Chương 34: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33
Edit: Huyền Dani

Xe buýt từ thôn Ninh Hóa về đến trường học phải mất hơn một tiếng rưỡi, Trương Tuấn cùng Đàm Trình ngồi xe điện thế mà lại nhanh hơn, đợi đến trường học sau đó tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong cũng đã hơn chín giờ.

Điện thoại của Trương Tuấn đã bị bạn gái mình làm vỡ mất, hắn đành kéo Đàm Trình tới địa điểm đã hẹn.

Nhà hàng ở nơi phố xá sầm uất đều đóng cửa rất muộn, buổi tối còn có khách đến tiệm tất nhiên chủ quán sẽ vui vẻ nghênh đón, chỉ là sắc mặt bạn gái Trương Tuấn vì đợi ở đây từ sớm không còn giống với bộ dáng ông chủ hòa ái phấn khởi kia.

"Hai tiếng đồng hồ, các anh thực sự có thể bỏ hai cô gái ở đâyđợi hai tiếng."

"Đừng tức giận đừng tức giận," Trương Tuấn vội vàng tiến lên trước xin lỗi bồi tội, "Bọn anh không phải từ nơi rất xa vội chạy tới đây sao? Mất cả ngày lăn lộn ở trong mộ địa, toàn là bùn đất bẩn thỉu, em phải để bọn anh tắm rửa sạch sẽ trước đúng không?"

Trương Tuấn nói rất lớn tiếng, cái câu 'lặn lộn trong mộ địa' thô lỗ kia làm cho khách hàng trong quán không biết chuyện ngoái đầu nhìn về phía mấy người họ.

Đàm Trình thấy thế vội vàng nói với hai cô gái: "Học khảo cổ chính là như vậy, rất nhiều lúc không giống với một sinh viên, mà lại giống với một công nhân bùn đất, có khi làm việc còn không thể sạch sẽ nổi."

"Không sao đâu, các anh đi làm cả ngày còn chưa kịp nghỉ ngơi đã vội qua đây.... chắc là đói rồi, vậy, vậy chúng ta gọi món đi."

Nói câu này là của một cô gái có vẻ có chút thẹn thùng nội tâm, đeo một cặp kính giống với Đàm Trình, tóc dài ngang vai cảm giác sạch sẽ gọn gàng, mặc một bộ váy liền thân màu be càng tôn lên làn da tuyết trắng. 

Ngoại hình không phải xuất sắc, nhưng gọn gàng sạch sẽ khiến người khác thấy thoải mái.

Cô ấy chắc là người mà Trương Tuấn bảo bạn gái tìm tới, Đàm Trình không nắm rõ tình hình nên cũng không tiện nhìn chằm chằm vào cô gái xa lạ, chỉ là cười đáp lại: "Ngại quá, tôi thật sự có chút đói."

Có điều cô gái vì nụ cười của hắn liền vội vàng nghiêng đầu đi không dám nhìn hắn, Đàm Trình không khỏi sững sờ, cho rằng cô gái hay thẹn thùng, nên cũng không nói gì nữa.

Bốn cái ghế sô pha, hai cặp đối diện song song nhau, vừa hay có thể ngồi bốn người, Trương Tuấn dỗ dành bạn gái nên ngồi bên cạnh bạn gái mình, Đàm Trình hết cách chỉ có thể ngồi bên cạnh cô gái e thẹn này.

Hôm nay Đàm Trình không hề biết nội tình là 'Hồng môn yến'*, là muốn để Đàm Trình 'sa lưới' nên mới bố trí như vậy, tất nhiên làđể tiện cho bạn gái Trương Tuấn có thể quan sát trạng thái của hai người đối diện bất cứ lúc nào.

*Thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.  

Thấy Đàm Trình ngồi xuống, Hà Nhã Lan ho nhẹ một tiếng, "Được rồi Trương Tuấn, anh quên giới thiệu mọi người rồi."

Nghe thấy bạn gái ra hiệu, Trương Tuấn hiểu ý liền cười cười: "Em thấy đấy anh quên luôn giới thiệu chỉ sợ là hai người đều không biết đối phương đúng không." Trương Tuấn vừa nói bàn tay vừa chải thẳng chỉ, "Đây là anh em của anh, một thanh niên anh tuấn là sinh viên tài năng của X đại bọn anh chuyên ngành khảo cổ."

"Đàm Trình, cô gái bên cạnh cậu là bạn thân của bạn gái tôi, cũng là nghiên cứu sinh, tên là Hạ Đồng."

Trương Tuấn nói như vậy, Đàm Trình tất nhiên chỉ có thể quay người nhìn sang cô gái bên cạnh nói: "Xin chào, tôi là Đàm Trình, Đàm trên là chữ Tây dưới là chữ Tảo, đồng âm với chữ tần của nhà Tần, Trình trong bằng trình vạn lý*."

