Chương 36: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35
Editor: Huyền Dani

Hôm qua có cọc gỗ chặn giữa cửa thông đạo, hôm nay lại dán đầy bùa chú chữ đỏ giấy vàng, lá bùa vàng ở trong đêm tối lập lòe, một tấm lưới vàng kim phủ lên toàn bộ cửa động. Thậm chí không cần mượn ánh sáng đèn pin, Đàm Trình cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, những ác quỷ du đãng trong động chỉ cần đụng vào tấm lưới kia, thì sẽ bị thiêu sạch chỉ trong một khoảng khắc.

Mà ngoài cửa động, năm người đàn ông mặc đồ màu sẫm cứ đứng ở đó như vậy, những ác quỷ ham muốn dương khí tự nhiên giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, mặc cho hồn phi phách tán nhưng đôi mắt vẫn cứ dán tới cái võng kia lao tới.

Cho dù không cần động não, Đàm Trình cũng biết những người này và hắn không cùng một đường, nửa đêm đến đại mộ, trừ đám trộm mộ thì còn có thể là ai?

Vào lúc này nếu Đàm Trình hắn cứ đi ra ngoài thì chính là tìm chết.

Nhưng mà, nhìn tấm lưới kia, Đàm Trình không khỏi nhíu chặt lông mày, mấy người này là định diệt tất cả ác quỷ, sau đó đi thẳng vào trong mộ thất sao?

Vậy Túc Cảnh Mặc làm sao bây giờ? Túc Cảnh Mặc có thể bị trúng chiêu bọn họ hay không?

Có điều, đối với phương pháp nhóm đạo mộ này sử dụng, Đàm Trình cũng chỉ hiểu mơ hồ một chút, mấy người này lợi dụng dương khí dẫn dụ ác quỷ tới nhào vào võng phục quỷ kia, nhưng thật ra không chỉ lợi dụng dương khí mấy người sống này.

Người có thể kiên nhẫn lập kế hoạch mất bao nhiêu ngày như vậy mà đến bây giờ mới động thủ đương nhiên không chỉ có chút chiêu bài này, những lá bùa vàng bên cạnh võng phục quỷ phải dùng máu của người sống vẽ lên, máu người sống trên bùa vàng sẽ là chất xúc tác thúc đẩy chú thuật, đây so với gần trăm người sống đang đứng trước mặt càng có sức hấp dẫn đối với bọn quỷ hơn.

Bốn phía đại mộ, gần một tháng nay cũng bị bố trí lên những cái võng tương tự, nhìn như bố trí đơn giản nhưng đối với bọn ác quỷ lại là thiên la địa võng.

Mà thứ quan trọng nhất trong đó, chính là linh hồn chủ nhân mộ.

"Mấy lần trước chúng ta không thể vào mộ cũng là vì chủ nhân mộ gây rối, hơn nghìn năm trước, động vật đều có thể tu luyện thành tiên, huống chi là hồn quỷ đế vương này, coi như không thành tiên, hơn một nghìn năm quỷ khí nhiễm lên người, mấy người chúng ta đừng con mẹ nó mong sống tới tết năm sau!"

Nhìn vào thân ảnh xem ra là một người đàn ông hơi lùn hút một hơi thuốc lá trong tay, nói như vậy.

"Chú, chú xem đợi một lúc lâu như vậy rồi, cũng không thấy hồn quỷ đế vương nào đi ra cả? Có phải trận pháp này không hiệu nhiệm không?"

"Phi, ai nói là muốn ông ta đi ra?" Vứt đi cuống thuốc lá, gã đàn ông ngồi xổm xuống, ngón trỏ nhúng xuống cái bát máu đỏ bên cạnh rồi vẽ lên trên mặt đất một đồ án,

"Cho dù ông ta muốn đi ra, ông ta cũng không thể ra nổi, đại mộ này bị chú thuật thi triển, người chết trong mộ hồn phách đến quỷ sai cũng không dám bắt, càng chưa nói là toàn bộ trận pháp trong đại mộ này lập ra là nhằm vào vị đế vương đó."

Đàm Trình ẩn ở trong bóng tối nghe thấy lời này nắm tay bất chợt xiết chặt, hắn biết mộ này có vấn đề, hắn vẫn luôn cho rằng có lẽ do chấp niệm của Túc Cảnh Mặc dẫn đến hết thảy mọi thứ ở đây. Nhưng mà, có vẻ hoàn toàn không phải như vậy?

Toàn bộ đại mộ đều là một trận pháp, vậy...... Lúc đầu là ai đã thiết lập trận pháp ở đây?! Làm cho Túc Cảnh Mặc không thể chuyển thế, nhốt trong đại mộ một nghìn sáu trăm năm.....vĩnh viễn không thể siêu sinh!

Đàm Trình bên này nỗi lòng ngổn ngang trăm mối, những thanh niên bên kia nhìn sang gã đàn ông dùng máu người vẽ lên đồ án kỳ lạ thì hỏi: "Cái này thật sự có thể trấn áp được hồn quỷ đế vương kia?"

