Chương 26: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25

Edit: Huyền Dani

Tuy rằng không có ý định để Đàm Trình cứ như vậy chết đi, nhưng ngoại trừ chỉ có thể nhìn hô hấp của Đàm Trình yếu ớt dần xuống, Túc Cảnh Mặc cũng chẳng có cách nào khác.

Đời trước Y là đế vương, không hiểu được các việc của đạo sĩ hòa thượng hay quỷ thần, khi còn sống không biết, tất nhiên sau khi chết rồi cũng không biết làm cách nào khiến người sắp chết sống lại.

Huống chi...

Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình trước mắt hô hấp yếu ớt nằm trên mặt đá lạnh lẽo,

Chưa kể, cho dù là lần trước tỉnh lại, hay vẫn là lần này, người bị y gây thương tích căn bản không một ai có thể sống sót.

Ngược lại y có hiểu chút y thuật, nhưng bên trong mộ không có thuốc không có nước, mà y... lại không thể nào rời khỏi ngọn núi này nửa bước, làm sao có thể khiến người trước mặt không chết?

Nghĩ tới nghĩ lui, Túc Cảnh Mặc chợt nhớ tới y có mang theo một hồ lô vàng ở bên người, khoảng chừng một ngón tay lớn, chỉ có thể chứa ba viên dược, mà hoàn dược kia là y lấy từ đạo sĩ thời bấy giờ, danh xưng là "Thần y vu bách thảo" vừa hay cho y viên dược hoàn kéo dài tính mạng.

"Viên dược hoàn này là phối giữa vu cổ ở Miêu Cương cùng với nọc độc bò cạp, xà trùng, mặc dù có thể cứu mạng, nhưng độc này cũng sẽ lưu lại bên trong thân thể, nhẹ thì tê liệt, câm điếc, nặng thì có thể sẽ thành hoại tử, trừ phi chỉ còn một đường sinh tử, bằng không không thể dùng viên dược này."

Câm điếc, bại liệt, hoại tử? Đối với Túc Cảnh Mặc lúc đó bốn phía là địch mà nói, không khác nào phải chết, vì vậy Túc Cảnh Mặc dù có chết cũng không có đụng đến hồ lô vàng kia.

Cũng không biết hồ lô vàng kia có chôn xuống theo hắn không?

Nghĩ như vậy, Túc Cảnh Mặc liền đi tới một bên quan tài đá, đẩy ra.

Đập vào mắt chính là áo gấm đã mục nát từ lâu, đồ vật đen đúa lầy lội, mà hài cốt của y e là trong một ngàn năm từ lâu cũng đã mục rữa.

Ngoại trừ mấy thứ này, còn lại đều là đồ vật tùy thân khi y còn sống, hầu hết đều là vàng bạc ngọc quý, mặc dù không phải là đồ y yêu thích, nhưng cũng là thứ mà một đế vương nhất định phải có.

Túc Cảnh Mặc không liếc đến bảo vật thêm lần nào nữa, tay y nhanh nhẹn lật lên từng tầng từng tầng áo gấm mục nát, tìm kiếm hồ lô có khả năng thất lạc bên trong.

Quan tài đá rất lớn, Túc Cảnh Mặc tìm kiếm hồi lâu mới thấy được hồ lô vàng kia, vặn mở ra đồ nhét bên trong miệng hồ lô, vì không bị nhiễm tạp khí bên ngoài, nên chúng vẫn hoàn chỉnh không hư hại.

Túc Cảnh Mặc không nhịn được cười nói: "Chỉ là hoàn toàn tách biệt với thế giới hơn ngàn năm, cũng không biết còn có hiệu dụng nữa không."

Mà đối với hiệu quả dùng dược của Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc cũng không có lo lắng như vậy.

Không uống thì Đàm Trình chắn chắn sẽ chết, mà uống thuốc này, ít nhất còn có thể lấy lại mạng, còn bị liệt, điếc, câm, biến thành người hoại tử, điều này thì có liên quan gì tới y?

