Chương 28: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27

Edit: Huyền Dani

Không chỉ mỗi Trương Tuấn không tìm thấy Đàm Trình, ngay cả Lý Quốc Hiền cũng không thể tìm thấy hắn, Lý Quốc Hiền bởi vì chuyện của Lâm Hoàng Tinh mà thường phải chạy tới Bắc Kinh, bây giờ thì không cần phải đến Bắc Kinh nữa.

Vì khuya ngày hôm trước Lâm Hoàng Tinh cả người mục rữa đã chút lại hơi thở cuối cùng bỏ mạng.

Kéo dài được mấy tháng là bởi vì cậu ta là một nhân chứng khác của án mạng Giang Ba, cảnh sát rất coi trọng việc này, vẫn luôn phái chuyên gia đến bệnh viện Bắc Kinh quan sát.

Không thể nói chuyện này là tốt hay xấu, bởi vì vết thi hoá quỷ dị kia mà trước khi chết Lâm Hoàng Tinh trở nên rất điên cuồng, lúc trước khi hít vào một hơi cuối cùng, có nói một câu: "Đừng lại gần cổ mộ kia, có quỷ a...."

Đây chính là gián tiếp làm nhân chứng biện hộ cho Đàm Trình, vì đối với tên Đàm Trình, thế nhưng cũng là câu nói này lại khiến cho toàn bộ án kiện bị phủ kín lên một tầng sắc thái quỷ ám.

Cảnh sát chỉ nói làm ghi chép đối với Lâm Hoàng Tinh, quãng thời gian trước nghe nói Lâm Hoàng Tinh khôi phục ý thức, Khương Bình cố ý từ Tây An chạy tới Bắc Kinh nhưng nhìn tới những ghi chép của nhân viên thì nhíu chặt lông mày.

Nhiều chuyện phát sinh như vậy gã còn không tin những gì Đàm Trình nói, đó là chuyện không thể nào. Chỉ là đã lên tới ba án mạng thì nên có kết cục như thế nào? Công bố với mọi người là ma quỷ gây rối? Có lẽ lời này vừa nói ra, Khương Bình hắn liền trực tiếp nghỉ làm về quê cấy lúa.

Đương nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vụ án này vẫn còn có rất nhiều vấn đề chưa thể giải quyết, như là đồ vật mà Đàm Trình dấu kín không muốn nói ra khỏi miệng, như là người đã đưa lá phù cho lão đạo sĩ...

Cho dù là tai nạn cũng nhất định có người gây rối trong đó, Khương Bình có dự cảm, thật sự nếu không tìm thấy đám phá hoại kia, sẽ càng phát sinh thêm sự việc đáng sợ nào đó.

"Đại ca, anh nói chúng ta nên làm gì bây giờ, vụ này có nên tiếp tục tra hay không?"

Khương Bình vẫn là nhịn không được, trực tiếp cho Hồ Khải Trạch một cái tát, "Cái gì mà đại ca? Không biết còn tưởng rằng chúng ta là xã hội đen!"

"Ách, được được được, cục phó Khương, vụ án này có điều tra nữa hay không? Từ lúc tiếp vụ án này, trong cục chúng ta đều không có được một ngày cuối tuần trọn vẹn, phát sinh chuyện của Lâm Tần Vũ, bên trong cục lòng người đều có chút sợ hãi, vụ án này nếu vẫn tiếp tục, nói không chừng người chết chính là chúng ta!"

"Lòng người sợ hãi? Cậu nhìn nhóm người khảo cổ đi, bọn họ đều chưa có mấy kinh nghiệm nhưng đều không hoảng loạn, các cậu từng người đều là người đội hình sự, ngay cả tố chất tâm lý như bọn họ cũng không bằng?! "

"Điều này! Điều này có thể so với nhau sao? Nhưng tên kia dưới mắt nhìn của tôi đều là một đám khảo cổ điên, vì cái gọi là chân tướng cho má, mạng cũng không cần, tất cả chỉ là gây phiền phức cho người khác!"

Hồ Khải Trạch đã thầm mến Lâm Tần Vũ từ lâu, chỉ sợ là cô gái này hung mãnh nghe hắn thổ lộ xong trực tiếp đem hắn quật ngã cùng xem thường, cho nên tới bây giờ hắn vẫn chưa nói gì, hiện tại Lâm Tần Vũ xảy ra chuyện, Hồ Khải Trạch định thể hiện làm đàn ông một phen, trực tiếp xin vào đội Lâm Tần Vũ, để Lâm Tần Vũ không tiếp xúc với vụ án này, nhưng Lâm Tần Vũ sẽ đồng ý sao? Việc này làm cho Hồ Khải Trạch cuống lên, hắn lại không có biện pháp khác.

Khương Bình biết được tâm tư của Hồ Khải Trạch, liền vỗ vỗ lên lưng hắn :"Đầu tiên, cậu là cảnh sát hình sự."

Bệnh viện này là bệnh viện rất tốt ở trong nước, hành lang không hề hẹp, nhưng ngược lại nơi đây có quá nhiều người xem bệnh. Cơ hồ có chỗ để đứng, đều sẽ bị đứng đầy.

Có điều, Khương Bình cùng Hồ Khải Trạch đi trên hành lang này lại không có người nào, bởi vì đây là đường đi về hướng nhà xác. Pháp y hẹn trước đã sớm đứng trước cửa chờ, Khương Bình gọi bạn tốt tới cũng không phải để giải phẫu mà là muốn cho gã nhìn chút trước khi Lâm Hoàng Tinh bị đưa đi hỏa táng xem có thể phát hiện ra cái gì hay không?