Trong miệng gã trung niên đang vẽ đồ án không ngừng niệm thứ ngôn ngữ kỳ lạ, không hề trả lời người thanh niên.

Người đàn ông đứng bên cạnh người thanh niên,luôn chú ý động tĩnh cửa thông đạo vỗ lên vai người thanh niên, "Đừng làm phiền chú ngươi, hắn là đang làm phép, pháp này nếu không thành công, đến lúc đó người chết chính là chúng ta."

"Tề nhị ca, nghe các anh nói hồn quỷ đế vương kia lợi hại như vậy, anh chắc chắn có thể trấn trụ được ông ta?"

"Lợi hại thế nào thì cũng là hồn quỷ, quỷ không thể so được với người luôn có thể tùy ý hành động, hơn nữa, chúng ta cũng không muốn nhốt ông ta lại, mà là nghĩ cách khiến ông ta phải đi ra."

Như là nghe được cái gì đó rất kinh ngạc, thanh niên ngạc nhiên hỏi: "Khiến ông ta đi ra?! Ông ta bị nhốt trong mộ này chúng ta đều không có cách thu phục, làm cho ông ta đi ra là không thể nào?"

"Ừm, tiểu tử, ngươi có biết chú ngươi vẽ cái gì không?"

"Cái gì?"

"Đó là trận pháp chiêu quỷ," người đàn ông cong môi cười nói, "Chuyên để chiêu quỷ sai."

"Quỷ sai?!"

"Đúng, là cổ pháp Chung gia lưu truyền, tương truyền rằng tổ tiên Chung gia là Chung Quỳ đối với diêm vương ở địa phủ có ân huệ, Diêm vương liền ban cho con cháu Chung gia năng lực có thể triệu hồi quỷ sai, chú ngươi tuy không phải họ Chung, nhưng ngoại ngươi hoàn toàn là người Chung gia, nếu không thì tiểu tử người làm sao có thể nhìn thấy quỷ." Người đàn ông bật cười một tiếng, châm một điếu thuốc, tiếp tục nói: "Sở dĩ nhiều năm như vậy rồi mà quỷ sai không đến mang đi những quỷ hồn này, chính là vì trận pháp ở đây, quỷ sai không thể tiến vào, quỷ hồn bên trong không thể ra. Chúng ta, chỉ muốn để vị đế vương này ra khỏi đại mộ, còn lại sẽ giao cho quỷ sai."

Bonus: Chung Quỳ là một vị thần trừ tà được lưu truyền trong truyền thuyết dân gian.  

"Không phải nói quỷ hồn ngàn năm qua không thể ra khỏi phần mộ sao? Vậy lúc này làm sao mới có thể để ông ta đi ra?"

"Ngươi cho rằng mấy ngày trước làm việc đều là công cốc sao?"

Người nói câu này là chú của thanh niên, vẽ xong trập pháp, gã trung niên ở bên cạnh trận pháp cắm 3 cây hương dẫn đường, rắc lên gạo nếp xung quanh.

"Trận pháp của đại mộ này chúng ta phá không nổi, nhưng chế tạo ra một cái lỗ hổng thì vẫn có thể. Quỷ không thể vào không thể ra, nhưng không có nghĩa là người không thể ra vào, hôm đó cho nổ diệt quỷ chúng ta có cho thêm vào bên trong tro cốt người cùng máu tươi người sống, những thứ đó có thể trong thông đạo này tạo ta một chút lỗ thủng, chỉ cần dẫn được bọn quỷ tới thông đạo, chúng ta ở mặt ngoài hợp lực thi pháp, muốn đem ông ta ra ngoài cũng không thể không được."

Có điều gã trung niên không có nói tới, tro cốt này phải là tro cốt người sống thiêu hỏa, máu tươi kia toàn bộ đều phải là máu nhi đồng vừa tròn sáu tuổi.....

Đầu óc Đàm Trình vang lên ong ong, tựa như không phản ứng kịp mấy người này đang nói cái gì, bọn họ muốn làm cái gì.

Mãi đến lúc gã trung niên kia hô lên một tiếng, Đàm Trình mới hậu tri hậu giác, những người này, là muốn đưa Túc Cảnh Mặc rời khỏi cổ mộ..... Sau đó để quỷ sai mang Túc Cảnh Mặc đi?

Đây, không phải là nói, Túc Cảnh Mặc có thể rời khỏi cổ mộ, sau đó được giải thoát sao?

Nhưng mà y thực có thể được giải thoát, y không phải nói muốn biết Đại Tự sau này đã xảy ra chuyện gì sao?

Chỉ là chưa chờ Đàm Trình kết thúc suy nghĩ hỗn loạn, sắc trời xung quanh đã biến đổi đến mức vô cùng ly kỳ, vốn là trời đêm tối đen xanh đậm, lại đang biến hóa, cho đến toàn bộ bầu trời đều là những đám mây mang huyết sắc hồng đậm, cuồn cuộn bốn phía, chiếu rọi xuống ngọn núi khiến cho xung quanh tựa hồ cũng biến thành sắc huyết đỏ, toàn bộ chim trong núi bị kinh hách phá tổ mà ra.