Đàm Trình sớm đã mất đi ý thức, Túc Cảnh Mặc liền trực tiếp ném vào trong miệng Đàm Trình.

Chỉ là, Đàm Trình không có ý thức nên không cách nào hoàn thành công việc nuốt xuống, vậy nên viên thuốc này không thể bị hắn nuốt xuống được.

Thấy thế Túc Cảnh Mặc đành đưa ngón tay vào trong miệng Đàm Trình, đem viên dược đẩy mạnh vào trong cuống họng hắn, tuy nhiên y chỉ là linh hồn nên không cách nào tiếp xúc với bất cứ đồ vật gì từ ngoại giới, nhưng mà cảm giác mềm mại từ miệng người sống truyền đến ngón tay, vẫn khiến cho Túc Cảnh Mặc khó chịu cau mày, nhanh chóng buông ngón tay ra.

Sau đó nhấc cằm Đàm Trình lên, ngón tay cái dùng sức nhấn xuống hầu kết Đàm Trình, làm cho Đàm Trình không tự chủ nuốt xuống, viên thuốc vì phản ứng vô thức của Đàm Trình mà đi xuống.

Đợi lần này làm xong, Túc Cảnh Mặc như thể rất ghét mà buông tay đang nắm cằm Đàm Trình, đứng ở một bên quan sát phản ứng của hắn.

Có điều, Túc Cảnh Mặc không nghĩ tới, sắc mặt Đàm Trình vốn là xanh trắng, sau đó bắt đầu biến thành màu đen, tựa như sắc mặt người chết được mấy ngày!

Túc Cảnh Mặc cả kinh, muốn tiến lên giúp Đàm Trình phun ra viên dược kia, vậy mà còn chưa chạm tới Đàm Trình, thế mà Đàm Trình đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra, hai con ngươi không có tiêu cự gắt gao trừng về phía trước, thân thể co lại, hai tay nắm thành nắm đấm liên tục che lấy bụng, cuống họng phát ra tiếng khàn khàn thống khổ.

Mộ thất vốn là luôn tĩnh lặng nay nhất thời lại tràn ngập tiếng người bên bờ sinh tử thống khổ giãy dụa, âm thanh thê thảm khủng bố.

Dược có tác dụng rồi...

Túc Cảnh Mặc khóe mắt cong cong, theo lệ treo lên khuôn mặt.

Dược tổng cộng chỉ có ba viên, Túc Cảnh Mặc cho Đàm Trình dùng một viên, dùng xong hồ lô vàng kia liền bị y tiện tay ném vào trong quan tài đá. Chờ tới đêm khuya, Đàm Trình cũng coi như là lấy về được một mạng.

Đêm khuya là thời khắc những oán quỷ lộng hành nhất, những hồn phách binh lính bị y giết mấy trăm năm trước, dường như cũng giống như y bị nhốt bên trong lăng mộ dưới núi này, không thể rời đi cũng không cách nào tiêu tan, núi này đến đây đã hơn một nghìn năm, cũng có hơn một nghìn oán quỷ.

Oán quỷ oán khí càng lớn, càng là oán hận người sống, đây không phải nói rằng bọn chúng có ý thức, mà là có một loại oán hận - ngửi thấy khí tức của người sống, chúng nó liền không có cách nào giải đi oán niệm này, muốn khiến người sống cũng giống như bọn chúng. Nói đơn giản chính là "Chết rồi cũng phải kéo theo người vô tội cùng đi, không muốn chỉ mình bi thảm".

Đương nhiên, nhân loại vô luận làm cái gì cũng không tránh khỏi cùng đối thủ tranh đấu, cho dù chết đi biến thành ác quỷ cũng phải tranh đoạt phân chia cao thấp, những nhóm quỷ hồn này nếu muốn đạt được sức mạnh to lớn thì hồn phách người sống chính là đồ bổ tốt nhất, chỉ là ở thôn Ninh Hóa này trăm năm qua tổ tiên luôn truyền tai nhau nói, ban đêm không thể lên núi, cho nên mà nói những oán quỷ ở đây đã khát vọng sinh tồn cũng phải mấy trăm năm rồi.