Nhưng mà, Khương Bình còn chưa đi tới, một nam sinh đi lướt qua hắn trong miệng chỉ nói ba chữ đã cướp đi toàn bộ sự chú ý của hắn.

"Đồng thi ban."

Theo bản năng quay người hướng nam sinh trẻ tuổi kia chạy tới.

"Cậu mới nói cái gì?" Khương Bình nắm chặt cánh tay cậu trai trẻ tuổi kia lôi lại, lo lắng hỏi, "Cái gì đồng thi ban?!"

Chàng trai trẻ tuổi thấy cánh tay đột nhiên bị tóm lấy, liền có chút khó chịu hất tay Khương Bình ra, hừ lạnh một tiếng, "Làm sao? Cảnh sát có thể tùy ý muốn bắt người thì bắt người sao?"

Khương Bình hôm nay không có mặc đồng phục cảnh sát, cùng người thường không có khác gì nhau, người này làm sao biết hắn là cảnh sát?

"Làm sao cậu biết..."

"Làm sao biết anh là cảnh sát?" Chàng trai trẻ nhìn khuôn mặt Khương Bình, một lúc lâu mới hừ lạnh một tiếng, "Chỗ đây ngoại trừ người của bệnh viện, cũng chỉ có người nhà của người chết cùng cảnh sát là lui tới, không mặc quần áo trắng tất nhiên không thể là bác sĩ,... Anh một chút bi thương đều không có, càng không thể là người nhà, ngoại trừ cảnh sát, anh còn có thể là ai?"

Khương Bình lần đầu gặp phải người có sức quan sát kinh người như vậy, nhìn dáng dấp cùng lắm chỉ là sinh viên, "Vậy tại sao cậu ở đây?"

Nhìn Khương Bình, chàng trai trẻ bỗng nhiên cười nói: "Lạc đường."

Nói dối! Cậu trai chắc chắn không phải do lạc đường tới đây, Khương Bình thu hồi kinh ngạc trong lòng, cùng thanh niên đối diện phút chốc mới nói: "Lấy chứng minh thư ra."

"Làm sao?"

"Gần đây đã xảy ra đến mấy án mạng, ta đang tìm hung thủ, cậu có nghĩa vụ phối hợp với ta để kiểm tra."

"Nếu như tôi không phối hợp?"

"Vậy mời cậu đi theo ta một chuyến."

Thanh niên lạnh lùng nhìn Khương Bình, một hồi lâu mới lên tiếng: "Vết đồng thi, là bởi vì người chưa chết bị ác quỷ gặm nuốt mất hồn phách mà mọc lên, người có vết đồng thi dài, thân thể từ từ mục nát cho đến chết."

Giữa tháng bảy, thứ hai - mặt trời giữa trưa chiếu thẳng, ở trong cổ mộ ngây ngốc hai ngày chỉ uống chút nước nước thẩm thấu từ trên nóc huyệt động chảy xuống, Đàm Trình không được ăn bất kỳ thứ gì, chậm rãi từ bên trong mộ đi ra.

Không có thức ăn bổ sung năng lượng, coi như giờ này vẫn có thể di chuyển nhưng Đàm Trình luôn cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai chân như nhũn ra, theo lý mà nói hai ngày cuối tuần này nên có người của hai đội khảo cổ đến công tác, thế nhưng Đàm Trình lại không nhìn thấy đến một người.

Di động đã sớm hết pin, Đàm Trình tựa hồ là nhờ chút hơi sức cuối cùng leo xuống núi.

Có điều, còn chưa kịp đợi hắn đến chỗ có người ở trong thôn, thì nghe thấy có người kêu gọi hắn, Đàm Trình không có kính mắt, căn bản không thấy rõ được người chạy về phía hắn là ai, nhưng nghĩ tới có người đến, Đàm Trình liền thả lỏng tâm tình rồi ngồi xuống.

"Đàm Trình, con mẹ nó cậu đi đâu?" Đường Gia Minh thở hồng hộc, "Ngươi biến mất hai ngày, điện thoại thì không gọi được, người cũng không liên lạc được, chúng ta đều nghĩ ngươi chết ở xó nào rồi!"

"Đường ca," Đàm Trình uể oải nhắm mắt lại, "Trước tiên đưa em tới bệnh viện, em đã không ăn gì hai ngày rồi..."

Đường Gia Minh nghe được lời này, cũng không vội hỏi, lấy điện thoại ra gọi cho người ở bên chỗ thôn Ninh Hóa, "Anh có lái xe tới, những ngày qua tất cả mọi người đều đi tìm cậu, tìm khắp cả trường học, bạn học cậu nói, đều tìm tất cả chỗ cậu hay lui tới, cũng không hề gặp."

"Để cho mọi người lo lắng, xin lỗi..."

Lại muốn hỏi chút gì đó nhưng Đường Gia Minh nhìn thấy bộ dáng Đàm Trình thở mệt nhọc, mới thở dài nói: "Thôi...Hiện tại trước tiên đi bệnh viện, không có chuyện gì là tốt rồi..."

-----------HẾT CHƯƠNG----------
Chỉ đăng duy nhất tại địa chỉ: https://wwwd.wattpad.com/user/HuyenDani


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net