Túc Cảnh Mặc ở trong mộ cảm nhận được động tĩnh ở bên ngoài, bật cười một tiếng, đứng lên đi về phía bên ngoài mộ.

Đợi thấy được võng lụa vàng hủy diệt được những oán quỷ, Túc Cảnh Mặc mới nhíu mày:

"Trẫm đã hiểu vì sao bọn ác quỷ đêm nay lại náo động như vậy, hóa ra là bị thứ này dụ ra." Túc Cảnh Mặc nói xong gật gật đầu, nhìn vào người đàn ông lùn nhất trong đó: "Thực sự là người có chút đạo hạnh."

Có thể mấy người đạo mộ cũng không ngờ tới hoàng đế dưới địa cung đại mộ này cư nhiên lại trẻ tuổi như thế, hơn nữa vẫn đang trưởng thành...

"Thực còn là một người đẹp trai nữa." Người kêu là Tề nhị ca, nói khẽ với bốn người còn lại.

Gã trung niên liếc mắt qua cười đùa với Tề nhị ca, "Chú ý hành động của y cho tôi! Nếu có sai lầm, giao không được sai không nói, mạng mấy người chúng ta chính là bị chôn tại đây!"

Nói xong, gã trung niên nhìn sang Túc Cảnh Mặc bên kia, lạnh lùng nói: "Nhân thế luân hồi chính là đạo trời, anh tuy là hoàng đế cũng thoát không được luật này, tôi có thể giúp anh chuyển sinh, nếu anh có thể trợ giúp tôi..."

"Ồ?" Chậm rãi bước lên hai bước, Túc Cảnh Mặc cúi đầu nhìn xuống người đang nói chuyện, như là rất hứng thú, "Ngươi rất có bản lĩnh? Chỉ là trẫm không biết, người lấy xương máu người sống làm thuốc dẫn để dụ trẫm ra ngoài mộ, có đáng tin không."

Thủ đoạn của gã trung niên này vẫn luôn là lừa gạt mấy người khác, chuyện giết người nếu bị mấy người này biết, vậy còn làm nữa sao?!

Đột nhiên bị Túc Cảnh Mặc nói toạc ra, gã trung niên hoảng loạn thẹn quá thành giận, "Xem ra ngươi không chịu phối hợp rồi!" Nói tới đây, gã trung niên xé mở võng lưới vàng trước mặt, lấy bốn tấm phù đã hấp thụ gần hết gần trăm oán quỷ ở bốn phía đem đốt cháy hết, rồi vứt vào một bát máu người, bưng bát máu từng ngụm từng ngụm nuốt hết vào bụng. 

Trong phút chốc trải rộngquanh thân gã trung niên là sát khí động trời,

"Còn đợi cái gì!? Mau làm phép cho ta!" Gã trun niên gầm lên, bốn người bị một loạt hành động của gã làm sợ cho ngây người vội vàng vây quanh gã trung niên xếp bằng ngồi xuống, gã trung niên đứng ở trong trận pháp miệng lớn tiếng niệm: "Người qua cách tầng quỷ giấy đi qua cách cả tòa núi, ngàn tà làm không tới vạn tà làm không ra... Quỷ sai địa phủ hãy nhập vào người ta!"

Dứt lời, trận pháp vốn vẽ bằng máu người phát lên ánh sáng đỏ ám, trong nháy mắt phủ lên người gã trung niên, mà bốn phía Túc Cảnh Mặc cũng nổi lên ánh sáng đỏ tương tự, phát giác ra luồng sức mạnh không đúng, Túc Cảnh Mặc muốn rời khỏi lại phát hiện mình không thể chuyển động dù chỉ một chút.

Trong trận pháp, một đôi móng vuốt dài trắng nhợt từ từ nhô ra, nhìn trông rất khủng khiếp đáng sợ, móng quỷ kia lại trực tiếp tấn công về phía người Túc Cảnh Mặc.

Đàm Trình thấy một màn này, trong đầu còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã không tự chủ được chạy tới bên cửa thông đạo.

"Không! Túc Cảnh Mặc!"

Không, luân hồi chuyển thế cái gì! Đàm Trình hắn còn chưa làm rõ đoạn lịch sử bị hủy diệt kia là chuyện như thế nào, hắn còn có rất nhiều vấn đề còn chưa kịp hỏi y, y bây giờ không thể rời đi! Không thể biến mất như vậy!

Tác giả: Đương nhiên..... Không thể bỏ đi đơn giản như thế....

Mặc: "Hửm?"

Trình: "Tôi còn chưa có bày tỏ...."

Quỷ: "Bia mộ? Ta mua cho ngươi nhé."

Edit: Trình và Quỷ đều là nói một chữ Biểu, Trình còn chưa nói hết mà tên quỷ kia xen vào nên hiểu nhầm.

Truyện chỉ đăng tại địa chỉ duy nhất: https://truyen2u.net/tac-gia/HuyenDani

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net