Chương 25: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24
Editor: Huyền Dani

Mỗi tuần Trương Tuấn đều sẽ về quê hai ngày, thứ sáu về rồi cuối tuần quay lại, hắn bồi cha mẹ một ngày, bồi bạn gái một ngày. Bạn gái Trương Tuấn là bạn học cùng niên khóa lúc hắn học đại học chính quy, chuyên ngành kế toán, khác viện học và cũng khác chuyên ngành với Trương Tuấn, học mấy năm có hơn tại đại học chính quy đều chưa từng gặp mặt, càng khỏi nói là quen biết.

Hai người quen được nhau là do lúc hắn làm nghiên cứu sinh năm nhất thời điểm quốc khánh nghỉ dài hạn bị giáo sư túm đi hỗ trợ viện bảo tàng, chính là gặp may lúc đó Hà Nhã Lan đúng dịp bước vào cương vị công tác trợ giúp, tán gẫu một lúc mới phát hiện hai người vậy mà cùng trường, duyên phận con người có lúc là như thế.

Tính ra hắn và bạn gái hắn quen nhau cũng gần hai năm, nếu không có việc ngoài ý muốn, hắn là muốn đi tới cuối cùng.

"Đúng rồi, bạn của anh có phải độc thân hay không?"

Trên bàn cơm, Trương Tuấn chuẩn bị gắp cho bạn gái đĩa rau thì ngừng lạiđộng tác, buồn cười nhìn bạn gái: "Làm sao? Em không thích anh nữa, muốn đổi người? Vậy anh đành nhắc nhở em trước, người anh quen biết cũng không có đẹp trai hơn anh đâu."

Những vị khách khác ở bàn cơm bên cạnh bởi vì câu nói của Trương Tuấn mà liếc mắt nhìn qua, Hà Nhã Lan oán trách trừng mắt Trương Tuấn: "Em là muốn giới thiệu cho chị em tốt của mình một đối tượng, nói chính sự, đừng cả ngày mặt mũi đùa cợt!"

"Chị em tốt?" Trương Tuấn đầu tiên liền nghĩ đến bạn thân học bá của Hà Nhã Lan vẫn luôn không có kết giao bạn trai, "Hạ Đồng?"

"Đúng đúng đúng! Chính là cô ấy! Em đây đã nghiên cứu xong bằng cử nhân còn chưa thấy cô ấy có đến một người bạn trai. Nên muốn giúp cô ấy giới thiệu quen biết một chút."

Hạ Đồng, bạn tốt của Hà Nhã Lãn đúng là hình tượng con nhà người ta, Trương Tuấn cũng đã gặp mấy lần, không phải dạng mỹ nữ nhưng nhìn cũng có cảm giác sạch sẽ nhẹ nhàng mang theo phong độ trí thức, tính cách rất yên tĩnh, là một cô gái tốt.

Chỉ là...

"Cô ấy đồng ý với em sao? Em tự chủ trương giúp đỡ như vậy khiến người ta tâm phiền ý muộn thì sao? Có thể Hạ Đồng sẽ không có dự định như vậy đâu."

"Đương nhiên là em đã hỏi qua ý kiến của cô ấy rồi. Được rồi, anh đừng có xía vào chuyện này. Anh nói một chút chuyện bạn bè anh có độc thân hay không đi, à...Không thể quá kém cỏi!"

Bạn gái đã nói như vậy, Trương Tuấn chỉ có thể gật đầu, suy nghĩ những bạn bè còn độc thân của mình.

Tào Nham Bác hình như đang theo đuổi một cô gái... Ngô Hải khẳng định không còn tâm tư này.

Suy nghĩ một chút, Trương Tuấn mới lên tiếng: "Vậy Tạ Cao Trác như thế nào? Em hình như đã gặp qua, là bạn thời sơ trung của anh."

"Chính là cái người giống như anh cả ngày cợt nhả hả?" Hà Nhã Lan nhíu lông mày, "Không được, Hạ Đồng sẽ không thích, có thể chín chắn một chút được không?"

Trong lời nói bạn gái đem điểm giống hắn ghét bỏ khiến Trương Tuấn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Chín chắn một chút? Vậy... Vương Hiền thế nào?"

"Vương Hiền? Không được, quá lùn, cao hơn một chút đi, học lực cũng không đủ, tốt nhất là giống như Hạ Đồng làm nghiên cứu sinh."

"Học lực không đủ? Thím ơi nhưng mà người ta là tốt nghiệp tận đại học giao thông Tây An, đây chính là đại học hạng ưu lâu đời toàn quốc! 985, 211!"

"Ây za~ nhưng muốn tìm một nghiên cứu sinh mà!" Lời của Trương Tuấn khiến Hà Nhã Lan bỗng nhiên đỏ mặt một chút, không nhịn được làm nũng nói: "Chiều cao cao hơn chút, người cao càng tốt, ừm...Ít nhất 180 trở lên, làm người thẳng thắn nghiêm túc, hơi hơi chín chắn một chút, mà cũng không thể là một người nhàm chán!"

Trương Tuấn nhíu mày: "Hình như anh không có bạn bè kiểu vậy."

