Chương 29: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28
Edit: Huyền Dani

Đàm Trình ngoại trừ cơ thể mệt mỏi, những cái khác ngược lại không có gì đáng ngại. Không quá hai ngày là Đàm Trình có thể đi lại bình thường.

Đêm đó đối mặt với tử vong, những thống khổ, giãy dụa như chỉ là một hồi mộng thoáng qua, trong mộng hắn không thể nào thoát khỏi trói buộc của ác quỷ, nháy mắt tỉnh lại tất cả đã trôi qua.

Nhưng giấc mộng này đã khắc ghi trong lòng.

Đàm Trình không hề biết ác quỷ muốn giết hắn là ai, cũng không biết tại sao Túc Cảnh Mặc sao lại cứu hắn, hay là... Đàm Trình nhớ lại bóng người mơ hồ trước khi hắn sắp chết nhìn thấy, hay là người muốn giết hắn, đó... chính là Túc Cảnh Mặc...

Nếu thật là y, vậy sao y một khắc trước muốn mạng hắn, một khắc sau lại lựa chọn cứu hắn, đây là vì sao?

Nằm ở trên giường, chỉ cần nhớ đến người kia, tư duy Đàm Trình liền không thể nào ngừng lại, trái tim như là nhiều thêm chút gì đó.

Đây là một loại cảm xúc kỳ lạ, vẫn cảm thấy hiếu kỳ đối với hồn quỷ lưu lại thế gian kia, nhưng không chỉ là đoạn lịch sử chưa biết tới phía sau y, Đàm Trình đối với bản thân Túc Cảnh Mặc càng sâu hơn là một tầng chấp nhất.

Từ lần đầu tiên khi đẩy ra quan tài đá ngạc nhiên nhìn thấy Túc Cảnh Mặc, đến những tiếp xúc sau đó, vô luận là hình dáng gì đều mang cặp mắt đào hoa có ý cười, còn có cách nói chuyện hoàn toàn khác biệt với người hiện đại, kể từ lúc sinh ra đã mang theo khí chất... đều khiến người khác không thể rời mắt, không liên quan đến giới tính, đây là sức hút đặc biệt của người nọ.

Mang theo khí chất lễ giáo của cổ nhân, mọi hành vi cử chỉ đều toát lên sự tiêu sái phong lưu của y, lại vô hình chung che lấp đi những lạnh lùng tàn nhẫn trong đó, đây chỉ sợ là do bản thân làm đế vương mà tạo thành.

Người như thế thì ở bất cứ thời đại nào cũng là tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt mọi người, huống chi y còn nắm giữ đế vị cao quý nhất, vậy tất nhiên là có vô số mỹ nhân, mỹ nhân trước ngã xuống, mỹ nhân sau lại tiếp tục.

Mà trên thực tế người này lại không có lập hậu...

Nghĩ tới đây, trong lòng Đàm Trình khẽ động,

Từ trong giọng nói người kia, Đàm Trình biết được Túc Cảnh Mặc tại vị ít nhất là 10 năm trở lên, mà y lại trẻ như thế, nhất định cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, tuổi trẻ như vậy mà lại không có lập hậu? Tại vị mười mấy năm lại không hề lập hậu?

Nhìn chung lịch sử, đế vương tại vị mười mấy năm mà không có lập hậu hiếm như lá mùa thu, thông thường mà nói hoàng hậu ra đời là thông qua hoàng đế sắc lập. Sắc lập hoàng hậu là một sự kiện vô cùng trọng đại, phải chiếu cáo thiên hạ để khắp chốn vui mừng, đồng thời còn có một buổi lễ nghi thức chính thức lập hậu rất long trọng. Nếu hoàng đế trước khi đăng cơ đã có chính thất, thông thường sẽ không tuyển người khác, trực tiếp cho chính thất vào hậu cung, rồi sắc lập làm hoàng hậu, nhưng cũng có hoàng đế đầu tiên là đem chính thất vào hậu cung rồi sắc phong làm phi tần, đợi ngày sau lại tiến hành thăng chức làm hoàng hậu...

