Chương 37: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36
Editor: Huyền Dani

Đàn tế làm phép không thể tùy tiện xông vào, càng không kể đến đây là loại nghi thức chiêu quỷ.

Thuật chiêu quỷ tổ truyền của Chung gia nhìn như chính nghĩa, nhưng loại thuật pháp dùng máu người làm thuốc dẫn để gọi ra quỷ sai chung quy vẫn không phải là chính đạo. Phía trước đàn tế mang theo sát khí mạnh mẽ, nếu tùy tiện xông vào, coi như người có thể tu thành cơ thể thần tiên cũng sẽ bị chấn thương cấp độ 1 2, nói chi tới Đàm Trình chỉ là phàm thai.

Tuy nhiên những điều này Đàm Trình không hiểu, hiện tại hắn cũng không quan tâm được nhiều thứ như thế, ý niệm đang quay trong đầu hắn chỉ có một, chính là phải phá đi trận pháp của nhóm đạo mộ, có lẽ có thể giúp được Túc Cảnh Mặc.

Nhưng phải làm thế nào mới có thể phá, Đàm Trình một chút cũng không biết, trong những đồ vật làm phép kia, phương hướng khói của cây hương bay đi chính là phương hướng của vuốt quỷ hành động.....

Đây chắc là hương dẫn đường, mỗi năm về quê thờ cúng tổ tiên đều phải mang theo hương nến tiền giấy, nến trắng dùng để chiếu sáng, hương dùng để dẫn đường, có lẽ phải dập hương kia, vuốt quỷ sẽ trở về đúng không?

Suy nghĩ của Đàm Trình không sai, nhưng cũng không phải toàn bộ đều chính xác, quỷ sai đã tìm ra vuốt quỷ, nếu bây giờ dập hương, quỷ sai đang ở nhân gian sẽ không thể nghe được mệnh lệnh phải rời đi từ người triệu hồi....

Năm người làm phép căn bản không ngờ tới đột nhiên có người xông vào phá hủy hương dẫn đường, làm rối loạn trận pháp đàn tế. Mà vuốt quỷ vốn đã tìm ra được hướng Túc Cảnh Mặc cũng ngay lập tức bị đình chỉ trong giây lát,

Quỷ sai ở địa phủ có hàng ngàn vạn, có quỷ sai là người chết sau đó biến thành, có quỷ sai là do quái thú biến đổi mà thành, cho nên mới có đầu trâu mặt ngựa, hắc bạch vô thường.

Trận pháp chiêu quỷ này rất hung hiểm, quỷ sai bị triệu ra tất nhiên là nằm dưới tầng thấp nhất địa ngục, quỷ sai từ vết nứt Đại Liên Hoa địa ngục trong tám cảnh địa ngục lạnh*, tương truyền ngay cả thần tiên cũng chưa từng gặp qua quỷ sai từ vết nứt Đại Liên Hoa địa ngục. Nghe nói quỷ sai này xấu xí cực kỳ, mắt không thể thấy tai không thể nghe, cơ thể không thể cảm nhận nhiệt độ, bọn họ như thế mới tuyệt không có lòng thương hại đối với linh hồn gây ra tội ác, mới có thể làm ra hình phạt đối với ác linh tàn bạo nhất, từ ngục này chúng sinh sẽ nhận được những bức khổ đạt tới cực hạn, dĩ nhiên cơ thể đã bị lột càng nhiều càng phá ra thành trăm số cánh hoa, trạng thái cơ thể như cánh hoa rụng nát, lộ ra màu đỏ tím........(Dani: đề bài - cố gắng đọc hiểu đoạn văn trên.)

*Đại liên hoa là địa ngục tầng thứ 8 trong tám địa ngục lạnh phật giáo. Tám địa ngục này lạnh vô cùng, thống khổ không thể tả, da thịt nứt nẻ chịu khổ vô thời hạn. 

Mắt không thể thấy tai không thể nghe, cơ thể không thể cảm nhận nhiệt độ, nếu mất đi chỉ dẫn phương hướng của hương dẫn đường, quỷ sai Liệt Như đại liên hoa địa ngục đã từ địa ngục tới nhân thế tất nhiên không cách nào phân biệt được quỷ hồn nào phải bị mang đi, điều này làm cho vị quỷ sai vốn tính tình đã hung ác trong nháy mắt trở nên tức giận.

Vuốt quỷ dài ngoằng mất đi phương hướng, Đàm Trình chỉ nghe thấy một âm thanh gầm rú thê lương, vuốt quỷ trực tiếp đâm vào thân thể người thanh niên ở bên cạnh, vậy mà từ trong thân thể người thanh niên cưỡng bách lôi ra hồn phách!

