơ hồ không kịp suy nghĩ gì nữa, thân hình ngay lập tức xông lên trên, đem lão đạo sĩ đánh ngã.

Nhưng mà Đàm Trình chỉ là thân thể người phàm, tuy là đánh ngã lão đạo sĩ, nhưng mà tại khắc tiếp theo lại bị lão đạo sĩ nặng nề từ dưới đất lấy chân chỉ một cước đạp ngã.

Dạ dày đau đớn kịch liệt khiến Đàm Trình phản xạ cuộn lại trên mặt đất.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Túc Cảnh Mặc, khiến cho ý cười trên mặt y biến mất, từ bên hông xuất ra bội kiếm, cổ tay nhẹ nhàng chuyển động, mũi kiếm trực tiếp một nhát đâm xuyên qua người lão đạo sĩ.

Mà một chiêu này làm cho chuột tiên ở phía sau phát ra một tiếng gào cực kỳ thống khổ, chợt hóa thành nguyên hình, nhanh chóng đào thoát.

Không có ngờ rằng, chuột tiên này trải qua mấy trăm năm vẫn là có chút tiến bộ, lúc vừa rút ra bản thể của nó trong cơ thể lão đạo sĩ, y vậy mà không có để ý tới, chuột tiên để lại nội đan trong cơ thể lão đạo sĩ, vậy mà có thể lấy đi bất cứ lúc nào.

"Hừ, chỉ là tiểu súc sinh lén lút trộm vặt."

Nhưng mà, nhớ tới vừa nãy có đâm thủng nội đan của súc sinh này, chỉ sợ nó phải tu luyện thêm mấy trăm năm nữa mới có thể hóa thành hình người.

Ánh sáng đèn pin mờ ảo u ám, thế nhưng chút ánh sáng này cũng đủ để Khương Bình thấy rõ tình huống trong mộ thất, Đàm Trình đã đánh ngã lão đạo sĩ đang đòi chém giết, lại bị lão đạo sĩ đánh cho bị thương, sau đó lão đạo sĩ vung kiếm lên về phía không khí thì đột nhiên ngừng động tác, ngã trên mặt đất.

Nhất định trong phòng mộ này có cái gì đó quái lạ, Đàm Trình nhìn thấy được, lão đạo sĩ đang nhắm mắt này chỉ sợ bị quỷ ám sau người cũng có thể thấy được...

Hai người cứ như vậy ngã xuống, Khương Bình không thể cứ vậy bỏ đi mà không thèm để ý, hắn cẩn thận từng chút một đi đến bên cạnh hai người, chỉ thấy lão đạo sĩ sắc mặt thống khổ thấp giọng kêu, rên rỉ như này không phải là bị nguy hiểm đến tính mạng rồi chứ.

Mà Đàm Trình chỉ là bụng chịu một đòn nghiêm trọng, đợi qua một lát vẫn là cứ ngắc ngứ bò dậy.

"Chúng ta tốt nhất là nhanh đi ra ngoài đi..." Đàm Trình nhìn quanh bốn phía một lần nữa, lại không có thấy người kia, rời khỏi rồi sao?

"Lão đạo sĩ này chỉ sợ là bị thương nặng."

Khương Bình liếc nhìn lúc Đàm Trình nói chuyện rồi gật gật đầu.

Cả ba người dìu dắt đi tới bệnh viện, tới nơi là khoảng năm giờ chiều. Khương Bình lượn qua cục cảnh một chuyến, lúc trở lại bệnh viện, thấy Đàm Trình cõng lão đạo sĩ dìu vào trong phòng phẫu thuật.

"Cậu sao rồi?" Khương Bình ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Đàm Trình rồi châm một điếu thuốc.

Đàm Trình mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn trần nhà bệnh viến trắng toát.

"Không sao cả, nghỉ ngơi hai ngày rồi bôi chút dầu thuốc là ổn. Lão đạo sĩ bị gãy mất hai cái xương sườn, lão tuổi tác đã cao, có thể sau đó sẽ để lại di chứng."

"..."