*Bằng là chim bằng: nghĩa bóng là sự nghiệp, tiền đồ bay xa vặn dặm.

Cô gái hình như có chút khẩn trương, thấy Đàm Trình quay qua mình, nàng vội xoay người lại nhưng không cẩn thận đụng đổ ấm nước trà, làm ướt cả bàn.

Đàm Trình thấy thế nhanh chóng giật khăn giấy bên cạnh lau sạch nước trên bàn, tránh cho nước trà chảy xuống văng đến người cô nàng.

Cô gái vốn hay ngại lại vì tình huống bất ngờ này mà mặt đỏ lên một mảng.

Nghiên cứu sinh hầu hết đều là hai mươi mấy tuổi, cô này cũng thật là một người thẹn thùng hiếm gặp, nhìn khuôn mặt cô gái hồng thấu, Đàm Trình nhịn không được cười nhẹ một tiếng: "Hạ Đồng?"

"Dạ? A, vâng, vâng ạ."

"Hạ trong mùa hạ, Đồng là rất rất đỏ?" Một từ rất rất đỏ đặc biệt phù hợp với hai gò má của cô nàng trong giờ phút này, sợ cô càng thêm lúng túng, Đàm Trình lập tức nói thêm một câu: "Tên rất dễ nghe."

Hắn không biết câu nói của mình làm cho sắc mặt cô gái càng đỏ hơn, cũng khiên cô gái phi thường thích.

Trương Tuấn cùng Hà Nhã Lan liếc mắt nhìn nhau rồi trao đổi ánh mắt, xem ra... có hy vọng?

Bữa cơm này cũng được coi là khá vui vẻ, mặc dù cô gái hay e ngại, nhưng khẳng định là người thích đọc sách, biết rất nhiều thứ trên đời, trò chuyện lâu như vậy cũng không còn cảm giác xa lạ, Đàm Trình nói chuyện với Hạ Đồng cũng không tệ lắm.

Ăn cơm xong bốn người cười cười nói nói mà xung quanh mọi người gần đi hết, nhìn thời gian không còn sớm, Trương Tuấn đưa bạn gái về nhà, để Đàm Trình đưa Hạ Đồng về trường học.

Trên đường về trường Hạ Đồng, Đàm Trình không thích nói chuyện, Hạ Đồng cũng không biết nói gì, chỉ có thể cùng nhau im lặng.

Mắt thấy sắp tới trường học, Hạ Đồng tự nhiên không muốn mọi chuyện kết thúc như vậy, cô hít sâu một hơi, "Cậu, cậu và Trương Tuấn đều học khảo cổ giống nhau, vậy gần đây chắc là đều đang nghiên cứu cái gì đó."

"Cũng không tính là nghiên cứu, chỉ là đào văn vật mà thôi."

"Là lăng mộ sao? Mới nghe Trương Tuấn nói các cậu từ mộ địa qua đây......"

Cười một tiếng, Đàm Trình trả lời: "Là lăng đế vương, gần đây đang thanh lý một hầm bồi táng, lượng công việc có chút lớn."

"Lăng đế vương?" Hạ Đồng có chút ngạc nhiên:"Là của hoàng đế nào vậy? Mình chỉ biết đến lăng của Tần Thủy Hoàng bên Lâm Đồng, những vị khác không biết rõ lắm."

"Không phải ở Lâm Đồng, là ở một thôn gọi là thôn Ninh Hóa, nhưng là.... chúng tôi cũng không biết rõ là lăng mộ của ai."

Kỳ thực Hạ Đồng đối với những chuyện này cũng không hứng thú lắm, Đàm Trình nói không biết cô cũng không tiếp tục hỏi nữa, nhưng thời gian trước cô có nghe nói thôn Ninh Hóa phát sinh mấy án mạng, chỉ là không rõ tình huống như thế nào. 

"Tớ mấy ngày trước còn nghe thấy tin đồn thôn Ninh Hóa xảy ra án mạng, vậy có phải thật không?"

"À..... là đã xảy ra một chút chuyện, nhưng chắc là không có vấn đề gì." Đàm Trình biết tin tức án mạng này khẳng định là bị cục cảnh sát phong tỏa, cảnh sát đều không thích tình hình bị tiết lộ ra ngoài, hơn nữa án mạng này có liên quan tới Đàm Trình nên càng không thể tiết lộ.

"À, vậy các cậu không sợ sao? Chỗ đó là bên trong mộ, đều là nơi những người chết mai táng, nghĩ tới thôi tớ đã thấy sợ rồi."