Đàm Trình tận mắt nhìn thấy tất cả, sợ hãi từ phía sau lùi lại vài bước, chỉ là thân đã ở trong trận pháp hắn làm sao có thể thoát khỏi. 

Đàm Trình cảm thấy mọi thứ trước mắt còn không chân thực bằng nằm mộng, thanh niên bị kéo ra hồn phách con ngươi trợn to kinh sợ ngã trên mặt đất, hiển nhiên đã đoạn khí chết, mà Đàm Trình ở phía sau lại phát hiện mặt đất dưới chân biến hóa bất thường, mặt đất trong đêm đen tối vậy mà hiện lên ánh sáng hồng xanh giao nhau.

Theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, trước mắt là một màn khiến Đàm Trình hít một hơi khí lạnh.

Giống như là kim tự tháp có tám tầng bị đảo ngược, mà bên trong kim tự tháp này chứa đầy những quỷ hồn đang gào thét, bị tra tấn đủ loại hình phạt đáng sợ, từ tầng đỉnh xuống dưới đáy, càng xuống sâu, những hình phạt ác quỷ phải chịu càng tàn nhẫn, ......

Đây là địa ngục.... Câu nói này đang quay vòng trong đầu Đàm Trình, ngăn không được run rẩy liền ngã ngồi dưới đất, cảnh tượng trước mắt càng làm cho dạ dày hắn cuộn lên, vô cùng buồn nôn.

Mà vuốt quỷ vừa túm được linh hồn thanh niên lại trực tiếp nhét thanh niên vào tầng thấp nhất địa ngục cũng là nơi kinh khủng nhất.......

"Cứu, cứu tôi với!"

Đàm Trình không biết là ai đang gào thét, hắn chỉ có thể nhìn thấy vuốt quỷ kia lần nữa từ địa ngục mò ra, nhằm vào chỗ Đàm Trình mà bắt tới.....

"Ngươi muốn chết!"

Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, không đợi Đàm Trình ngẩng lên, hắn đã bị Túc Cảnh Mặc kéo dậy, tránh đi vuốt quỷ của quỷ sai, mà gã trung niên đứng sau Đàm Trình lại không có may mắn như thế, gã trung niên vốn là vì Đàm Trình làm rối loạn trận pháp mà bị thương, giờ phút này không thể tránh khỏi.

Không ngờ tới Túc Cảnh Mặc lại xuất hiện ở đây, càng không ngờ tới lại cứu hắn......

"Anh không phải không thể rời khỏi lăng mộ sao?"

Liếc nhìn Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc nhịn không được cau mày, lúc nguy hiểm đang ở ngay trước mắt phải thật cảnh giác mới đúng, thế mà người này trốn cũng không trốn hồn như ở trên mây, còn có tâm tư đi suy nghĩ vấn đề khác.

"E là trận pháp này đã làm ra một lỗ hổng." Quỷ sai có thể đưa vuốt quỷ xuất nhập vào trong mộ, vậy chính là nói, y cũng có thể lợi dụng điểm này mà ra ngoài.........

Sau khi hương dẫn đường bị dập tắt, Túc Cảnh Mặc y thật sự có thể tự do hành động, chuyện phát sinh bên ngoài, ai chết y cũng mặc kệ, y chỉ muốn rời khỏi trận pháp đã làm ra lỗ hổng, quay lại trong mộ thì không sao rồi.

Nhưng chính lúc y nhìn thấy vuốt quỷ nhằm vào Đàm Trình, mà tên con trai rõ ràng xem ra rất nhanh nhẹn lại trốn cũng không trốn, trực tiếp khiến đế vương một mặt tươi cười luôn đeo mặt nạ tiếu ý trực tiếp biến mất.

Túc Cảnh Mặc là linh hồn, y cũng có thể thông qua trận pháp trực tiếp tiến vào thông đạo, sau đó bảo trì toàn thân mà lui, nhưng mà Đàm Trình hắn lại không được, hắn có thân thể, thân thể bị nhốt trong trận pháp không cách nào rời đi, lần nữa tránh khỏi truy bắt của vuốt quỷ, Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc vẫn chưa rời đi, không biết vì sao, đột nhiên cảm thất rất bình tĩnh.

"Tôi không phải sắp chết sao?"

