Chương 3: Nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng đêm dày đặc, máu đỏ sậm chảy xuống từ trên thi thể lạnh lẽo đang phân huỷ, uốn lượn bao trùm cả trời và đất. Những đám mây đen lững lờ, đem ánh trăng ban đêm che đậy hoàn toàn, giờ phút này núi Quỳnh ánh sáng ảm đạm, xung quanh tối đen như mực lại bị sương mù bao phủ dày đặc, từ xa nhìn lại, như gương mặt máu thịt mơ hồ. Trong đêm tối trời mưa tí tách, tất cả đồ vật đều thực ẩm ướt, cây cối cùng bùn đất phảng phất mùi thối rữa giống nhau, thứ mùi ấy tràn ngập trong không khí khiến người ta hít thở không thông.

Cơ mặt của Giang Ba từ trên xuống dưới đều co rút lại, trong cổ họng cái lưỡi liều mạng vươn ra ngoài, đôi tay một trước một sau, ngón tay gắt gao bấu vào trong bùn đất, giống như đang cố thoát khỏi cái gì đó, hốc mắt căng ra, tròng mắt nhìn chằm chằm vào cửa thông đạo, gắt gao nhìn thẳng vào hai người.

Chưa từng nghĩ đến cảnh tượng sẽ là như vậy Đàm Trình hít hà một hơi, theo bản năng lui về phía sau hai bước.

Mà Lâm Hoành Tinh bên người hắn sắc mặt đã sớm trắng bệch ngồi bệt xuống dưới đất.

"Báo nguy! Đàm Trình, chúng ta chạy nhanh đi báo nguy!" Giãy giụa bò dậy, đôi tay Lâm Hoành Tinh phát run bóp chặt lấy cánh tay của Đàm Trình, quát.

Thẳng thắn mà nói, gặp tình huống như vậy, giờ phút này Đàm Trình cũng không hơn Lâm Hoành Tinh là bao nhiêu, cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, Đàm Trình phát hiện Lâm Hoành Tinh bóp cánh tay hắn càng ngày càng chặt, đau đến nhíu mày Đàm Trình thử đẩy tay Lâm Hoành Tinh ra, như thế nào cũng không có cách đẩy ra, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Lâm Hoành Tinh, Đàm Trình bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi mà ra một thân mồ hôi lạnh, bàn chân da đầu đều tê dại. Rõ ràng đầu Lâm Hoành Tinh không có bị thương, rõ ràng vừa rồi Lâm Hoành Tinh còn hoàn hảo không tổn hại gì, nhưng giờ phút này, Đàm Trình lại xác xác thật thật trông thấy máu đen đặc che kín trên mặt Lâm Hoành Tinh, mà máu này lại là từ đỉnh đầu uốn lượn chảy xuống.......

"Lâm Hoành Tinh! Mau buông tay!" Đàm Trình dùng hết toàn bộ lực nhấc chân muốn đá văng Lâm Hoành Tinh, lại phát hiện căn bản không có tác dụng.

Lâm Hoành Tinh trước mặt căn bản không nhận biết được đau đớn, chỉ là hai mắt trừng lớn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, cánh tay bị Lâm Hoành Tinh bóp khe khẽ rung động.

Biết tình huống không thích hợp, Đàm Trình đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, phỏng chừng tay muốn gãy đi, dưới tình thế cấp bách Đàm Trình nâng đèn pin bằng kim loại lên hướng trên đầu Lâm Hoành Tinh ném tới.

Một cú này, tựa hồ đem Lâm Hoành Tinh đánh tỉnh, chỉ thấy lúc đầu còn không biết đến đau đớn, bây giờ Lâm Hoành Tinh ngã nhào trên mặt đất ôm đầu đau khổ rên rỉ, mà Đàm Trình cũng thừa cơ hội đó rời xa chỗ Lâm Hoành Tinh ngã xuống.

"Ta.... Chúng ta.... Không, không nên, tới." Lâm Hoành Tinh phe phẩy máu tươi tràn đầy trên đầu, quỷ dị nói: "Chúng ta làm tức giận chủ nhân ngôi mộ........"

Đàm Trình che lại đau đớn đến cực điểm ở cánh tay, Lâm Hoành Tinh đề phòng nhìn xung quanh dường như bị kinh hách cái gì đó rồi thấp giọng nói ngắt quãng:

"Tôi vừa rồi nhìn thấy... Tôi nhìn thấy một khuôn mặt quỷ màu xanh đen..."

