Chương 27: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26
Edit: Huyền Dani

Trước đó, khi hắn vừa mới tiếp cận cổ mộ này, giáo sư Lý Quốc Hiền đối với nghiên cứu sinh mà ông dẫn dắt từng nói qua: "Đại mộ này có chút cổ quái."

Lúc đó hầu hết tất cả những nhà khảo cổ đều suy đoán đây là lăng mộ triều Hán, nếu không phải triều Hán, thì cũng phải là lăng mộ được lập trong khoảng thời gian trước triều Đường sau triều Hán. Nhưng Lý Quốc Hiền lúc đó lại không phát biểu ý kiến gì, đứng trước mặt mọi người ông chỉ nói một câu: Không có nắp quan tài để nghiên cứu, tất cả suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Sau đó khi đối mặt với mấy sinh viên bọn hắn, Lý Quốc Hiền ít nghiêm cẩn hơn, liền nói cho bọn họ biết đại mộ này không đơn giản, để cho bọn họ đi quan sát thật tỉ mỉ.

Có lẽ lúc đó Lý Quốc Hiền đã phát hiện ra được cái gì đó, trong lòng đã có tính toán từ lâu, chỉ là ông không thể khẳng định mà thôi.

Tại giữa ngày hôm sau khi khai quật cổ mộ, Đàm Trình cũng dần hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Lý Quốc Hiền, đại mộ này rất kỳ quái. Nói đến kỹ thuật xây dựng hầm mộ, nó lạc hậu hơn so với thời Đường, lại tiến bộ hơn với thời Hán, bọn họ có một lần từng cho rằng đây là mộ thời Nam Bắc triều, mà sau khi tỉ mỉ quan sát những đồ vật chôn theo được khai quật, dù là hoa văn đồ án, hay phong cách thiết kế đều có chút bất đồng.

Bọn họ tiến hành đo lường cho xương cốt của ngàn người bồi táng đã sớm được đào ra được vài năm cách không xa kia, biểu hiện niên đại ước chừng 1500 năm trước... Thế nhưng 1500 năm trước, đó chính là Ngụy Tấn Nam Bắc triều!

* Nguỵ Tấn Nam Bắc Triều: 220 - 589

Không biết nên giải thích thế nào những đáp án mâu thuẫn này, theo tiến độ đào bới càng vào sâu, Đàm Trình càng bức thiết muốn biết được thân phận chủ nhân ngôi mộ. Hắn từng nghĩ ra vô số suy đoán, có cả suy đoán mà ngay cả Đàm Trình cũng khó thể tin tưởng.

Hắn nhớ tới Trương Tuấn từng nói đùa với hắn và Giang Ba là: "Có thể là đại mộ này không thuộc về bất cứ một triều đại nào đã biết trong lịch sử? Ha ha, hay là nói bởi vì một nguyên nhân nào đó triều đại này đã bị lịch sử quên lãng."

Nghe xong lời này, trái tim Đàm Trình hơi lộp bộp một chút, mắt liếc nhìn Trương Tuấn miệng mang ý cười, nhưng ánh mắt lại không có một chút ý cười nào.

"Giống như cổ quốc Lâu Lan* trong truyền thuyết kia ư?" Đàm Trình không trả lời câu nói mang tính thăm dò của Trương Tuấn, chỉ hỏi ngược lại một câu.

 *Lâu Lan Quốc đã biến mất một cách thần bí trong lịch sử chỉ trong một đêm, rất nhiều dân cư cũng đồng thời "mất tích". Để biết thêm chi tiết xin dùng Wikipedia.

"Cậu là muốn nói có thể tồn tại một giai đoạn lịch sử bị đứt gãy?" Khi đó Giang Ba nói ra một lời liền trúng ý của Trương Tuấn, "Lại như Hạ, Thương hơn 2000 năm TCN trước kia, bởi vì không có văn hiến ghi chép lại, giới sử học nước ngoài căn bản không thừa nhận...."

