Chương 33: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32
Editor: Huyền Dani

Công tác bị đình công gần một tháng, ở thôn Ninh Hóa cũng không còn phát sinh chuyện gì lớn, tình hình giữa đội khảo cổ và cục cảnh sát vẫn luôn căng thẳng nay cũng đượcthả lỏng đôi chút, thứ nhất bọn họ không thể cứ mãi lãng phí nhân lực để chăm chăm bảo vệ đại mộ được, toàn bộ Tây An còn rất nhiều các vụ án đang chờ bọn họ đến xử lý; thứ hai, sau khi đàm phán cùng đội khảo cổ, đội khảo cổ cũng đồng ý sẽ không tiếp tục tới đại mộ chính, chỉ dọn dẹp đồ vật bồi táng xung quanh đại mộ.

Đối với đội khảo cổ mà nói đây chính là một tin tức tốt, không thể bỏ qua một nửa lăng mộ không dọn dẹp, nhưng hiện tại đang là lúc đầu sóng ngọn gió, bọn họ không thể cứ đụng tới đại mộ kia nữa.

Công trình bị kéo dài một tháng, cũng may là ở Tây An nước mưa không nhiều, không khí khô ráo, vậy nên hầm bồi táng nằm đằng trước lăng mộ phía tây bắc đã đào được một nửa không bị trận mưa tuần trước làm trôi hủy mất.

Lúc trước đội khảo cổ đã khai quật được mấy tượng hình đất nung, chuông đá, còn có xe ngựa trong hầm bồi táng, chiếm diện tích lớn, số lượng rất nhiều, mà cái hầm nằm trước lăng mộ tây bắc, đều lớn hơn mấy cái trước kia, cái xe ngựa còn to gấp hai. Nửa năm trước đào ra được một cái áo giáp kị mã bằng đồng nên Lý Quốc Hiền liền khẳng định đây là một cái kho binh khí.

Lúc trước trách nhiệm công tác khai quật hầm bồi táng là do Triệu Thượng Chí đảm nhiệm, sau này bởi vì Triệu Thượng Chí ra nước ngoài mà tạm thời dừng công tác, đợt này sẽ do đội Lý Quốc Hiền tiếp tục đảm đương, ngược lại cũng không có việc gì lớn.

Hầm bồi táng có hơn mười cái thông đạo khác thời đại với nhau, có thể nói đã tổn hại rất nhiều, thời điểm đào bới đội khảo cổ vẫn như cũ không dám làm qua loa, cứ một chút một chút mà dọn dẹp, kỳ thực trước kia đội Triệu Thượng Chí đã thanh lý không ít, nên lần này chỉ mất chừng mười ngày đã thanh lý đến chỗ văn vật.

Quả nhiên như lời Lý Quốc Hiền từng nói, cất giấu trong hầm này đa số là binh khí, tất cả cung nỏ và trường mâu, đầu thương của kỵ binh được chế tạo tinh mỹ, vât bằng gỗ qua thời gian bị ăn mòn trở nên hư hại, tính cả các đồ phụ kiện và các dấu vết lưu lại, rõ ràng cho thấy đây là một thời kỳ đã có bàn đạp ngựa* rồi.

*Phát minh vũ khí làm thay đổi chiến tranh. Cho thấy một thời kỳ mới.

Đồng thời còn có bộ binh, trang bị thì có nỏ, cung, mâu, hoàn thủ đao, khiên, huyền giáp, thậm chí còn phát hiện thấy một chiếc chiến xa đồng chất phiên bản thu nhỏ, trên chiếc xe ấy có trang bị cung nỏ, mâu binh, cận chiến binh hoàn thủ đao, khắc họa trông rất sống động.

"Chủ nhân mộ khi còn sống chắc là một người hiếu chiến, kho binh khí thật phong phú, ngay cả như 'món ăn trân quý' của cuộc sống còn cách chủ mộ gần như vậy...."

Lý Quốc Hiền nói xong lời này, vừa đưa cho Đàm Trình bên cạnh một cái đầu súng đồng chất trong tay mình, vừa đứng lên đi đến chỗ cao nhìn qua tình trạng của hầm bồi táng, hiện ra là một đầu hình chữ nhật của hố bồi táng kéo dài về hướng đông nam, vốn dĩ bọn họ cứ cho rằng cái hố bồ táng này chỉ hơi dài một chút mà thôi, nhưng mà khi chậm rãi đào ra mới phát hiện một đầu của hố bồi táng này còn hướng thẳng về phía mộ thất chính.

Rõ ràng thấy được hố bồi táng này vừa có một đường vào mộ bồi táng, có một đường đã bị đá chặn lại, ngoài ra có một đường kết hợp với kho binh, hầmtượng binh sĩ đất nung tạo thành thế , 'Trọng binh trấn thủ'.