Lý do tại sao địa cung này vẫn là một vùng "sạch sẽ", chính là do những oán quỷ bị Túc Cảnh Mặc giết chết có phần kiêng kỵ y nên không dám đến gần cung điện dưới lòng đất này.

Nhưng mà tối nay lại có chút không giống, khí tức của người sống từ cung điện sâu xa dưới lòng đất truyền đến, khiến vô số oán quỷ đều rục rà rục rịch.

Tuy rằng sợ linh hồn đế vương trong cung, nhưng chung quy vẫn còn có những ác quỷ không nhịn được muốn thử sức đoạt lấy hồn phách người sống.

Một tên, hai tên, mười tên, cho dù bao nhiêu Túc Cảnh Mặc cũng thoải mái có cách ứng đối, chẳng qua khi mười mấy ác quỷ tiến công cùng một lúc, tránh không được quên mất Đàm Trình nằm bên cạnh.

Y nhớ tới hình như ngọc bội tùy thân của mình có thể khiến cho người này không bị oán quỷ thương tổn, toàn thân Túc Cảnh Mặc né tránh một ác quỷ cắn xé, hạ thấp thân người rồi ném ngọc bội vào trong lòng Đàm Trình.

Thật vất vả mới cứu sống người, cũng không thể để cho những tên rác rưởi này ăn mất hồn phách.

Đàm Trình lần thứ hai mở mắt, nhìn thấy chính là hình ảnh mình bị ác quỷ vây quanh.

Ác quỷ tóc tai rối loạn, dơ bẩn còn lộ ra hốc mắt xương cốt, con mắt màu trắng phát ra ánh sáng xanh lục lạnh lẽo mang theo tia thèm nhỏ dãi, miệng đầy máu, khóe miệng dính nước màu xanh biếc, lỗ mũi như hai cái lỗ đen, hai má gầy trơ xương, da mặt giống như mục nát nhăn nheo lại, như là chỉ cần tới gần, một luồng mùi xác thối gay mũi sẽ lập tức trần ngập trong xoang mũi.

Đàm Trình vừa mới tỉnh lại thì nhìn thấy một màn như vậy, dù là hắn có tỏ ra không sợ hãi, đối diện với tình huống thế này, tâm cũng nguội nửa phần,

Đàm Trình giãy dụa muốn bắt đầu chạy trốn, lại phát hiện thân thể mình không hề nghe theo ý thức di chuyển dù chỉ một chút!

Chuyện gì thế này?!

Hắn hiện tại đang ở đâu? Tại sao thân thể không có cách nào di chuyển? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Hắn đã chết sao, cho nên có thể nhìn thấy ác quỷ, hay là nói, hắn hiện tại đã đến tám tầng địa ngục kia?

Chỉ là bọn ác quỷ cũng không đợi cho Đàm Trình suy nghĩ rõ ràng, trong lúc mà Đàm Trình mở mắt ra, dương khí của người sống nháy mắt tràn ngập khắp mộ thất, khiến cho bọn ác quỷ không nhịn được trực tiếp nhào tới.

Đàm Trình mắt thấy một ác quỷ đối diện sắp bổ tới hắn, khuôn mặt âm u khủng bố làm cho hắn theo bản năng nhắm mắt lại.

Hai mắt nhắm chặt không thấy được chuyện gì xảy ra, mà lỗ tai lại nghe được tiếng ác quỷ rít lên chói tai rất thê thảm, nghe được tiếng này Đàm Trình liền mở mắt ra thì thấy một thanh kiếm sắc bén từ phía sau ác quỷ xuyên qua hồn thể của nó, ác quỷ kia chỉ trong chốc lát liền biến thành một luồng khói xanh rồi biến mất.

Sau khi biến mất, chủ nhân thanh kiếm ngay lập tức xuất hiện trước mặt Đàm Trình.