Khương Bình không nói gì nữa, đưa điều thuốc cho Đàm Trình, Đàm Trình nhận lấy điếu thuốc nhưng vừa châm lửa hút lấy được một hơi, có một nữ y tá vừa từ phòng trực ban đi ra thấy vậy liền trách mắng.

"Nè nè! Đây là bệnh viện, không thể hút thuốc, muốn hút thì ra ngoài đi! Mấy người không biết rất nhiều người bệnh ở đây đều không chịu nổi cái mùi này sao?!"

"Được được, thật xin lỗi."

Khương Bình cùng Đàm Trình dập tắt tàn thuốc, đem vứt đi, nữ y tá kia mới lẩm bẩm "bất lịch sự" rồi rời đi.

"Mắt kính kia cậu lấy xuống đi, bị xước xác như vậy rồi mang còn tác dụng sao?"

Khương Bình nói khiến Đàm Trình buồn cười, hắn lấy mắt kính xuống, Đàm Trình híp mắt mới nhìn ra kính mắt của mình bởi vì bị va chạm mà có chút cong vẹo, hơn nữa mắt kính còn bị vỡ mất một góc.

"Đeo hai ba năm rồi, cũng nên đi thay thật."

"Cậu cận thị bao nhiêu độ?"

"Hơn 500, chắc bây giờ gia tăng độ rồi."

*Ta đoán là khoảng 6 độ diop.

"Ngươi này chắc tháo kính xuống là không nhìn thấy thứ gì đi? Đôi mắt không tốt, người thường thấy được, cậu không nhìn thấy, người thường không nhìn thấy nhưng cậu lại thấy được."

Khương Bình có chút cười cợt nói: "Cũng không biết nên nói tốt hay là không tốt?"

"Haha, không tốt. Tôi cũng không có công năng đặc biệt gì mà có thể nhìn thấy thứ người thường không thấy, phó cục Khương đã đánh giá cao tôi rồi, tháo mắt kính xuống tôi cái gì cũng không thấy rõ."

"Các cậu chuyên gia này, nói thì nói, vẫn chưa đáng tin lắm."

"Tôi đây không thể tính là chuyên gia, chỉ là một sinh viên năm ba mà thôi, không thể bằng các hình phạt bức cung của các anh."

Đều biết đối phương không phải là đèn cạn dầu, cả hai cũng không cố đấu khẩu thắng bại nữa. Dứt khoát yên lặng đợi lão đạo sĩ giải phẫu ra.
Edit: Huyền Dani

Lão đạo sĩ cuối cùng cũng không xảy ra vấn đề gì, chỉ cần nằm viện mấy ngày, Khương Bình hỏi lão cái gì lão đều trả lời không nhớ rõ.

"Trong lần diệt quỷ hồn cuối cùng kia, tôi vừa cắm cành liễu và đốt là bùa xong liền mất đi ý thức."

Khương Bình cũng đoán chừng được lão đạo sĩ là bị "cái gì" trên người, mới trở nên như vậy: "Vậy trước kia ông diệt quỷ đã gặp phải tình huống này bao giờ chưa?"

"Làm sao có thể gặp được! Tôi đây cũng là lần đầu tiên....mà! Tôi biết nguyên nhân là gì rồi!"

"Cái gì?"

"Lá phù! Là ba lá phù kia! Tôi chính là nói làm sao mà người kia lại hảo tâm tặng tôi những lá phù quý giá như thế, hóa ra là cho tôi một cái bẫy rập!"

"Lời này là có ý gì?"

Lão đạo liếc nhìn Khương Bình liền tức giận nói: "Phù kia kỳ thực không phải của tôi, là tháng trước có một người kỳ lạ đưa cho tôi!"

Khương Bình vừa nghe vừa nhíu chặt lông mày: "Đưa cho ông? Vậy lần trước nhân viên đội chúng tôi uống nước phù kia cũng là dùng phù của người đó đưa?"

"Đúng vậy, không phải của tôi, lão đầu này làm sao có bản lãnh cao như vậy." Lão đạo sĩ có chút chột dạ cúi đầu nói: "Có thể, mặc, mặc dù phù không phải do tôi viết thế nhưng cũng cứu được một mạng của cô gái kia không phải sao? Còn có lần này giúp các người làm phép, có nói là năm vạn tệ, nhưng cũng không thể vẫn tính như vậy, tôi đây còn vì lần này mà bị thương."

