Chương 39: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38

Editor: Huyền Dani

Lần đầu tìm được vật kia ở trong thông đạo, là một chiếc chén vàng có thể nói là đồ vật kém bắt bắt mắt nhất trong đó, giá trị nghệ thuật cũng là thấp nhất, nhưng Đàm Trình lại nhớ kỹ nó, chỉ vì thời điểm đó đội khảo cổ bọn họ suy đoán là vật yêu thích của chủ nhân mộ nên mới mang vào trong mộ, họa tiết trên miệng kia rõ ràng biểu thị cho chiếc chén vàng này còn có một chiếc nữa tạo thành đôi thành cặp.

Đúng là một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ để nghe, Đàm Trình nhìn một chữ Thanh trên chén vàng, đoán rằng chắc là tên người yêu của chủ nhân mộ, lúc đó hắn cũng không để ý nhiều, thế nhưng giây phút này hắn không còn nghĩ như vậy.

Cùng một câu chuyện, nhưng tâm thế lại đứng ở vị trí khác, tình cảm không giống thì cách nghĩ cũng hoàn toàn khác nhau, bị bọn họ đoán già đoán non là một cô gái, chủ nhân mộ là một đế vương chung tình, nhưng lần đầu đó hắn còn chưa biết một chút gì về y, giây phút này lại lại khắc sâu ở trong tim Đàm Trình một dấu ấn, cứ nghĩ đến chữ Thanh kia, nghe thấy Túc Cảnh Mặc nói là phu nhân y, trong tim Đàm Trình liền mất đi cảm giác.

“Nhưng mà….” Đàm Trình nhìn thần sắc của Túc Cảnh Mặc phức tạp hỏi: “Anh không phải là không có thú thê sao?” (Cưới vợ - ngữ cảnh cổ đại nên để vậy)

“Trẫm lúc nào nói không thú thê?” Túc Cảnh Mặc ý cười đầy mặt quay đầu hỏi lại Đàm Trình, “Trẫm chỉ nói là không có lập hậu.”

“Thú thê nhưng không lập hậu?”

“Thú thê không nhất thiết phải lập hậu.”

Túc Cảnh Mặc nhẹ như mây gió trả lời, suy nghĩ của Đàm Trình trong giờ phút này thiên biến vạn chuyển.

Hắn bắt bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng trong đầu cứ luôn vận chuyển hình ảnh lúc Túc Cảnh Mặc vừa mới nhắc tới Lâm Thanh thì trong ánh mắt rất dịu dàng….

Ánh mắt đó Đàm Trình chưa thấy bao giờ, là Túc Cảnh Mặc dành riêng cho cô gái gọi là Lâm Thanh….

Túc Cảnh Mặc lẳng lặng liếc nhìn Đàm Trình, nghĩ tới vừa rồi người này coi y một linh hồn đã ở nhân gian ngàn năm thành một bảo bối mà nâng niu, không muốn buông tay, nhớ tới người này lúc cho rằng bản thân sắp chết, yêu cầu “hồi đáp”….

Túc Cảnh Mặc dấu đi chút gợn sóng nơi đáy mắt, y hơi mỉm cười nói: “Chỉ là, trẫm thú thê lập hậu thì liên quan gì đến ngươi?”

Dứt lời, con ngươi Đàm Trình mở to, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, Túc Cảnh Mặc đuôi mắt mang theo ý cười, đôi mắt đào hoa cong cong, cái nhìn ôn hòa khiến người khác nhịn không được muốn đến gần, chỉ là, trong ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng.

Cũng là ánh mắt này, làm trong lòng Đàm Trình đang bốc cháy, chậm rãi lạnh xuống.

“Không…không liên quan.”

Đúng vậy, có liên quan gì tới hắn, nói thẳng ra, hắn ở trong mắt Túc Cảnh Mặc vốn dĩ cũng chẳng khác gì đám đạo mộ kia, chẳng qua hắn là nghề nghiệp chính thức quốc gia, là “trộm mộ”… nếu không phải do Túc Cảnh Mặc muốn biết nguyên nhân Đại Tự tự dưng biến mất trong lịch sử, muốn biết sau khi y chết Đại Tự xảy ra chuyện gì, nếu hắn một nhà khảo cổ lại không có ích lợi gì, thì đã sớm bị Túc Cảnh Mặc giết từ lâu.