"Thật là một đám không biết là thứ gì... còn muốn tiếp tục?" Lời này vừa nói xong, rất nhiều ác quỷ vì sợ hãi mà chạy trốn rồi biến mất trong mộ thất.

Mặc đồ Vân Cẩm màu đen đỏ giao nhau, eo đeo ngọc bội trắng, tay cầm một thanh kiếm có gắn chân châu bảy màu, chín hoa ngọc, hàn quang bức người, lưỡi bảo kiếm như sương tuyết, mắt đào cong cong ẩn hiện ý cười, môi mỏng hơi nhếch lên, y không đội quan miện làm cho mái tóc dài ít bị che khuất hơn, trâm cài đầu bằng gỗ đàn hương khắc long văn cài trên đầu hơi lay động, người này mang theo sự mê hoặc chí mạng, mạnh mẽ, tuấn lãng, đôi mắt đào hoa kia khiến cho bậc đế vương uy nghiêm này còn mang theo một chút không dễ dàng bị trói buộc. 

Mà người con trai như ngọc bích này, lại trong nháy mắt nâng lên bảo kiếm rồi hạ xuống một đao, đem bọn ác quỷ còn lưu lại giết không còn một mống.

Nói ra người này mới phải là ác quỷ đáng sợ nhất ngôi mộ, rõ ràng y có thể ở một khắc tiếp theo muốn mạng của hắn, vậy mà Đàm Trình vẫn như trước nhìn đến ngây dại, sững sờ, còn không có một chút cảm giác sợ hãi.

Ánh mắt Đàm Trình nhìn chằm chằm một cách rõ rệt, Túc Cảnh Mặc muốn không thấy cũng khó, tiện tạy liền vứt luôn bảo kiếm quý hơn ngàn vàng sang một bên, tỏ vẻ đầy hứng thú mà mắt đối mắt với Đàm Trình, thấy đối phương vẫn ngây ngốc như trước, tay Túc Cảnh Mặc huơ huơ trước mặt Đàm Trình.

"Trẫm là người thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần là mỹ nhân có diện mạo xinh đẹp, dù nam hay nữ cũng không để ý, trẫm đều không từ chối." Nói đến đây, khóe môi Túc Cảnh Mặc câu lên làm cho đặc biệt dễ nhìn: "Chỉ có điều, ngươi như vậy."

Nhìn ngó vóc dáng cao gầy của Đàm Trình, diện mạo đoan chính, ngược lại cũng đẹp mắt, nhưng chỉ có thể dùng hai chữ nhã nhặn để hình dung, thực sự không thể nói là một mỹ nhân, "Trẫm nhưng là 'ăn không vô'."

Đàm Trình tất nhiên nghe ra được ý trêu chọc trong lời nói của y, sau khi hoàn hồn hắn mới ý thức được quả thực nhìn chằm chằm vào một người thực sự là không tốt, đành phải nhìn qua chỗ khác, có chút xấu hổ mà nói một câu :"Xin lỗi."

"Xin...lỗi?" Mặc dù có thể đoán được ý nghĩa của hai từ 'xin lỗi' này, nhưng khóe mắt Túc Cảnh Mặc vẫn hơi nhếch lên, cách người này nói cùng y thực không giống nhau, có từ y thậm chí không thể nào hiểu được ý tứ trong đó, sự cách biệt hơn một ngàn năm, không chỉ có quần áo trang phục, ngay cả cách giao tiếp cũng khác nhau, vậy mà ngược lại y cảm thấy vô cùng thú vị.

Sợ rằng Túc Cảnh Mặc không hiểu rõ, Đàm Trình vội vàng giải thích :" Ý của tôi là ..ừm.." Suy nghĩ kỹ trong chốc lát, Đàm Trình mới nói: "Thất lễ."

Thất lễ? Hai từ này là tập quán thường dùng cho nữ tử, lần này lại bị một tên đàn ông dùng trên người y.

"Từ thất lễ này nên dùng cho nữ tử..." Tuy rằng không phải dùng như vậy.