Nếu Túc Cảnh Mặc không có hoàng hậu nghĩa là lúc y là thái tử, hoàng tử hay là vương gia cũng không có thú chính thê, sau đó ngay cả tại vị mười mấy năm đều không có thú thê (cưới vợ).

Không có thú thê? Điều này hoàn toàn không thể, trong khi ở thời cổ đại một người con trai 16 tuổi đã có thể kết hôn. Huống chi Túc Cảnh Mặc thân ở vị trí như vậy, coi như Túc Cảnh Mặc du ngoạn nhân gian không muốn lập thê, sau đó trở thành hoàng đế, lễ giáo cổ đại 'thành gia lập nghiệp' nghĩa là lập gia đình để báo hiếu trước, không kể lễ giáo không dung thứ, chỉ nói đủ loại quần thần muốn đem nữ nhi của mình nhét vào hoàng cung để sinh ra con trưởng, vì lợi ích bản thân cũng sẽ không đồng ý.

Thật khó để vừa ý tất cả mọi người, ngay cả hoàng đế cũng không thể bỏ qua lời nói của đám quần thần.

Vậy, lúc đó Túc Cảnh Mặc không có lập hậu là vì tại sao? Hay là nói lúc đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Không biết vì sao Đàm Trình liền nghĩ tới chiếc Chén vàng không có hoa văn rất bình thường kia, thứ đó bị mọi người nhất trí cho rằng là đồ vật yêu quý nhất của hoàng đế, có thể là đồ vật của người trong lòng ái mộ.

'Trẫm là một người thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần mỹ nhân có dung mạo xinh đẹp, nam nữ cũng không hề để ý, trẫm đều không từ chối, chỉ có điều, ngươi như này, trẫm nhưng là 'ăn không vô'.'

Ngày ấy, Đàm Trình thật sự là nhớ rõ ràng Túc Cảnh Mặc có nói câu này, nghĩ đến tình hình lúc đó, Đàm Trình không nhịn được khẽ cười thành tiếng.

Túc Cảnh Mặc đói với hắn đều có thể nói ra lời nói trêu ghẹo như vậy, e là khi còn sống cũng là người đa tình đi.

Chỉ là, mọi người thường nói,người nhìn như vô tình nhất nhưng là người có tình, ngườinhìn tựa đa tình nhất nhưng lại là người chung tình.

Giả là sau khi lên ngôi, Túc Cảnh Mặc lại không thể có được người mình yêu?

Chỉ là, suy nghĩ này vừa hiện lên, Đàm Trình liền lắc đầu bác bỏ,

"Không..." Trong lòng bỗng nhiên nhiều hơn chút những thứ không thể nói rõ, Đàm Trình tự nói, "Không thể." Về phân nguyên do không thể, Đàm Trình lại không thể nghĩ ra chút nào.

Đương nhiên ngoại trừ vấn đề lập hậu, Đàm Trình còn lưu ý vì sao người nọ trẻ như vậy đã chết, là vì bệnh tật hay do tranh đoạt quyền lực, Đại Tự trong miệng Túc Cảnh Mặc có tồn tại thực sự hay không? Nếu như tồn tại, vậy tại sao lại biết mất toàn bộ bên trong lịch sử?

Đợi xác minh xong vấn đề, vấn đề lại nhiều không xuể, sau khi bước vào ngôi mộ cổ này, biết được càng nhiều, Đàm Trình thắc mắc lại càng nhiều, không chỉ đối với đoạn lịch sử biến mất kia, nhiều hơn là hiếu kỳ đối với Túc Cảnh Mặc.

Suy đi nghĩ lại, lăn qua lộn lại, mãi đến tận hai giờ đêm Đàm Trình cũng không buồn ngủ chút nào. Trở mình, ngọc bội ở bên gối cạnh cửa sổ được ánh trăng xuyên thấu qua ánh lên màu trắng ôn nhuận, khiến cho lòng người bĩnh tĩnh khó mà giải thích được, long văn điêu khắc tượng trưng cho thân phận Túc Cảnh Mặc. Đàm Trình nhịn không được cầm lấy ngọc bội dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ba chữ được điêu khắc ở trên.