Không thể phủ nhận, Túc Cảnh Mặc không chỉ không giết hắn, thậm chí thái độ đối xử với Đàm Trình hắn cũng rất tốt, cứu hắn mấy lần, khiến trong tiềm thức Đàm Trình đối với Túc Cảnh Mặc trở nên không giống nhau. Nhưng chính xác là cái gì không giống chứ? Nếu là lần đầu nhặt được ngọc bội không phải là Đàm Trình hắn, vậy thì hiện tại đứng tại đây cũng không phải là hắn đúng không, kỳ thực nếu nói đến cùng, đối với Túc Cảnh Mặc là ai cũng như nhau cả. Chỉ cần có thể điều tra rõ chuyện xảy ra với Đại Tự, thì khối ngọc bội kia y có thể đưa cho bất kỳ ai….hắn, Đàm Trình không hề nhận rõ điểm này đã tự mình trầm luân, không thể thấy rõ hiện thực.

Hắn có thiện cảm với Túc Cảnh Mặc, đối với đế vương một nghìn năm trước thấy hứng thú, người này giấu sự cô tịch dưới khuôn mặt tười cười làm cho hắn đau lòng, cách nói của người này, bộ dạng hiếu kỳ của y đối với sự vật ở thế giới hiện đại, đôi mắt đào hoa luôn treo ý cười nồng đậm, đem tên hắn hai chữ Đàm Trình gọi dễ nghe như vậy…..

Cũng may, vẫn nên vui mừng vì hắn còn chưa hãm quá sâu? Nghĩ tới đây, Đàm Trình hít một hơi thật sâu, thích thì như thế nào, Túc Cảnh Mặc cũng chết rồi, giữa hai bọn họ hoàn toàn không có khả năng, Đàm Trình hắn vẫn nên sớm thu lại phần tâm tư vừa mới để lộ ra, hắn sẽ không vì một phần tình cảm không có hồi kết mà lãng phí tâm tư, đối phương vô tình, Đàm Trình hắn tuyệt đối không thể cứ chết vẫn bám lấy….

Hắn và Túc Cảnh Mặc vốn chỉ là quan hệ giao ước, một người luôn bị đám ác quỷ làm phiền, một người không thể rời khỏi đại mộ, mà mục đích của bọn họ lại giống nhau, đều là muốn biết sự thật lịch sử Đại Tự biến mất, vừa hay bổ sung cân bằng cho nhau, không nên thêm vào một phần tình cảm làm mất đi sự cân bằng này.

Như vậy đối với Đàm Trình càng tốt, không phải sao?

Đàm Trình không nói gì nữa, Túc Cảnh Mặc ở bên cạnh cũng trầm mặc không nói.

Trong lòng Khúc Chí Văn khẽ thở dài than thở, kẻ trong cuộc u mê kẻ ngoài cuộc lại thấy rõ, Đàm Trình nằm trong vòng xoáy tự nhiên không nhìn ra dụng ý của Túc Cảnh Mặc, nhưng cậu có thể đoán được môt chút, chẳng qua Khúc Chí Văn cũng không muốn nói.

Nhìn sang cả người Đàm Trình đầy quỷ khí, người sống ở trong mộ lâu ngày đều sẽ bị nhiễm thứ không tốt này, càng nói chi đến vị hoàng đế đã ở nhân gian hơn nghìn sáu năm này quỷ khí càng sâu, mà Đàm Trình lại trực tiếp tiếp xúc như vậy.

Hai người cách biệt hơn một ngàn năm, vốn không có duyên phận, tốt nhất là cứ như vậy.

Nghĩ đến đây, Khúc Chí Văn nhớ tới Khương Bình lại là một trận đau đầu, nếu gộp thể lực của hai tên đạo mộ kia lại tất nhiên không bằng cục phó Khương, thế nhưng trong hai tên kia có một tên biết triệu quỷ, cục phó Khương nếu cứ chạy theo như thế, chắc chắn lành ít dữ nhiều.