Cùng lúc nói ra câu hỏi này, bên nhóm đạo mộ lại có một người bị vuốt quỷ kéo xuống địa ngục, mà Túc Cảnh Mặc bên cạnh đang nắm chặt tay Đàm Trình vì câu nói của hắn mà ngẩn người.

Mở miệng, Túc Cảnh Mặc lần đầu tiên không biết nên trả lời ra sao, "Chưa thể làm rõ ràng hoàn toàn Đại Tự đã xảy ra chuyện gì mà xuống dưới, cũng không biết Trương Khải Thạc có hận tôi không......" Cúi đầu nhìn địa ngục dưới chân, "Có điều.........tôi chỉ sợ cũng không thể gặp được cậu ta........."

Nói câu này, không biết làm sao, Đàm Trình nhìn chăm chú mái tóc dài của Túc Cảnh Mặc đột nhiên mỉm cười, tiến lên một bước, từ phía sau Túc Cảnh Mặc ôm chặt y, nhận ra được Túc Cảnh Mặc muốn tránh thoát, Đàm Trình liền vội vàng nói: "Tôi tuy không thể giúp anh tìm hiểu rõ mọi chuyện, nhưng vì những chuyện bận rộn gần đây, tôi cũng muốn được hồi đáp một chút."

Nói xong Đàm Trình buông Túc Cảnh Mặc ra, đi tới trước mặt người này ,tìm kiếm thân thể mà hôn lên cánh môi đối phương.

Cái hôn như chuồn chuồn lướt nước lại làm cho tâm tư Túc Cảnh Mặc trở nên phức tạp, thái độ của người này đối với hắn vẫn luôn mập mờ không rõ, mà ý nghĩa cái hôn này.........cứ coi như tên này không nói, Túc Cảnh Mặc cũng biết là gì.

Từ khi sinh ra trên thế gian này, từ hoàng tử nghìn người quỳ bái đến hoàng đế đứng trên vạn người, thần tử trung thành với Túc Cảnh Mặc không thiếu, vì y bán mạng cũng có, chỉ là, người bọn họ trung thành chỉ là hoàng đế Túc Cảnh Mặc, mà không phải là chính Túc Cảnh Mặc y........

Người này đối với y không phải là kính sợ, không phải là sùng bái, mà là...... là từ bên trong xương cốt lộ ra thương tiếc......

Túc Cảnh Mặc không có đẩy hắn ra, đây là điều Đàm Trình không ngờ tới, "Anh......."

Còn chưa nói xong, Đàm Trình liền thấy khí tức quanh thân Túc Cảnh Mặc trở nên bất thường, trong chốc lát quỷ khí lạnh lẽo bạo phát khiến nhiệt độ xung quanh giảm đi mấy phần.

Rút ra bội kiếm, Túc Cảnh Mặc một tay kéo Đàm Trình ra sau, đối diện với vuốt quỷ,

"Lui!"

Có lẽ là khí tức kia quá mức chấn động, động tác của quỷ sai địa ngục cũng không khỏi dừng lại một chút.

Trường kiếm của Túc Cảnh Mặc để ngang trước ngực, nhắm mắt lại, rồi ở trước mắt Đàm Trình biến mất một cách quỷ dị, không mang theo một chút động tĩnh.

Đến khi nhìn thấy Túc Cảnh Mặc lần nữa, Túc Cảnh Mặc đã đem cánh tay quỷ sai Sâm Bạch chém xuống.

Khi còn sống quỷ sai cũng là nhân loại, đối mặt với những vật mạnh mẽ vẫn có sợ hãi. Y không giống với những quỷ hồn trước kia, bỗng nhiên bộc phát quỷ khí uy nghiêm đáng sợ, hắn chưa từng đụng phải bao giờ. Vốn có chút sợ hãi muốn lùi lại, lại ngay tại giây tiếp theo cánh tay bị chém đứt, chuyện sỉ nhục như vậy làm quỷ sai phẫn nộ, tổn hại quy tắc địa ngục, trong giây lát thả ra hơn ngàn oán quỷ từ tầng thấp nhất trong tám tầng địa ngục lạnh.

Oán quỷ bị nhốt trong địa ngục mấy nghìn năm bị hành hạ biến thành hình thù kỳ quái nhất thời chạy trốn như tội phạm, điên cuồng tới trần thế!

Khúc Chí Văn bị Khương Bình cưỡng bách cùng đến cổ mộ bất đắc dĩ nói: "Tôi đã nói tôi sẽ không chạy, cục phó Khương anh không cần phải đề phòng, hơn nữa tôi sớm đã nói rồi, vụ án này của anh, tôi không giúp nổi, theo những gì tôi nhìn thấy mấy người kia đều là bị oán quỷ giết hại, anh không phải cần tìm ra kẻ mưu đồ phía sau sao, cái này sao có thể? Chẳng lẽ anh muốn tôi bắt đám oán quỷ này trói lại rồi giao nộp cho cục cảnh sát sao?"