Khương Bình không để ý đến lời nói thầm của lão đạo sĩ, hỏi: "Vậy ông còn ghi nhớ bộ dáng người đưa phù cho ông như thế nào không?"

Lão đạo sĩ nghe lời này vậy mà không hài lòng, "Cái gì gọi là ghi nhớ? Tôi tuy đã già nhưng trí nhớ chỉ sợ mấy vị trẻ tuổi các người cũng không sánh được! Tuy rằng chỉ gặp qua một lần, nhưng tốt xấu gì tôi vẫn còn nhớ được!"

Vừa nói lão đạo sĩ vừa hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó trong đầu, cũng không biết làm sao, lão rõ ràng phải nhớ được tướng mạo người kia, nhưng ngược lại một chút cũng không nhớ ra được, càng cố nhớ thì càng mơ hồ, ngay cả việc người nọ cao hay thấp, mập hay gầy, còn có âm điệu giọng nói ra làm sao vậy mà lão một chút cũng không nhớ nổi.

"Chuyện gì đã xảy ra? Tôi, tôi vậy mà một chút cũng không nhớ ra nổi hình dáng người kia!" Lão đạo sĩ mặc dù đạo hạnh không sâu, nhưng tốt xấu cũng coi là làm được, còn được một số người xưng hô là "Đại tiên", hắn cũng hiểu được chút ít.

Tình huống này chính là gặp một người có đạo hạnh cao thâm, đặt một cái bẫy cho lão, còn làm cho lão không nhớ nổi hình dáng người đó.

Sống được năm sáu mươi năm rồi, gặp được người có đạo hạnh thâm sâu vẫn là lần đầu. Nghĩ đến lúc ở trong cổ mộ kia la bàn xoay chuyển nhanh như thế, lão đạo hậu tri hậu giác kinh sợ mà chảy mồ hôi ướt đẫm cả người.

Chờ Khương Bình nên hỏi gì đều đã hỏi xong, lão đạo sĩ suy nghĩ một chút vẫn là để lại một câu dặn dò:

"Tôi xem, mấy người các ngươi không nên tiếp tục đến cổ mộ kia, không phải lão đạo tôi cố tình nói chuyện giật gân, mà là tôi phát giác ở cổ mộ kia thật sự có cái gì đó quái lạ, không nói nơi đó ẩn nấp bao nhiêu oán quỷ, mà e sợ còn có thứ khác ở đó..."

Người khác có đi cổ mộ nữa hay không Đàm Trình không biết, cũng chưa từng nghĩ sẽ đi tìm hiểu.

Mà khi trở lại phòng ngủ vào sáng thứ hai Đàm Trình phát hiện ngọc bội hắn vẫn luôn mang theo bên người lại không thấy.

Lật khắp tất cả túi áo, đem toàn bộ ba lô lật qua hắn cũng không tìm được ngọc bội, là rơi ở chỗ nào? Hay là nói bị người khác lấy mất? Đàm Trình lục hết bộ não, từng chút hồi tưởng lại những chỗ mình đã đi qua.

Nếu như theo hắn suy đoán, ngọc bội kia là nguyên nhân khiến hắn có thể nhìn thấy quỷ hồn, vậy lúc ở trong mộ thất, ngọc bội kia vẫn ở bên người hắn, bởi vì hắn có thể nhìn thấy người kia.

Đàm Trình nhớ lại lúc hắn đánh gục lão đạo sĩ, sau khi Khương Bình đi vào, hắn một lần nữa nhìn xung quanh bốn phía cũng không tìm thấy được người kia....Có phải lúc đó hắn đã không cẩn thận đánh mất ngọc bội nên mới không thể nhìn thấy người kia hay không, và thực ra y vẫn ở chỗ đó? Đàm Trình nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cũng không dám khẳng định, bởi vì ai biết được ngọc bội có rơi ở chỗ khác hay không?