“Chuyện ở đây cũng tạm ổn rồi, vị hoàng đế này, ngài sớm đã chết, sinh tử luân hồi tôi cũng không quản được,” Khúc Chí Văn nhìn Đàm Trình, nói tiếp, “Chỉ là anh, đại mộ này nhiều chuyện rắc rối, hôm nay mấy tên đạo mộ có chút kém cỏi muốn lấy mạng của anh, khẳng định lần sau còn có đám đạo mộ khác giỏi hơn tìm đến, thứ bọn họ muốn ở trong đại mộ, anh không phải đạo sĩ, đến đây chỉ là tìm chết, không nên dính líu quá nhiều càng tốt.”

Khúc Chí Văn nói xong câu này, vung tay một cái, một tờ giấy trắng liền hóa thành một con chim bồ câu trắng, Khúc Chí Văn nói tạm biệt rồi đuổi theo hướng Khương Bình rời đi.

Thiếu đi một người, chỉ còn lại Đàm Trình và Túc Cảnh Mặc giữa hai người liền xuất hiện chút lung túng, Túc Cảnh Mặc liếc nhìn Đàm Trình, trong chớp mắt đã di chuyển tới bên trong thông đạo, thấy Túc Cảnh Mặc bỗng nhiên biến mất trước mắt, Đàm Trình không khỏi sửng sốt.

“Ngươi, lần trước không phải nói có thứ muốn đưa trẫm xem sao?”

Giọng nói này là từ phía thông đạo truyền tới, thái độ Túc Cảnh Mặc cứ như kiểu chuyện gì cũng chưa xảy ra làm cho trong lòng Đàm Trình như bị nhéo một phát, cắn chặt răng, Đàm Trình nhắc nhở chính mình phải chú ý tới việc nghiên cứu, nói: “Đúng vậy.”

Thứ Đàm Trình muốn đưa cho Túc Cảnh Mặc không chỉ là bản sao sách cổ lần trước đề cập tới, bản ghi chép là hai thời kì có thật trong lịch sử Nam Bắc triều Ngụy Tấn và Tùy Đường, còn có lén mang một ít mũi tên hồi hồi trước đào được từ kho binh khí, trên mũi tên có khắc chữ, nhưng bởi vì thời gian quá lâu (quá cũ), Đàm Trình không nhận ra được trên đó viết cái gì, hắn nghĩ có thể Túc Cảnh Mặc sẽ biết được.

Túc Cảnh Mặc lật qua cuốn sách, chữ viết tuy có chút phai mờ, nhưng y vẫn có thể đọc hiểu.

Cũng biết lúc này không còn sớm nữa, Đàm Trình chỉ còn nửa tiếng nữa là phải rời khỏi đại mộ, bởi vì ban ngày sẽ có “cảnh sát” thứ mà Đàm Trình nói tới đến kiểm tra, Túc Cảnh Mặc nhận cuốn sách rồi để qua một bên, định đợi Đàm Trình đi rời mới đọc.

Túc Cảnh Mặc nhận mũi tên Đàm Trình đưa, nhận ra chữ viết trên đó, Túc Cảnh Mặc cũng biết Đàm Trình muốn tìm hiểu đoạn lịch sử kia, y vừa xem, vừa nói:

“Tất cả mũi tên của quân đội Đại Tự trước khi hoàn thành luôn được đánh dấu là thuộc trận doanh nào, trên chuôi kiếm khắc hào của Đế vương, mũi tên khắc tên tướng quân, lúc trẫm còn tại vị, Đại Tự chỉ có họ của ba vị tướng quân có tư cách được khắc trên mũi tên, Ngô Xương Phong nhất phẩm đại tướng quân, Công Tôn Trí nhị phẩm xa kỵ tướng quân và Kiều Dân Cử trung quân đại tướng quân,” vuốt dọc mũi tên, Túc Cảnh Mặc cười nói, “Mà họ trên mũi tên này dù nhìn như thế nào cũng không phải một trong ba họ Ngô, Công Tôn, Kiều.”

Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chữ này có một nét chấm và một chữ tâm, nhớ tới tướng sĩ bên cạnh Túc Cảnh Nghiễn, Túc Cảnh Mặc đột nhiên nhớ ra một người, người kia có tài năng bất phàm trong quân sự, lại không vì thế mà Túc Cảnh Nghiễn trọng dụng đứa con thứ ba nhà Ninh thừa tướng, Ninh thừa tướng là cận thân bên người Túc Cảnh Mặc, cũng là người bên nhà ngoại của mẫu phi Túc Cảnh Mặc, phải nói là dòng dõi con nhà đọc sách, đời đời văn thần của Ninh gia đều theo phe Túc Cảnh Mặc, chỉ là đứa con thứ ba Ninh gia này lại là kẻ dùng võ không dùng văn….Túc Cảnh Nghiễn không trọng dụng hắn, chắc cũng là nguyên nhân này....