Không ngờ Lâm Hoành Tinh lại nói như vậy, Đàm Trình nhanh chóng móc ra di động trong túi nhấn 110, 120.

Báo cảnh sát, Đàm Trình lại không biết nên rời đi như thế nào, trước mặt Lâm Hoành Tinh nằm ngã trên mặt đất rõ ràng tinh thần đã không ổn định, cõng hắn xuống núi, Đàm Trình không dám cam đoan Lâm Hoành Tinh có thể đột nhiên nổi điên cắn đứt cổ hắn hay không , nhưng bỏ lại Lâm Hoành Tinh cả người đầy máu ở lại đây, Đàm Trình lại không làm được.

Hắn tự nhận bản thân không có bao nhiêu tình người, nhưng là mạng người trước mắt hắn thật cũng không dám hạ quyết tâm bỏ mặc.

Nước mưa không biết khi nào làm sũng ướt quần áo hắn, Đàm Trình không biết chuyện vừa rồi là như thế nào, nhưng nơi này không thể lại ngu ngốc đi xuống.

Mấy chuyện ma quỷ loạn thần ngày xưa hắn được nghe rất nhiều, lại cũng từng xem qua mấy bộ phim kinh dị, nói thật hắn không sợ những đồ lừa bịp này, nhưng không có nghĩa hắn thật sự bình tĩnh khi đối mặt.

Đối với người trước sau không biết kiêng kị, giờ phút này Đàm Trình đột nhiên cảm thấy, lúc Lâm Hoành Tinh tới tìm hắn, hắn mới là kẻ ngu xuẩn khi có thể quyết định hơn nửa đêm đi theo tìm người, hắn đúng là bị điên nên mới không trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát.

Tâm từng giây từng phút đều vẫn duy trì trạng thái cảnh giác cao độ thật sự rất mệt, nương theo ánh sáng đèn pin nhìn Lâm Hoành Tinh nói mớ trước mặt, Đàm Trình phát hiện sắc mặt người trước mặt tựa hồ so với vừa rồi càng thêm tái nhợt.

Xem ra là mất máu quá nhiều...... Mạng sống nguy hiểm.

Bỗng nhiên, Đàm Trình đột ngột nghĩ đến, nếu Lâm Hoành Tinh chết, cảnh sát tới tìm, hắn nên giải thích như thế nào đây? Hai mạng người đều đặt ở nơi này, nói là ma quỷ loạn thần, ai tin?! Huống chi......

Đàm Trình nhìn chính mình cầm đèn pin, huống chi vừa rồi hắn dùng đèn pin ra đòn nghiêm trọng vào đầu Lâm Hoành Tinh, nói hắn cùng việc Lâm Hoành Tinh bị thương không có một chút quan hệ, ai tin!

Nghĩ như vậy, Đàm Trình mồ hôi lạnh trải rộng toàn thân, không được, Lâm Hoành Tinh không thể chết được! Cậu ta muốn chết, Đàm Trình hắn cũng sẽ đi theo!

Nhận ra điểm này, Đàm Trình cũng mặc kệ Lâm Hoành Tinh có còn sẽ nổi điên hay không, vội vàng chạy đến bên người Lâm Hoành Tinh, kiểm tra tình trạng bị thương của cậu ta.

Xác định Lâm Hoành Tinh còn có khí lực, Đàm Trình cởi áo khoác mỏng đem miệng vết thương trên đầu Lâm Hoành Tinh che lại, hắn phế đi một bàn tay, hiện tại mặc kệ là muốn đỡ Lâm Hoành Tinh hay là cõng cậu ta lên, đều hoàn toàn không có khả năng.

Chỉ có thể ở bên người Lâm Hoành Tinh coi chừng, không cho cậu ta chết.

Bóng tối trong núi thực an tĩnh, không biết khi nào, mưa nhỏ dần dần trở nên lớn hơn, rơi xuống người không khỏi lạnh như băng, thông đạo phía sau có thể trú mưa, nhưng Đàm Trình một chút cũng không nghĩ sẽ đi vào, bởi vì hắn biết nơi đó có một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm, tuy rằng biết cặp mắt kia đã không nhìn thấy bất cứ cái gì, nhưng trong lòng Đàm Trình không khỏi phát lạnh.