Nói tới điểm này, Giang Ba cũng nghi ngờ, "Thế nhưng hơn một ngàn năm trước chính là thời điểm chế độ phong kiến phát triển mạnh mẽ, lịch sử Trung Quốc về mặt thời gian không hề bị gián đoạn chút nào, làm sao có khả năng giữa đường liền xuất hiện một đế quốc, hơn nữa toàn bộ lịch sử đều không có ghi chép. Đây căn bản là chuyện không thể! Coi như thật sự có rất nhiều nguyên nhân khác, như đế quốc bị diệt, cũng không thể ở trong chính sử ngay cả một chút ghi chép cũng không có!"

Kỳ thực nghi hoặc của Giang Ba cũng giống như Đàm Trình, càng là nghi hoặc của tất cả những nhà khảo cổ đang thủ vững tại đại mộ này. Coi như lịch sử thật sự tồn tại một triều đại mà bọn họ không biết đến, nhưng ít ra về sau trong chính sử mỗi một triều đại sẽ có ghi chép một ít, nhưng dù lật hết tất cả sách sử học, bọn họ cơ hồ một chút dấu vết cũng không tìm thấy được.

Nếu suy đoán của bọn họ chính xác, đế quốc này thật sự từng tồn tại ở đây, giống như kiểu đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, không lưu lại vết tích trong ký ức của bất luận kẻ nào, đem lại cảm giác như chưa từng tồn tại...

Suy đoán như vậy thật đáng sợ, quá mức khó có thể tin tưởng, khiến Đàm Trình cảm thấy không thể có loại khả năng này.

Nhưng, nhìn quỷ hồn đã mất được ngàn năm trên nhân thế ở trước mắt, Đàm Trình không khỏi cười khổ, nói rằng không có khả năng, hắn cũng đã từng cho rằng cõi đời này không tồn tại quỷ hoặc thần, nhưng người trước mặt lại là cái gì?

Giống như có một nhà bác học nghiên cứu không gian vũ trụ từng nói, nói cho cùng nhân loại đối với vũ trụ cũng chỉ là một vật quá mức nhỏ bé, mà chúng ta lại vẫn cứ dùng đầu óc nhỏ bé cực đoan để giải thích vũ trụ khổng lồ này, ngảy cả vũ trụ không thấy rõ được, thế thì làm sao có thể khẳng định lời nói này là không thể.

Thời gian là cái gì, bắt đầu từ đâu và ở đâu kết thúc, ở đâu dừng lại, ai cũng không biết, ai có thể nói chắc chắn, quá khứ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì...

Câu nói kia của Đàm Trình: "Trong lịch sử không hề có hoàng đế Túc Cảnh Mặc, càng không có vương triều nào tên 'Tự'......", điều này làm cho Túc Cảnh Mặc trong nháy mắt giật mình.

"Không có?"

"Không có." Đàm Trình lắc đầu nói: "Sử sách cũng không có ghi ghép."

Không biết Đàm Trình nói sai chỗ nào mà khiến cho Túc Cảnh Mặc bật cười lên: "Sách ghi chép lịch sử? Ta ngược lại càng hiếu kì là ngay cả một tòa lăng mộ đang tồn tại ở đây, ngươi vẫn còn tin tưởng vào sách sử kia?"

Nói đến đây, Túc Cảnh Mặc híp mắt lại, tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng y vẫn có nghi hoặc, vì sao không có ghi chép, chuyện khi còn sống y có thể biết, thế nhưng chết rồi đối với chuyện phát sinh bên ngoài kia y lại không thể biết được, Tự, trước lúc y chết cũng tồn tại được 70 năm, chẳng lẽ sau khi y chết Tự liền bị diệt.

Không, không thể, lúc đó các nước phụ thuộc phiên bang ở biên giới Đại Tự căn bản không có năng lực chống lại Đại Tự được, tứ phương từ lâu đã kinh sợ binh mã Đại Tự. Coi như không đề cập vấn đề này, Túc Cảnh Mặc cũng không cho rằng sau khi hắn chết, đệ đệ máu lạnh vô tình lên làm đế vương sẽ để cho Đại Tự bị diệt.

Nhìn ánh mắt Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc biết rằng người này sẽ không đưa cho y một lời bịa đặt..