Túc Cảnh Mặc vừa nói như thế, Đàm Trình thực sự cũng không biết đáp lại như thế nào, đặc biệt giờ phút này cơ thể hắn không có cách nào di chuyển, tư thế nằm cùng người này nói chuyện, khiến cho hắn cảm thấy rất quẫn bách. Tuy cơ thể bất động nhưng Đàm Trình biết được bản thân đã tránh thoát một kiếp, còn sống, chỉ là...

"Tại, tại sao? Tôi không thể cử động."

"Không thể cử động?" Túc Cảnh Mặc hơi nhíu lông mày, thực sự là bị liệt?

Lời này Túc Cảnh Mặc không nói ra, chỉ là ngổi xổm xuống quan sát tình huống của Đàm Trình, cầm lấy tay Đàm Trình để thăm dò mạch đập của hắn, nhưng cũng không thấy được cái gì.

"Có thể qua một thời gian ngắn là tốt." Trái lương tâm mà nói, Túc Cảnh Mặc khẽ cười, "Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa biết nên xưng hô với ngươi như thế nào?"

Nói xong, Túc Cảnh Mặc phá lệ mà tự mình đỡ Đàm Trình ngồi dựa vào trụ đá bên cạnh.

"A, anh gọi tôi Đàm Trình là được."

"Đàm Trình? Đây là tên?" Nhìn dáng dấp Đàm Trình, nên sớm cập quán mới phải, "Còn vị quán tự?"

*Ngày xưa con trai trên 20 tuổi thì làm lễ đội mũ, gọi là cập quán, dưới 20 tuổi gọi là vị quán. Còn chuyện trên 20 tuổi có phải thêm danh tự hay không thì uỏ bu mính bái.

Ngẩn người một lát Đàm Trình mới hiểu được là Túc Cảnh Mặc đang nói gì, liền cười đáp: "Hiện tại đã không phân chia tên với tự, tên gọi đã được tối giản hóa thành một từ duy nhất. Hơn nữa... cũng không nói là cập quán nữa, mà được gọi là thành niên, nam nữ mười tám tuổi thì thành niên."

"Ồ?"

Thấy Túc Cảnh Mặc chỉ cười và nói một từ, Đàm Trình suy nghĩ một chút vẫn nói ra: "Vậy, anh gọi là Túc Cảnh Mặc? Đây là tên sao?"

Ba chữ Túc Cảnh Mặc lại lần thứ hai trong miệng người trước mặt nói ra, điều này làm cho cái người thân từng là đế vương híp mắt một cái, "Túc Cảnh Mặc đúng là tên, chỉ là chưa từng có người nào gọi ra như vậy." Y là đế vương trên vạn người, không ai dám gọi thẳng tục danh của y, mà trước khi trở thành đế vương, y cũng là tam hoàng tử.

Tên của người xưa, chủ yếu dùng để tự xưng; Tự của người xưa, chủ yếu dùng cho người khác xưng. Đương nhiên, cũng không phải đối với tất cả tình huống đều phải xưng tự không được xưng tên, cái này còn phải xét địa vị hai bên mà phân định. Những người có địa vị tương đương, xưng hô với người khác dùng tự không dùng tên, tự xưng thì dùng tên không dùng tự; mà trưởng bối đối với vãn bối, giáo viên đối với học sinh, cấp trên đối với cấp dưới, cũng có thể gọi tên mà không cần gọi tự, như vậy càng thể hiện thân thiết hơn. Nhưng mà thân phận Túc Cảnh Mặc như vậy, có là trưởng bối hay thái phó cũng không thể gọi thẳng tên y. Ba chữ "Túc Cảnh Mặc" đến trưởng bối cũng không thể gọi như vậy mà Đàm Trình phát hiện vừa nãy chính mình trực tiếp gọi tên y, nếu như dựa theo chế độ thời xưa, đây chính là đại bất kính.

"Có phải theo hình phạt của người xưa khi đó, tôi gọi thẳng tên anh, liền bị đánh chết?"