Một chấm một tâm, ngoài chữ Ninh ra, Túc Cảnh Mặc không nghĩ ra được chữ nào khác, lẽ nào, sau khi y chết, tam nhi tử Ninh gia này trở thành đại tướng?

Nghĩ tới điểm này, Túc Cảnh Mặc bỏ xuống mũi tên lắc đầu cười nói: “Đây có thể là tướng quân của ngũ đệ trẫm.”

“Ngũ đệ anh, chính là hoàng đế sau này?” Đàm Trình một phút cũng không bao giờ quên Túc Cảnh Mặc từng nói, chuyện cô gái Lâm Thanh kia là thê tử Túc Cảnh Mặc, sau đó sẽ trở thành hoàng hậu của ngũ đệ y.

Túc Cảnh Mặc gật đầu, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn đá, sau đó nhìn vào hư không, “Lúc trẫm vẫn là hoàng tử, từng tiêu diệt thái tử và nhị hoàng huynh, còn tứ đệ nhu nhược không thể làm lên việc lớn, trẫm thả hắn đi quy ẩn rừng núi,”

Nói là nhân từ thả hắn đi quy ẩn rừng núi, chẳng qua vị hoàng tử này từ nhỏ ăn sung mặc sướng, bỗng nhiên một thân một mình nơi rừng sâu nước thẳm không hiểu trồng cây nuôi vật, vậy cũng chỉ có thể làm thức ăn trong bụng thú hoang trong núi.

Túc Cảnh Mặc thấy Đàm Trình cau mày, nhíu mày hỏi: “Thấy tàn nhẫn?”

Đàm Trình nhìn thẳng vào Túc Cảnh Mặc, lắc đầu, “Thân ở vị trí như vậy chắc chắn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, ngươi chết ta vong, bảo toàn được tính mạng bản thân là quan trọng hơn cả.”

Ánh mắt Đàm Trình không có một chút giả tạo, khi đối mắt được một lúc, lần này lại là Túc Cảnh Mặc quay đầu đi trước, không nhìn hắn nữa, chỉ tiếp tục nói,

“Chì là ngũ đệ….” Như là nhớ lại điều gì, Túc Cảnh Mặc nhíu mày, “Ngũ đệ Túc Cảnh Nghiễn từ nhỏ ốm yếu, võ công ngay cả lục đệ nhỏ tuổi cũng không bằng, hắn nhìn như lạnh lùng, như đối với bất kỳ sự vật gì đều không muốn tranh đoạt, nhưng lại là một kẻ hung hiểm độc ác chân chính.”

Chậm rãi bước dạo, Túc Cảnh Mặc tiếp tục nói: “Hắn khát cầu quyền lực, hắn không từ bỏ bất cứ thứ gì, lợi dụng tất cả, trước ta xưng vương là hắn bại dưới tay ta, vốn là, ta sẽ không tha cho hắn.”

Sau này người kia trở thành hoàng đế, vậy tất nhiên là không có chết, Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc hỏi: “Vậy sau đó vì sao…”

“Là vì có người không muốn hắn chết.”

“Ai?” Khi hỏi câu này kỳ thực Đàm Trình đã rõ được một chút, có liên quan tới Túc Cảnh Mặc, hắn biết có một người, người mà mỗi lần nhắc tới là nét mặt Túc Cảnh Mặc đều rất dịu dàng……

Lâm Thanh….

“Nàng ấy và trẫm thành hôn, chính là vì Túc Cảnh Nghiễn.”

Mà trước khi Túc Cảnh Mặc nói xong, Đàm Trình đã siết chặt nắm đấm từ lâu.

Hết chương 37

Mọi người có nhìn thấy ảnh bìa chương ko? Công nhận Tiểu Mộng (anh mặc cổ trang) đẹp. Còn anh kia (ko biết tên).
Tui đảm bảo Đàm Trình đẹp trai hơn anh kia nhiều.

Bản edit chỉ được đăng trên địa chỉ duy nhất: http://wattpad.com/user/HuyenDani

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net