Trên xe taxi kia? Không thể nào, lúc xuống xe hắn đã cố ý quay lại nhìn xem có đánh rơi cái gì hay không. Hình dung lại những chỗ có khả năng làm rơi ngọc bội, loại trừ từng cái, Đàm Trình đoán ra chỉ có hai trường hợp, một cái chính là đánh rơi trong mộ cổ, còn lại có thể lúc làm kiểm tra ở bệnh viện bị đánh mất. Nghĩ như vậy, Đàm Trình đứng lên đi ra ngoài đến bệnh viện.

Không khí ở bệnh viện toàn bộ là mùi nước khử trùng thoang thoảng, có điều lúc 8 giờ, ở phòng phát thẻ số, người đông như mắc cởi, Đàm Trình đi tới quầy dịch vụ hỏi một cô gái vừa rảnh rỗi: "Xin hỏi chỗ các cô có nhặt được một khối ngọc bội hay không? Ngày hôm qua tôi làm rơi mất một khối ngọc bội tại phòng cấp cứu."

Nữ y tá vẫn luôn tăng ca từ tối hôm qua đến giờ, thật vất vả mới có chút thời gian rảnh rỗi để nghịch điện thoại, vậy mà bây giờ lại tới thêm một người, cô gái không ngẩng đầu lên trả lời: "Không biết! Chỗ này của tôi không phải nơi tìm đồ thất lạc, muốn tìm đồ thì đi đồn cảnh sát, thực là, không phải cái gì cũng tới đây hỏi được hay không!"

Cô gái này tự dưng giận chó đánh mèo, Đàm Trình cũng không tức giận, lễ phép nói câu cảm ơn liền chuẩn bị rời đi, vậy mà cô gái kia càng gọi hắn lại. Cô gái nhìn Đàm Trình, một hồi lâu mới le lưỡi một cái, "Anh biết đồn cảnh sát ở đâu sao?"

Đàm Trình mặc dù không đẹp trai bằng thần tượng minh tinh, nhưng kiểu dáng dấp văn nhã chất phác của người có học thức như hắn lại khiến cho các cô gái yêu thích, Đàm Trình không phải chưa từng được theo đuổi, cho nên, cô gái này đột nhiên thay đổi bộ dáng vui vẻ, Đàm Trình liền hiểu rõ ràng ý tứ kia là gì.

Có điều, hắn tới giờ chưa từng thích kiểu con gái như vậy lắm. Đàm Trình chỉ hướng cột mốc đường bên kia, nói rằng: "Tôi có thể tự tìm." 

Nói xong cũng không nhìn cô gái đỏ hết cả mặt, trực tiếp rời đi.

Văn phòng cảnh sát của bệnh viện phải đi qua phòng cấp cứu trẻ em mới có thể đến, phòng cấp cứu trẻ em có ba cái, bên ngoài hành lang ngồi đầy các bậc cha mẹ cùng người già đeo bồng những đứa nhỏ khóc nháo. Trên khuôn mặt nhỏ bé toàn bộ là vẻ khó chịu, thậm chí trẻ mới sinh còn nhỏ hơn chút nữa khóc đầu đầy mồ hôi, người nhà họ Nhâm không làm sao dỗ dành được, nó vẫn cứ khóc khiến khuôn mặt nhỏ đỏ chót, làm cho bệnh viện càng thêm ồn ào. 

Khiến người khác không khỏi sinh ra cảm giác phiền muộn, Đàm Trình tăng nhanh cước bộ đi qua hành lang phòng cấp cứu trẻ em, rẽ hướng tới phòng cảnh sát.

"Ngọc bội? Không có ai trình ngọc bội ở đây, cũng không có ai nói nhặt được."

Cảnh vụ trực ban lật qua lật lại giấy tờ ghi chép người cùng đồ vật thất lạc hay nhặt được ngày hôm qua: "Không có, bạn trẻ này, đồ vật quý giá như thế nên giữ cẩn thận. Tay chân bác sĩ coi như sạch sẽ nhưng tránh không được có lúc động tâm nhìn thấy đồ quý liền muốn chiếm, phải không? Lại nói bệnh viện là nơi nhiều người qua lại, là chỗ rất ầm ĩ, nhất định có mấy tên trộm vặt."