Khương Bình đi tới bên cạnh Khúc Chí Văn, nói: "Lần trước cậu không phải nói với ta, đám tặc trộm mộ này có thể trong đêm nay động thủ sao? Thân là cảnh sát, ta tất nhiên không thể bỏ qua đám trộm có ý định trộm văn vật quốc gia này không phải sao?"

Kỳ thực Khương Bình chưa có nói ra một điều, đêm đó tuy ánh sáng không tốt, không thể thấy rõ, nhưng hắn từ đầu đã cảm thấy một tên trong mấy tên đạo mộ kia đã từng gặp ở đâu đó, chỉ là vẫn chưa nhớ ra, thế nhưng hôm trước hắn mới đột nhiên nhớ ra tên kia hắn đã gặp ở đâu.

Khương Bình không thích chơi đồ cổ, nhưng cha mẹ hắn lại thích mấy thứ này, thường hay cất giữ mấy thứ 'văn vật' kỳ lạ, mỗi lần đều nói về đồ vật thời kỳ Tần Hán, mà hắn nhớ rõ có một lần cha mẹ hắn từ một gã đàn ông họ Tế mua được một cái bình đồng, lúc hắn trở lại nhà vừa hay đụng phải tên họ Tề từ trong nhà hắn đi ra, tuy chỉ gặp mặt một lần, nhưng Khương Bình làm cảnh sát hình sự lại có thói quen quan sát đặc điểm đối phương, trong đó có một điểm đó là khẩu âm người này nói, tên này không phải người Tây An, có thể là từ bên kia núi Tây qua đây, khẩu âm có rất nhiều điểm không giống với bọn hắn.

Mà, trong cái đêm gặp nhóm đạo tặc kia, một người trong đó cho dù là hình dáng hay là khẩu âm với tên đã bán bình đồng cho cha mẹ hắn đều là một người!

Hôm qua hắn cố ý trở về nhà để hỏi lại tình huống của tên kia, điều khiến Khương Bình kinh ngạc nhất, nghe đâu gia tộc người họ Tề này đời đời đều là người thủ mộ (bảo vệ mộ), theo như các cụ nói, người thủ mộ thông thường đều là kẻ có thần luận*, đối với những chuyện xung quanh vong linh cực kỳ rõ ràng, cây cối tử vong, bia mộ sụp đổ, trường xà hiện thân, gã sẽ nhanh chóng báo lại cho gia tộc, người thủ mộ sẽ an phận thủ thường hành thiện tích đức, gia tộc sẽ đời đời hưng thịnh, nhưng nếu người thủ mộ phá hoại phần mộ người khác, sẽ càng phải gánh chịu những hình phạt càng lớn......

*Thần luận: Thế giới vạn vật đều được một vị thần sáng tạo ra, vận hành theo quy luật. Và vị thần này không bao giờ can thiệp. Con người tin vào sức mạnh lý luận này để giải thích tất cả.....Chắc là thế ^^

Biết được linh hồn người thủ mộ lại làm kẻ đạo mộ?

Khương Bình tìm không ra giữa tên họ Tề kia và vụ án hai mạng người của hắn có quan hệ gì, thế nhưng trực giác nói cho hắn biết, tên này có vấn đề.

"Chuyện liên quan tới ma quỷ ta không quan tâm, nhưng nếu có người tiếp tay cho quỷ để đạt được mục đích của mình, vậy thì không giống rồi."

Khúc Chí Văn nhìn Khương Bình nói ra câu này, có chút cảm thán, nói ra thì, người này vẫn thực là một cảnh sát hiếm có trên thế giới này, nói không chính xác sau khi người này chết, sẽ trở thành Bao Chửng thứ hai ở địa ngục.

Không nói thêm gì nữa, Khúc Chí Văn lặng lẽ cùng Khương Bình leo lên trên, chỉ là, mục đích đến quá nhanh khiến Khúc Chí Văn xiết chặt nắm đấm, mày nhíu lại khẩn trương,

"Không được! Xảy ra chuyện rồi!"

Nói xong thì vượt qua Khương Bình, dẫn đầu chạy về phía trước.

Truyện chỉ đăng tại địa chỉ duy nhất: https://truyen2u.net/tac-gia/HuyenDani

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net