Dường như nhớ ra cái gì đó, Túc Cảnh Mặc đột nhiên nở nụ cười,

"Ngươi là nhà khảo cổ? Nhà khảo cổ là người như thế nào?"

Không biết tại sao Túc Cảnh Mặc lại hỏi một câu như vậy, khi Đàm Trình chuẩn bị giải thích, thế mà cũng không biết nên giải thích như thế nào mới chuẩn, ở cổ đại, khảo cổ cũng không phải là một nghề nghiệp, khảo cổ có lúc mang ý nghĩa là đào mộ phần, bởi vì thời cổ đại Trung Quốc bị ảnh hưởng bởi tư tưởng nho giáo, nên việc đào bới mộ tổ người khác là chuyệt không thể dung thứ đối với đạo đức nho giáo. Nhưng loại nghề này vẫn là có tồn tại, khác với gia tộc đạo mộ từ xưa đến nay, thân phận khảo cổ của bọn họ hiện tại đã có chút hợp pháp, giống như Tư Mã Thiên, bọn họ đều là nghiên cứu lịch sử, cũng không phải chuyên đi lật quan tài người ta.

"... Khảo cổ là một công việc, nghiên cứu văn hóa lịch sử thời cổ, danh nhân lịch sử, hơn nữa phải có được sự cho phép của nhà nước mới được tiến hành khai quật..."

"Đạo mộ*?"

*Nguyên văn là đạo quan: nghĩa là người chuyên làm nghề trộm.

"Không... Cái này không giống nhau lắm." Tuy rằng Đàm Trình cũng không biết khác nhau ở chỗ nào....

"Có gì khác nhau," Túc Cảnh Mặc xì cười một tiếng "đều là đi trộm mộ, dù cho mượn lý do là có giấy phép, cũng không thế thay đổi sự thực này."

Nói đến đây, Túc Cảnh Mặc cũng không có ý định nói tiếp, thời đại này cùng thời đại của y khác nhau, chuyện y để tâm bây giờ cũng không phải những thứ này...

"Mà thôi, vậy nếu là 'nhà khảo cổ', ngươi tất nhiên biết được trăm dặm xung quanh nơi này, có bao nhiêu lăng tẩm đế vương đúng không?" Đại Tự bọn họ có một khu mộ dành riêng cho đế vương, hầu như hết thảy đế vương đều an táng tại nơi đó.

Tây An là một cổ thành lịch sử, các triều đại lăng mộ đế vương xung quanh Tây An có rất nhiều, là nơi mà các lăng mộ đế vương tập trung khá nhiều, ngoại trừ lăng mộ Tần Thủy Hoàng ở ngoài, còn có 11 lăng mộ hoàng đế Tây Hán, 18 lăng mộ hoàng đế triều Đường. Chỉ là, riêng một vùng tại thôn Ninh Hóa này, bọn họ thật sự chỉ phát hiện mỗi một tẩm mộ.

"Vùng này, ngoại trừ... lăng mộ của anh... Bên ngoài, còn có mấy toà chôn dưới hầm, hướng đông nam có một toà núi gọi là Thủy Trạch, đã khai phá ra được là một toà lăng mộ, tựa sát vào lăng tẩm của anh, có thể đoán... chắc là lăng tẩm hoàng hậu của anh."

"Lăng tẩm hoàng hậu?" Túc Cảnh Mặc tựa như cười mà không cười, như là nghe phải cái gì không đúng, y nhìn Đàm Trình hỏi lại lần nữa: "Ngươi nói... lăng mộ hoàng hậu?"

"Đúng...." Trong mắt Đàm Trình thấy được biểu tình của Túc Cảnh Mặc, do dự trong chốc lát mới chậm rãi nói: "Ở hướng đông nam của lăng mộ đế vương thông thường mà nói đều là lăng mộ hoàng hậu, hơn nữa, mấy năm trước những tiền bối từng thăm dò, đã từ đó mà đào ra một số phụ nữ cùng đồ vật chôn theo. Ngoại trừ hoàng hậu, thì không có ai có thể chôn ở phía đông nam lăng mộ anh."