Hiếu chiến? Chắc thực là như vậy... Đàm Trình nhớ tới dáng vẻ người kia múa kiếm, thân thủ linh hoạt tàn nhẫn, nhớ đến cảnh Túc Cảnh Mặc định ra biên giới rộng lớn của Đại Tự, dáng điệu kiêu ngạo kia, thậm chí là hiếu chiến, trước kia y nhất định là một đế vương vì quốc gia mà mở mang bờ cõi.

"Nghĩ gì vậy, sao vui vẻ thế?" Nhìn Đàm Trình bên cạnh vừa cười, vừa lắc đầu, rõ ràng không nghe lời nói của mình, Lý Quốc Hiền trêu trọc nói.

"Khụ khụ, không nghĩ gì cả."

Thời gian gần đây ban ngày thì bắt đầu công việc, buổi tối còn phải đến trường tăng ca để chỉnh sửa tư liệu, nhắc đến, hắn cũng bốn năm ngày chưa tới đại mộ rồi... Hôm nay là thứ sáu, ngày mai được nghỉ, hắn đợi một lúc nữa chắc hẳn có thể lẻn vào mộ.

Nghĩ tới đây Đàm Trình vội vàng cầm lấy thiết bị đem mọi thứ dọn dẹp lại lần nữa,

Nhanh chóng hoàn tất mọi việc, trước tiên đi tắm đã, hắn ở chỗ bùn đất này đã hai ba ngày rồi, đều không được tắm thoải mái.

Năm giờ chiều, tất cả đội khảo cổ đều đang ngồi trên xe buýt đưa đón, rời khỏi thôn Ninh Hóa, chỉ có mình Đàm Trình viện cớ đi lấy đồ vật mà chậm một bước,

Chỉ hơn sáu giờ, trong tiết trời mùa hè rất là nóng bức, ánh nắng chiều phía chân trời còn chưa hoàn toàn chìm hẳn về phía tây núi, làm cho bầu trời xung quanh mặt trời được phủ lên một tầng sắc vàng rất đẹp mắt, còn phía đông bầu trời lại dần dần chuyển sang màu lam đậm.

Rõ ràng phải là thời gian sầm uất nhộn nhịp, thổi lửa nấu cơm, mà thôn Ninh Hóa lại không có lấy một người, không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng chim hót giữa rừng núi.

Mang theo đồ đạc leo lên đỉnh núi, thử thăm dò kéo ra tuyến cảnh giới* ngoài đường hầm, bọn họ chỉ dùng mấy cái cọc gỗ để chặn lại cửa ra vào, Đàm Trình đi lên phía trước đấy ra cọc gỗ, trong mộ không có ánh đèn, Đàm Trình chỉ có thể mang theo đèn pin hướng về phía trước đi.

Chỉ là chưa đi được bao xa, ngoài cửa động liền truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên của một người.

"Ta phi, Đàm Trình cậu con mẹ nó không muốn sống nữa phải không!?"

Trương Tuấn vốn đã chuẩn bị theo mọi người lên ngồi trên xe buýt về trường học, nhưng còn chưa kịp lên trên xe thì bạn gái lại gọi điện cho hắn, nói là đã hẹn xong với Hạ Đồng, bảo Trương Tuấn tối nay phải đưa Đàm Trình cùng nhau đi ăn một bữa.

Trương Tuấn mới chợt nhớ ra rằng thời gian trước Hạ Đồng có thích Đàm Trình, muốn Trương Tuấn giới thiệu để tác hợp vụ này.

Mắt thấy Đàm Trình không có trên xe, Trương Tuấn hỏi Ngô Hải mới biết là Đàm Trình đi lấy đồ, chuẩn bị một lúc đành tự mình ngồi xe quay lại,

"Vậy mọi người cũng đừng đợi tôi nữa, đợi lúc nữa tôi cùng Đàm Trình tự ngồi xe về trường."

Trương Tuấn nói xong thì xuống xe, đi đến hướng phòng nghỉ, chỉ là còn chưa đợi hắn đi đến nơi, phía đằng xa, trông thấy Đàm Trình trên lưng đeo ba lô, vốn định gọi người này, lại phát hiện Đàm Trình hoàn toàn không phải là hướng chỗ xe máy đang đỗ bên kia đi, mà là đi hướng ngược lại.

Hắn đây là muốn đi đâu?

Nhớ tới mấy sự kiện gần đây, trong lòng Trương Tuấn có tính toán, theo bản năng không làm kinh động tới Đàm Trình, chỉ đi theo Đàm Trình xem hắn muốn đi đâu, nhưng Trương Tuấn lại không ngờ tới, Đàm Trình thế mà lại muốn tới chỗ đại mộ mất mạng như chơi kia!

Nghe thấy giọng Trương Tuấn, Đàm Trình nhắm mắt lại, hắn sao không để ý tới một người đi phía sau mình? Xem ra tối nay không thể vào trong mộ rồi...