Nhìn Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc lắc lắc đầu, "Trước là ngoạt cực hình."

Thời phong kiến có năm hình phạt bao gồm Mặc, Nhị, Ngoạt, Cung, Đại Hình*, ngoạt cực hình là cắt bỏ xương bánh chè của phạm nhân - một loại nhục hình. Đàm Trình là nhà khảo cổ học không thể không biết cái này.

*Mặc hình: In chữ lên mặt rồi bôi mực lên; Nhị hình: cắt mũi; Cung hình: Ai phạm tội dâm, con trai aka tịnh thân, con gái giam trong nhà bịt kín âm đạo. Trong dân gian hay gọi ""Nam tử cát thế, nữ tử u bế".

"Vậy tôi nên gọi anh như thế nào? Xưng tự hay xưng hào?"

"Tự Quân Chi, tôn hào là "Ứng Đức văn võ thánh đế". Chết đã rất nhiều năm, Túc Cảnh mặc cũng không để ý chuyện xưng hô, thuận miệng nói một câu. Chỉ là y không biết lời này rơi vào trong tai Đàm Trình, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.

Túc Cảnh Mặc đang khoác lên mình áo bào hoàng đế, dù là như vậy Đàm Trình vẫn là một vẻ hoài nghi, Y rốt cuộc có phải là hoàng đế? Bởi vì trong lịch sử căn bản hoàn toàn không có đế vương họ "Túc". Mà lúc này, Túc Cảnh Mặc nói tôn hào của y là 'Ứng Đức văn võ thánh đế", đây chính là chỉ rõ cho Đàm Trình biết khi còn sống y là một đế vương, càng làm cho hắn sợ hãi chấn kinh là, bên trong lịch sử không hề có tôn hào "Ứng Đức văn võ thánh đế" nào.

Đường Huyền Tông với hai mươi bảy năm Khai Nguyên phong tôn hào 'Khai Nguyên Thánh Văn thần võ hoàng đế". Tống Thái Tổ với năm đầu Càn Đức phong tôn hào 'Ứng Thiên Quảng Vận Nhân thánh văn võ chí đức hoàng đế' mà thời Minh Thanh, nhiều hoàng đế tàn bạo của tiền triều có tôn hào hoàng đế làm ra rất nhiều hành vi thất đức, cho nên không thừa nhận tôn hào của chính mình, Đàm Trình đã lật qua rất nhiều sách cổ, thế mà thật sự không biết đến có vị "Ứng Đức văn võ thánh đế"....

Vậy......tuy nhiên những người khảo cổ ở lại thôn Ninh Hóa đều có suy đoán riêng, nhưng Đàm Trình hắn,  Giang Ba đã chết, Trương Tuấn với cả giáo sư Lý Quốc Hiền cũng đều có một đáp án ẩn sâu dưới đáy lòng giống nhau, đến khi đáp án này chậm rãi nổi lên trên mặt nước, Đàm Trình vừa hưng phấn vừa kích động giống như hồng thủy trào đê, mênh mông cuồn cuộn, ào ào từ trong tâm lý của hắn tràn ra! Không thể áp chế, hắn thậm chí cảm thấy mỗi một cọng lông tóc gáy trên người mình cũng đang gợn lên như sóng lớn biển rộng!

"Người..." Tâm lý bị kích thích quá độ đến nói không thành lời, đợi một chút, Đàm Trình mới nghĩ ra cách nói điều hắn muốn hỏi nhất.

"Quốc hiệu của người, quốc hiệu của các người là gì?!"

Giọng điệu câu nói này của Đàm Trình tựa hồ không giống lúc bình thường ôn hòa bình thản, lại mang theo cảm xúc phi thường hưng phấn, khiến cho Túc Cảnh Mặc lưng đang đối diện với hắn cũng nhịn không được xoay người liếc nhìn hắn, chỉ thấy lông mày Đàm Trình lúc kéo dài, lúc ngắn lại, đôi môi mấp máy run run, như là đang đợi y nói cho một câu trả lời quan trọng nhất cuộc đời, mà sắc đen trong con ngươi luôn gắt gao theo dõi trên người y, lóe lên ánh sáng cực kỳ thích thú, điều này làm cho y chợt nhớ đến kiếp trước người từng đối mặt với uy nghiêm của hoàng đế cũng dám trắng trợn mà nói là bạn tốt, khi đó ánh mắt nhìn y như cầu thân với người con gái hắn yêu nhất.