Sợ cảnh sát tìm không thấy chỗ này, Đàm Trình lại gọi điện thoại, biết được cảnh sát đang trên đường đi tới, Đàm Trình mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhưng chẳng qua cũng chỉ là nhẹ nhàng thở ra một hơi, bởi vì trong khoảnh khắc tiếp theo Đàm Trình bỗng nhiên bị ném ra xa năm mét, đèn pin cũng bị rớt ở nơi xa. Thật mạnh rơi xuống mặt đất, ngực một trận đau đớn, tuy rằng cái gì Đàm Trình cũng không nhìn thấy, nhưng lại cảm giác được thứ gì đó đang từng bước đi lại gần, phía sau chính là thông đạo Giang Ba đào, không còn cách nào khác, Đàm Trình đành bò vào trong thông đạo.

Bò lên trên thân thể Giang Ba, Đàm Trình hướng bên trong mà liều mạng bò, một giây kế tiếp cảm giác mắt cá chân bị túm chặt! Lực đạo mạnh mẽ vô cùng!

"A!"

Hỏng bét! Xong rồi! Biết là 'cái thứ kia' ý muốn đem hắn kéo ra ngoài, Đàm Trình hoảng loạn bắt lấy một cục đá trên vách thông đạo, cục đá chôn ở đất mềm rất nhanh rơi xuống dưới.

Không ít cục đá lẫn bùn đất lăn xuống người Đàm Trình, đau đớn ít nhiều đều không thắng nổi dục vọng cầu sinh, muốn sống sót, muốn tránh thoát 'cái thứ kia'.

Ngón tay giống như Giang Ba gắt gao chế trụ dưới thân bùn đất, mắt cá chân giống như bị bóp nát đau đớn, nhưng đây lại không phải toàn bộ sự sợ hãi.

Bởi vì yết hầu Đàm Trình đột nhiên như là bị thứ gì bóp nghẹn, làm hắn không thể hô hấp không thể kêu cứu! Đó là một loại cảm giác tuyệt vọng đến chân thật.

Thống khổ vì hít thở không thông làm ngón tay Đàm Trình trong đất càng cào càng sâu, thời điểm Đàm Trình ngỡ rằng bản thân đã chết, đầu ngón tay chạm vào một đồ vật lạnh lẽo, đau đớn cũng chỉ một lúc, lực bóp trụ ở yết hầu và lực túm lấy mắt cá chân của hắn đột nhiên biến mất.

Đang hít thở không thông bỗng được giải thoát, Đàm Trình mãnh liệt ho khan, tựa hồ như muốn đem tim phổi phun hết ra ngoài.

Chờ hô hấp cuối cùng vững vàng một chút, Đàm Trình dùng ngón tay tràn đầy máu tươi đào ra vật vừa rồi chạm đến. Tiềm thức nói cho hắn, 'cái thứ kia' chính là bị cái này bức lui.

Vật nhỏ kia chôn không sâu cho nên bị đào lên rất nhanh, cảm giác nhẹ nhàng nói cho Đàm Trình biết, này, là một khối ngọc, rõ ràng thông đạo tối đến cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng ngọc bội trong tay lại hiện lên ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Ngọc bội to khoảng chừng bằng lòng bàn tay của trẻ con, có khắc hoa văn phức tạp, ba con rồng tinh xảo truyền đuôi nối vây nhau sinh động ven mép ngọc, chính giữa khắc một vòng tròn rỗng từ vòng tròn những hoa văn con hạc uốn cổ hướng về cây tùng phía trước.

Thực đẹp, ngọc trắng thực đẹp... Hắn, lần đầu tiên nhìn thấy ngọc bội đẹp đến như vậy... Thông thấu ôn nhuận, nắm gọn trong tay, có thể khiến người bình tâm tĩnh khí, điềm đạm vô cùng.

Ngón tay Đàm Trình ở trên khối bạch ngọc hình tròn này vuốt qua, đầu ngón tay dừng lại ở một chỗ...

Nhẹ nhàng lau đi bùn đất bên trên, mắt kính không biết bay đến nơi nào Đàm Trình để sát vào cẩn thận phân rõ ba chữ thật nhỏ kia.

Nội dung của ba chữ này viết...

Ngơ ngẩn, Đàm Trình nhẹ giọng tự nói:

"...Túc... Cảnh...Mặc..."

Lúc ba từ này từ trong miệng bật ra, Đàm Trình liền hôn mê bất tỉnh vì phần đầu đau nhói...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net