Nghĩ tới đây, Đàm Trình quay người đi về.

"Sao cậu lại theo qua đây?"

"Tôi còn chưa hỏi cậu đấy?!" Trương Tuấn kéo Đàm Trình qua, hỏi: "Sao cậu lại chạy tới đây? Rõ ràng biết có nguy hiểm!"

Đàm Trình vừa mới nãy đã nghĩ xong lời giải thích, đẩy lên mắt kính trên sống mũi, "Tôi thấy hôm nay tan ca sớm, ngày hôm đó đầu còn chưa hạ*, chỉ là muốn nhân lúc này đến trong đại mộ xem thử, hi vọng có chút phát hiện."

*Câu này không hiểu nghĩa là gì.

"Còn muốn phát hiện? Này, Đàm Trình cậu thực sự..." Ngón tay chỉ vào Đàm Trình, trong đầu Trương Tuấn thực sự không nghĩ ra từ nào để hình dung, tay chỉ có thể nhấc lên nhấc xuống, bất đắc dĩ nói: "Cậu biết rõ ràng chỗ này có nhiều nguy hiểm phải không? Cậu có thể nhìn thấy loại 'thứ' kia, lẽ nào cậu so với tôi còn không rõ hơn sao?"

Lắc lắc đầu, Đàm Trình cũng không muốn giải thích nữa, "Sao cậu lại theo qua đây? Không phải cậu đi rồi sao?"

"Bạn gái tôi, ặc, không phải," Nhớ đến bạn gái mình dặn đi dặn lại không được để lộ cô ấy ra, Trương Tuấn gãi gãi đầu, nói: "Vốn là định đi rồi đấy, nhưng nhớ tới là đã lâu như thế rồi, chúng ta cũng chưa có tụ họp, chỉ là muốn hẹn cậu nhân dịp mai được nghỉ đi uống một ly. Đi kiếm cậu lại phát hiện cậu đến đây, đứa bất tài này đành cấp bách gọi cậu lại không phải sao?"

"Uống rượu? Giáo sư Lý giao cho tôi cái kia...."

"Ta phi!" Trương Tuấn thấp hơn Đàm Trình một chút đem tay khoát lên vai Đàm Trình, nửa bám nửa túm kéo Đàm Trình ra đường xuống núi, "Cái tên nhà ngươi chính là không biết hưởng thụ cuộc sống, đây mới bao nhiêu tuổi mà đã một lòng với sự nghiệp, như ông cụ non, được rồi được rồi, ca hôm nay bảo bạn gái đưa tới một cô gái, giới thiệu cho cậu! Cũng không thể vì đại mộ này mà buông bỏ cuộc sống tốt đẹp nha..."

Trương Tuấn lải nhải mãi không hết, Đàm Trình hết cánh đành phải theo hắn xuống núi.

Cổ mộ yên tĩnh hiu quạnh, ngoài quỷ khí cũng không có khí tức của vật sống nào cả.

Yêu ma quỷ quái đều có một cái điểm chung, đó là có thể cảm nhận được khí tức của người sống, đó là những quỷ quái còn lại trên nhân thế khát cầu con đường tươi đẹp, coi như không giống với những oán quỷ kia, cũng không thể phủ nhận, sự thật Túc Cảnh Mặc cũng là một quỷ hồn.

Cho nên trong nháy mắt Đàm Trình đến gần cổ mộ, dù cho không nhìn thấy y cũng biết là ai, hơn nữa.... dường như, cái tên này bị người khác theo dõi?

Suy nghĩ như vậy, không biết là xuất phát từ tâm lý nào, bước chânTúc Cảnh Mặc tiến ra ngoài mộ thất.

Chẳng qua còn chưa đi tới đường hầm dài hút kia, Túc Cảnh Mặc đã nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.

Con gái? Uống rượu? Lòng Túc Cảnh Mặc có chút hoảng hốt nhưng ngay lập tức lại cười, đúng rồi, nam tử tuổi trẻ như vậy sao lại không đi nơi chốn thanh lâu* kia được? Kể ra Đàm Trình luôn vùi đầu vào làm việc còn tính là người hiếm thấy rồi.

*Vốn là yên hoa: chỉ nơi phong lưu, tuyết nguyệt, giải trí => thanh lâu cho nhanh.

Bình luận độc giả bên Trung:

Lầu 1: Hoàng thượng đại đại không ăn giấm sao. Không vui gì hết.

- Lầu 2: Còn chưa có cảm tình thì thớt muốn ăn giấm gì? Động một chút là ăn giấm thì khác gì phụ nữ ghen, phải có phong thái của một nhất đại đế vương nên có.

Lầu 5: Ấy, Đàm Trình vợ anh hiểu lầm rồi kìa!

Bản edit chỉ đăng duy nhất trên wattpad: https://truyen2u.net/tac-gia/HuyenDani

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net