Túc Cảnh Mặc gật gật đầu, mấy nhà khảo cổ này xem ra vẫn là hiểu được chút ít, "Hướng đông nam đúng thực nên là lăng mộ hoàng hậu."

Đàm Trình rõ ràng thấy được giọng điệu Túc Cảnh Mặc nói chuyện như vậy, nhất định là cảm thấy buồn cười việc hắn nói tói lăng mộ hoàng hậu, điều này làm cho Đàm Trình nhịn không được cố hỏi: "Chẳng lẽ không phải sao? Đó không phải là lăng mộ hoàng hậu của anh?"

"Ngươi nói phải, thì chính là phải." Cũng không đợi nghe Đàm Trình nói thêm lời phản bác gì nữa, vẻ mặt Túc Cảnh Mặc mang ý cười, còn có một chút bất cần đời nói: "Không biết là đến bao giờ những nhà khảo cổ các ngươi mới có thể mở ra lăng mộ kia, ta thật ra cũng muốn nhìn một chút xem "hoàng hậu" của ta là ai đây."

'Đùng ——' một tiếng, rõ ràng ý tứ hàm xúc của Túc Cảnh Mặc khiến đầu óc Đàm Trình phút chốc nổ vang.

Y là có ý gì? Muốn biết hoàng hậu là ai? Đó chính là nói....

"Anh không có hoàng hậu sao? !"

Lời này Đàm Trình nói ra vốn không hề để ý tới ánh mắt hắn giờ phút này mang theo mấy phần nóng bỏng.

Túc Cảnh Mặc cười cười mà nhìn Đàm Trình, một hồi lâu mới lên tiếng: "Trẫm không lập hậu... Ngươi rất vui vẻ?"

"A... Không, không có...." Đàm Trình nói, ánh mắt còn đặc biệt mở rộng, "Chỉ là có chút kỳ lạ, theo lý thuyết anh đã sớm lập hậu mới đúng."

Túc Cảnh Mặc liếc mắt nhìn Đàm Trình, nói rằng: "Hoàng hậu thì chưa lập, nhưng phi tần cũng không ít. Nói không chắc thì táng trong lăng mộ kia đều là nhóm phi tần của ta."

Mặc dù không phải kết tóc làm thê, nhưng có thể dưới tình huống y không có hoàng hậu, sau đó hoàng đế đời kế lập cho y một vị rồi an táng tại kia cũng không chừng.

"Cũng không biết là Yến phi đến từ Tây Vực, hay là mỹ nhân Tô Hàng - Tô phi kia..."

Có thể lưu lại trong tâm lý Túc Cảnh Mặc được một vị trí, vậy khẳng định phải là phi tần khi còn sống được y thương yêu cưng chiều, nghĩ như vậy trong lòng Đàm Trình bỗng nhiên có chút khó chịu.

Đàm Trình muốn thay đổi đề tài, liền nhíu mày hỏi một câu: "Phía tây lăng mộ này còn có một tòa có ngàn người được chôn dưới hầm, hình như tất cả ngàn người này đều là đột tử, có phải, là kẻ thù của anh?"

"Ngàn người chôn dưới hầm?" Lời Đàm Trình khiến vẻ mặt Túc Cảnh Mặc bỗng dưng thay đổi, ở xa Đại Tự cũng không có những tiểu bang lấy huyết tinh nô bộc để bồi táng, y không thể khiến mọi người sau khi y chết còn phải chôn cùng, vậy chỉ có thể là thân đệ của y giết ngàn người rồi chôn cùng đi...Còn chuyện giết những người nào, trong lòng Túc Cảnh Mặc đã sớm có suy đoán.

Tất nhiên chắc hẳn là thân vệ, cận thần của y rồi...

"Đàm Trình... Cùng trẫm làm một giao dịch được không?"

P/s: Hoàng đế muốn cùng Đàm Trình làm giao dịch gì? Mời đón đọc chương tiếp theo để biết thêm chi tiết... ^^

------------- HẾT CHƯƠNG--------
Bản edit chỉ đăng duy nhất tại địa chỉ: https://wwwd.wattpad.com/user/HuyenDani

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net