Mọi người đều nói ngọc bọi có linh tính, tùy vào thời gian lâu dài bên cạnh chủ nhân mà tự nhiên hấp thụ khí tức chủ nhân, màu trắng trong suốt, mặt ngoài bóng loáng ôn nhuận, bề ngoài mang lại cảm giác như người kia, phóng khoáng phong lưu trơn bóng như ngọc, mà bên trong khắc một con rồng ẩn mình bước giữa các đám mây, cũng giống như nội tâm người kia, không sợ mây gió, từ trên cao quan sát tất cả.

"Đây chắc là ngọc bội người kia vẫn luôn đeo bên người."

Đàm Trình khẽ thở dài một câu như vậy, ngọc bội lại dường như ở trong lòngtay hắn in xuống một dấu ấn.

Ngọc bội trong tay chắc hẳn ở mấy ngàn năm trước đã là bảo vật có giá trị liên thành, huống chi còn trải qua ngàn năm, nó dát thêm một tầng hào quang lịch sử, càng là bảo vật vô giá.

Nhưng Túc Cảnh Mặc lại đưa vật quý này cho hắn...

Nhớ tới lúc bên trong mộ, người nọ đối với hắn cười nói, bảo hai người làm một giao dịch...

"Trẫm sẽ bảo vệ ngươi không để những ma quỷ kia làm bị thương, mà, ngươi làm giúp trẫm một việc... Ngươi hãy đào 'lăng mộ Hoàng Hậu' kia ra, trẫm muốn biết bên trong tột cùng là táng ai, còn có," Túc Cảnh Mặc trầm mặc một hồi, mới lạnh lùng khẽ mở nụ cười: "Sau khi ta chết, Túc Cảnh Nghiễn nên là người kế vị, tìm cho ta lăng mộ hắn, ta muốn biết sau khi ta chết Đại Tự đã xảy ra chuyện gì?"

Túc Cảnh Nghiễn chỉ sợ là người cùng thể hệ hoàng tộc với Túc Cảnh Mặc, tám phần mười là huynh đệ Túc Cảnh Mặc, sau đó Túc Cảnh Mặc không nói thêm gì nữa, Đàm Trình cũng mệt mỏi không còn chút sức lực nên không hỏi thêm gì nữa.

Nhưng mà cũng là lần đó, Đàm Trình mới biếtchuyện hồn thể của Túc Cảnh Mặc không thể rời khỏi lăng mộ kia.

Thở nhẹ ra một hơi, Đàm Trình nhắm mắt lại, đừng suy nghĩ nữa, bất cứ chuyện gì cũng không được vội vàng, việc cấp bách là làm thế nào khiến cho cảnh sắt giải trừ phong tỏa đối với lăng mộ, để cho công tác khảo cổ tiếp tục tiến hành.

Lần này hắn mất tích khiến cho cục cảnh sát phong tỏa núi kia.

Phải nghĩ ra biện pháp...

Bị Khương Bình 'mời' từ Bắc Kinh đến Tây An, thanh niên sắc mặt kỳ quái nhìn Khương Bình, "Ông nói chỗ đó có phải là ở hướng Tây Bắc?"

Khương Bình sau khi nghe thanh niên nói thì ngẩn người, hướng Tây Bắc quả thật là vị trí của thôn Ninh Hóa, "Cậu biết thôn Ninh Hóa?"

Thanh niên lắc đầu: "Làm sao có thể biết, chỉ là oán khí kia cao ngất trời, các ông cũng thật là không sợ chết, vậy mà cứ đến gần lăng mộ kia?"

Biết được người mình mang đến thật sự hiểu chút gì đó, Khương Bình nghiêm túc nói: "Vậy cậu có thể giúp đỡ hay không?"

"Dùng mạng đi giúp?" Nhìn chướng khí màu đen ở phương xa mà mắt thường không thấy, thanh niên rũ mắt xuống, một hồi lâu mới lên tiếng: "Chỗ kia tôi có thể không tới gần được."

------------- HẾT CHƯƠNG----------
Chỉ đăng duy nhất tại địa chỉ: https://wwwd.wattpad.com/user/HuyenDani

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net