Cảnh vụ nói xong lại nhìn ngó Đàm Trình: "Nếu không cậu đi bệnh viện ngày hôm qua khám bệnh thử vận may xem, nói không chừng có bác sĩ y tá nào nhặt được nhưng không có đưa ra."

Đàm Trình suy nghĩ một chút nói: "Được, cảm ơn anh."

"Không cần cảm ơn, mau đi đi."

Rời khỏi đồn cảnh sát Đàm Trình đến văn phòng ngoại khoa cấp cứu vừa hay đụng phải bác sĩ hôm qua khám bệnh cho hắn. Đàm Trình nói ý đồ tới, kết quả cũng tương tự. 

Nếu như không bị người khác lấy đi, chỉ sợ là đánh rơi trong cổ mộ kia. Nhìn đồng hồ trên tay một chút, chỉ hơn 10 giờ. Đàm Trình ra khỏi bệnh viện tùy ý ăn một bát mì, sau đó an vị trên xe bus hướng thôn Ninh Hóa mà đi.

Không có nhân viên đội khảo cổ, cũng không có lão pháp sư làm náo động như ngày hôm qua. Thôn Ninh Hóa chỉ có mấy hộ gia đình nên cả thôn yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy âm thanh gió thổi lá cây, tiếng chim vang lên líu ra líu rít rất bình yên. 

Nhà của Khương lão gia đầu làng vẫn như trước sử dụng bếp cũ cách đây mấy chục năm trước, lão thiêu đốt hai thanh củi lúc nhặt được trong núi, dấy lên một ít khói bếp, ánh sáng mặt trời nhu hòa, chiếu cả người đều ấm áp. Núi một màu xanh biếc, Đàm Trình không khỏi suy nghĩ, nếu như không có đội khảo cổ bọn họ đến đào móc, thôn dân nơi đây có phải vẫn duy trì yên tĩnh như trước, người kia sẽ vẫn luôn ngủ yên bên trong dãy núi, đời đời kiếp kiếp. 

Chỉ qua tất cả những thứ này cũng không thể vãn hồi, mà hắn, Đàm Trình, cũng không thể từ bỏ...

Đàm Trình không có ngọc bội mà tiến vào mộ cổ một mình sẽ rất nguy hiểm, tuy rằng không hiểu ngọc bội kia nắm giữ một sức mạnh như thế nào, thế nhưng nó thật sự đã cứu hắn mấy lần. 

Nhưng cho dù thế nào, hắn cũng phải đem ngọc bội tìm về, ngọc bội có khắc tên bên trên, là bằng chứng có thể chứng minh thân phận chủ nhân ngôi mộ, giá trị nghiên cứu khoa học cùng gía trị bản thân nó là không thể đo đếm, nếu bởi vì hắn sơ sẩy làm thất lạc bị tiêu hủy, Đàm Trình e sợ cả đời sẽ hối hận.

Thừa dịp mặt trời còn trên cao, nhanh chóng xuất phát, chậm hơn nữa chắc chắn oán quỷ đoạt mệnh sẽ xuất hiện. Đàm Trình cầm công cụ liền một mình bước vào một thất. Mà hắn lại không hề hay biết, từ lúc hắn đi vào thông đạo thăm dò, có một "người" đã xuất hiện bên cạnh hắn, hốc mắt hãm sâu, xanh tím đầy mặt, hai tay vặn vẹo dời đến phần lưng. 

Hắn ....chính là người đã chết được mấy tháng, Giang Ba.

Xa xa, Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình không hề phát hiện có oán quỷ đứng cạnh mình. Quả nhiên là bởi vì ngọc bội nên mới nhìn thấy quỷ? 

Thưởng thức ngọc trắng trong tay, hiển nhiên chính là ngọc bội Đàm Trình luôn tìm kiếm

"Khảo cổ gia? Cái tên này ngược lại nghe rất chuẩn, nói cho cùng không phải cũng là một tên tiểu trộm cắp vặt thôi sao?"

Dám to gan đánh cắp đồ vật thân cận của y, người như vậy không thể lưu lại được.

*******HẾT CHƯƠNG*******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net