"Làm sao có thể không có! Em biết một người!" Hà Nhã Lan vội kêu lên :"Chính là người đeo mắt kính kia!"

"Em nhắc ai vậy?"

Bị sự ngốc nghếch của người đàn ông chính mình làm cho tức hộc máu, Hà Nhã Lan sốt ruột bật thốt lên, "Người kia gọi là Đàm Trình! Anh sẽ không nói anh không quen biết đi!"

Kỳ thực khi Hà Nhã Lan nói chiều cao mét tám trở lên thì Trương Tuấn liền nghĩ đến Đàm Trình, bởi vì bạn bè của hắn cũng chỉ có Đàm Trình cao đột phá lên mét tám. Thấy nàng không nói thì hắn chỉ muốn trêu chọc một chút mà thôi.

Trương Tuấn thấy Hà Nhà Lan tức đến đỏ mặt, cũng không nhịn được nữa mà cười ra tiếng:" Nói nửa ngày là muốn nhắc đến Đàm Trình, làm sao, Hạ Đồng thích hắn?"

Biết mình đã làm lộ tâm tư của Hạ Đồng, Hà Nhã Lan thở dài: "Đúng vậy, anh đúng là phải dẫn dắt mới hiểu mà, nhưng không được nói cho Đàm Trình là Hạ Đồng đã thích hắn trước đấy, chỉ nói cho hắn là giới thiệu quen biết một chút, Hà Đồng chính là kiểu người hay thẹn thùng, nếu Đàm Trình không thích Hạ Đồng mà lại biết Hạ Đồng thầm mến hắn, thì Hạ Đồng phải làm sao."

Một nam sinh như Trương Tuấn không thể lý giải nổi lời này của Hà Nhã Lan, dưới góc nhìn của hắn, yêu thì nói, bị đối phương biết thì làm sao, đây không phải càng tốt à? Đỡ phải phiền phức nghĩ xem làm cách nào để người ta biết đến tâm tư mình, đằng này không nói ra thì ai mà biết mình thích người ta?

"Còn nữa, anh cũng phải làm bộ không biết Hạ Đồng thích Đàm Trình, cũng không thể ở trước mặt Hạ Đồng nói lộ ra."

Chậc chậc, tâm tư con gái thật là phức tạp.

"Được được được, ngày nào đó hẹn Đàm Trình ra ngoài cùng mọi người gặp mặt là được đi?"

"Ừm."

Chỉ là, sau khi Trương Tuấn trở lại trường thì không gặp được Đàm Trình, trong phòng ngủ không có một ai, phòng nghiên cứu khoa học cũng không có ai, ngay cả di động Đàm Trình gọi tới tận đêm khuya...cũng vẫn luôn là câu thuê bao ngoài vùng phủ sóng, không có cách nào kết nối được....

Có một loại thuyết pháp nói, có hai loại tình huống dưới người bình thường có thể thấy được quỷ hồn,

Một là trẻ con dưới bốn tuổi,

Quỷ hồn là tồn tại âm lãnh hắc ám nhất trên đời, nhưng cũng là thứ tinh khiết nhất cõi đời này, bởi vì nó không mang đi mọi thứ mà nhân giới sở hữu, ánh mắt trẻ con dưới bốn tuổi cũng là tinh khiết nhất, chính là vì không có ánh mắt hỗn loạn nhìn thế giới này nên mới có thể nhận ra quỷ hồn. Nhưng mà trên đời này, cơ hồ không ai nhớ tới khi mình bốn tuổi đã phát sinh chuyện gì, chờ đến lúc có thể lưu giữ ký ức thì mắt đã không còn thuần tinh khiết, cái này cũng là nguyên nhân vì sao người trên đời đều nói quỷ hồn là vô căn cứ.

Mà thứ hai chính là người cận kề cái chết.

Người sắp chết, hồn thể sẽ không còn liên hợp với thân xác, chỉ là vẫn cư ngụ bên trong thể xác, con người chứng kiến hiện tượng quỷ mị, nói ra chính là do hồn phách có thể nhìn thấy quỷ hồn, lúc chân chính sắp chết liền lan truyền đến trong đầu mà thôi.

Đàm Trình hiển nhiên thuộc về loại thứ hai.

Cảm giác thống khổ vì nghẹt thở bỗng dưng ngừng lại, vì đau đớn khi thiếu dưỡng khí làm hắn không thể khống chế thân thể mà ngã quỵ xuống ở mặt đất, thân thể xụi lơ.

Cuống họng bỗng nhiên được tiếp xúc với không khí, Đàm Trình liền mãnh liệt hô hấp nên không ngừng ho khan.

Trốn, chạy mau...

Ý nghĩ trốn thoát không ngừng thúc giục trong đầu Đàm Trình, nhưng hắn cũng không cách nào nhấc lên một tia sức lực để chống đỡ bản thân chạy về phía trước.

Có điều, còn chưa đợi Đàm Trình hoàn hồn, tai nạn đã ập đến.

"A a a a a a------!"