Không khỏi cười lên một tiếng, đáp án của y rất quan trọng sao?

"Quốc hiệu là Tự."

Tù trưởng bộ lạc Hạ từng mở rộng, xây dựng đất nước, lấy chữ Hạ làm quốc hiệu. Thủ lĩnh nhà Chu là Cơ Phát diệt được nhà Thương sáng lập quốc*, lấy chữ Chu làm quốc hiệu. Tổ tiên nhà Tần họ Doanh, bởi vì có công nuôi ngựa được nhà Chu phong cho đất Tần, liền lấy quốc hiệu là Tần; sau thăng lên làm chư hầu, vẫn tiếp tục lấy quốc hiệu là Tần, Tần vương Doanh Chính sau đó diệt được sáu nước chư hầu khác mà tự xưng là Thủy hoàng đế, tiếp tục sử dụng quốc hiệu Tần. Tống Thái Tổ tên thật Triệu Khuông Dận trước khi xưng đế từng vì đoạt được chính quyền nhà Hậu Chu, lấy đất Tống Châu nơi Triệu Khuông Dận được phong làm Quy Đức quân Tiết độ sứ để làm quốc hiệu, vì nơi đó cổ xưa vốn thuộc về đất Tống, thuận luôn lấy Tống làm quốc hiệu......

*Ngày xưa Trung Quốc chỉ là các bộ lạc, trong đó có bộ lạc Hạ- gọi là Hoa Hạ, sau đó Chu Phát tập hợp các bộ lạc rồi trở thành thủ lĩnh tiệu diệt Trụ Vương là nhà thương ( Aka Trụ Vương - Đát Kỷ), thời đó vẫn chỉ là các nước chư hầu. Sau sau đó Doanh Chính xưng đế thì Trung Quốc mới được coi là một thể thống nhất - ông tự gọi mình là vị vua đầu tiên (Thủy Hoàng đế- vị vua đầu tiên).....

Mà quốc hiệu Tự, e là học sinh cấp hai cũng biết rằng, bên trong lịch sử không hề tồn tại...

Nhìn chăm chú vị hoàng đế trước mắt, Đàm Trình nóng lòng muốn bò dậy đứng lên, muốn cầm lấy vai người này mà hỏi y có phải là lừa hắn hay không, muốn đối diện trực tiếp với y để xem có phải y nói dối hắn?

Đang đấu tranh, tay chân hình như từ từ mà cảm giác được một chút sức lực, Đàm Trình run rẩy vịn vào trụ đá chậm rãi đứng lên, hai chân bước từng bước run rẩy đến trước mặt Túc Cảnh Mặc, như quên mất thân phận y, càng quên luôn người này hiện là linh hồn, Đàm Trình nắm thật chặt vai Túc Cảnh Mặc, trừng trừng nhìn vào mắt y: "Tự?! Lời anh nói là sự thật?! Anh không có đùa giỡn, không có cố ý nói dối để lừa gạt tôi đi? Anh thật ra là hoàng đế Hán triều đi! Anh cũng không phải là họ Túc mà là họ Lưu, đúng không!!"

Khoảng cách một thước, cùng với chất vấn cuồng loạn, giúp người này đứng lên y còn chưa than thở người này may chưa trực tiếp bị liệt, lại bị hắn không biết lên cơn điên gì chọc giận.

"Cút!" Túc Cảnh Mặc tâm phiền liền vung tay lên đem Đàm Trình còn chưa đứng vững đẩy ra năm mét, Đàm Trình hai chân mềm nhũn ngã quỵ ở mặt đất.

Đàm Trình sững

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net