Sợ? Đúng vậy, chết mất mấy người, mỗi giờ mỗi khắc đều phải đề phòng ác quỷ tấn công, đều có thể trong một khắc sợ hãi mà mất mạng...... Bất kể là hiếu kỳ đối với đại mộ này, bất kể là rất muốn bóc trần câu đố kia  ......   Đương lúc liên quan tới mạng người, hắn cần phải sợ hãi, giống như lần đầu nhìn thấy tử trạng của Giang Ba, giống như lần đầu mạng sống của bản thân rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế, hắn phải sợ hãi chứ ......Nhưng mà Đàm Trình không biết vì sao lại nhớ đến lông mày Túc Cảnh Mặc cong cong, một người vẫn luôn cất giấu ý cười làm sao làm cho người khác sợ hãi được?

"Thói quen rồi." Đàm Trình lắc đầu rồi đáp lại như vậy.

Rất nhanh đã đến dưới tòa ký túc của Hạ Đồng, nhìn theo Hạ Đồng lên lầu, Đàm Trình quay người đi về hướng cổng trường, ngồi xe buýt về đại học X, còn chưa tới ký túc, Đàm Trình thoáng thấy Trương Tuấn đứng bên góc kia.

"Cậu sao lại quay lại vậy? Tôi còn cho rằng cậu hôm nay sẽ đến nhà bạn gái ở chứ?"

Trương Tuấn đã đợi Đàm Trình được một lúc rốt cuộc cũng thấy được Đàm Trình trở về, vội vàng tiến lên tiếp đón, "Tôi đây không phải là muốn tìm hiểu tình hình của cậu sao?"

Không phải Trương Tuấn không muốn ở lại nhà bạn gái để thân mật, chỉ là Hà Nhã Lan không cho, muốn ép hắn phải tới hỏi cảm nhận của Đàm Trình, rèn sắt khi còn nóng.

"Cái gì mà tình hình của tôi." Đàm Trình liếc mắt nhìn Trương Tuấn, đang định lên lầu thì bị Trương Tuấn kéo lại, 'Ôi trước tiên đừng đi lên, lúc nãy có con gái nên chưa uống được bao nhiêu, giờ này có chút thèm, dứt khoát cùng nhau đi uống hai cốc đi?"

"Bây giờ?"

"Bây giờ thì sao?" Trương Tuấn nói xong tay theo thói quen khoác lên vai Đàm Trình, "Ý của tôi là cậu còn chưa nói đâu, cô nàng mà Hà Nhã Lan mang tới có được không, tôi thấy không khí giữa hai người không tệ."

"Vẫn ổn." Hết cách, Đàm Trình chỉ có thể theo Trương Tuấn đi về hướng Bắc của trường.

"Chà chà, tôi cứ luôn cho rằng cậu là kiểu người chỉ tập trung học hành, 'Hạ là mùa hạ, Đồng trong rất rất đỏ', ặc, nhìn không ra Đàm Trình nha, kỹ xảo trọc cười em gái vậy mà thành thạo phết."

Bất đắc dĩ cười, "Vậy tôi còn có thể nói thế nào, Hạ Đồng quả thực rất hay ngượng ngùng."

Kỳ thực Đàm Trình cũng không nhìnra đây là Trương Tuấn muốn tác hợp hắn và Hạ Đồng, hắn đã từng nói chuyện với mấy nữ sinh, cũng không hoàn toàn chống cự lại sự tác hợp của Trương Tuấn, nói thật ra, một cô gái như Hạ Đồng, rất dễ thẹn thùng rất dễ đỏ mặt, cũng thật sự là hiếm gặp, nam sinh sẽ luôn đối với kiểu tự nhiên ngây thơ như vậy sinh ra hứng thú, Đàm Trình không ghét kiểu như vậy, nếu là trong quá khứ, Đàm Trình nói không chừng sẽ thử cùng Hạ Đồng phát triển mối quan hệ, nhưng mà, giờ này không còn tâm tình như vậy nữa.

Có mấy thứ đã chiếm đóng trong trí óc của hắn, làm hắn không khỏi do dự.

Mải suy nghĩ Đàm Trình không có chú ý tới người đi dạo xung quanh, không cẩn thận đụng phải thanh niên từ bên cạnh đi qua.

"Xin lỗi." Đối phương vọt lên nói tiếng xin lỗi, rồi cậu ta nhìn hắn chằm chằm một lúc, còn đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ.

"Nếu tôi nói anh quỷ khí khắp người, hiện lên tử tướng, anh có tin không?"

Lời nói này là của một người tóc ngắn gọn gàng, cao gầy tuấn tú, rõ ràng vận quần áo như một sinh viên.

Bản edit chỉ đăng duy nhất trên wattpad: https://truyen2u.net/tac-gia/HuyenDani

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net