Không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng thân thể không hề bị thương một điểm, mà tự nhiên nội tâm đau nhói khiến cả người bất động, tại một khoảng khắc kia như là bị một thanh kiếm sắc bén cắt xuống từng miếng từng miếng da thịt! Mà hắn lại không thể động đậy!

Toàn thân đau đớn khiến ngón tay Đàm Trình bấm mạnh trên nền đá sáng loáng bằng phẳng, móng tay vì bị tác động mãnh liệt mà bị bật ra, thẩm thấu ra từng vệt máu, tay đứt ruột xót, đau đớn trên người khiến Đàm Trình hoàn toàn không để ý đến mười ngón tay chảy máu.

Túc Cảnh Mặc nhìn người trước mặt vì đau đớn thấu xương lại không thể cử động, hôm trước còn bình tĩnh không gợn sóng, nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng, giờ khắc này chỉ tràn đầy sợ hãi, con ngươi giống như vì trừng mà muốn rớt xuống phía trước.

Vừa nãy vì ngại ồn ào liền làm cho hắn không thể phát ra âm thanh, hôm trước miệng còn hỏi y có ổn hay không, lúc này đây hàm răng chỉ có thể cắn chặt phát ra âm thanh nghiến răng kèn kẹt.

Túc Cảnh Mặc từ từ bước đến trước mặt Đàm Trình đang nằm dưới đất, ngồi xổm người xuống, tay trái nắm cằm Đàm Trình, "Còn có thể phát ra âm thanh nữa sao? Liền làm cho cằm của ngươi gãy luôn, thế nào?"

Mơ mơ hồ hồ, Đàm Trình cảm giác được có một người đi tới trước mặt hắn, nắm cằm của hắn, lời nói dịu dàng, thân thể đau đớn khiến Đàm Trình không thể nghe ra người này nói gì.

Chỉ là âm thanh này thật quen thuộc... Hắn thật giống như đã nghe qua ở đâu, nhưng không thể nhớ ra được, hắn muốn mở miệng mà lại không thể làm được, hắn muốn nói ra cũng không cách nào nói ra khỏi miệng, chỉ có thể ở cơn mông lung chăm chú theo dõi người trước mặt, mặc dù hắn căn bản không nhìn rõ được...

Túc Cảnh Mặc dự định rời bàn tay nắm cằm Đàm Trình vậy mà lại chậm chạp không động.

Chuyện gì xảy ra? Vừa nãy không phải là khuôn mặt đầy đau đớn sao, vì sao trong lúc nhìn thấy y thì bỗng nhiên trở nên bình tĩnh? Thanh kiếm kia rõ ràng đã cắt đứt hồn thể Đàm Trình, rõ ràng người này nên đau đớn mà chết đi, tại sao bây giờ lại còn loại bình tĩnh này?

Túc Cảnh Mặc híp mắt nhìn Đàm Trình đối diện, sắc mặt tái nhợt dạng sắp chết, bờ môi xanh tím, còn có đầu ngón tay chạm vào nơi cổ tay người kia cảm nhận được mạch đập càng ngày càng chậm.

Tất cả biểu hiện cho thấy người trước mặt này trong giây lát sẽ chết thực sự.

Túc Cảnh Mặc y đã trải qua vô số lần trên chiến trường, gặp vô số khuôn mặt cận kề cái chết mà trở nên xấu xí, bất kể là tiểu nhân hay thánh nhân, không ai không sợ cái chết.

Mà người này....

"Ngươi không sợ chết?"

Lời đã hỏi ra miệng, vậy mà lại không nhận được câu trả lời, Túc Cảnh Mặc lúc này mới nghĩ đến người này không thể phát ra tiếng, nhớ tới hôm đó ánh mắt người này vẫn chăm chú nhìn y, chỉ là ngày hôm nay không biết rõ phương hướng, thường xuyên tan rã, điều này làm cho Túc Cảnh Mặc đột nhiên có chút buồn bực

Đột nhiên phất phất tay, rõ bỏ trói buộc âm thanh đối với Đàm Trình,

"Ha ha, Trẫm hỏi ngươi, ngươi thật không sợ chết?"

"Khục...khục khục..." Đầu óc không cách nào vận động, Đàm Trình thấy mình thở ra còn nhiều hơn hít vào, mà nhịp tim đập của hắn càng ngày càng chậm...

Giãy dụa, hắn liều mạng há miệng, trước khi mất ý thức, hắn nói ra cái gì hắn cũng không rõ nữa...

"Anh...Túc Cảnh Mặc..."

Đây là câu Túc Cảnh Mặc nghe được...

Mà lời này cũng làm cho tâm thần Đế vương rối loạn, hồi tưởng lại y trước khi chết có nhìn thấy người kia...

"Ha ha..." Túc Cảnh Mặc cười lạnh: "Câu hỏi của Trẫm còn chưa trả lời đã muốn chết phải không?"

Nhìn chăm chú người trước mặt còn có một hơi thở, chỉ là ánh mắt này đã không còn ý cười như xưa.

Lời tác giả:

Tác giả: (Kinh sợ khóc!) Cậu trước khi chết thấy được ai?! Làm sao tui không biết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net