Chương 4: Bệnh viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám cây cao lớn và sẫm màu che khuất cả bầu trời, giống như một con quái vật đang nhe răng cười, mở mắt ra là một màu u tối đến cả cánh tay cũng không nhìn thấy, tựa hồ không gian sắp nuốt chửng người bằng bóng đêm tận cùng của chúng.

Khu rừng được bao phủ bởi vẻ yên tĩnh, thanh thản đến khiếp sợ, mây đen lại đem thân mình che khuất ánh trăng, đất và trời lọt thỏm trong bóng tối, khu rừng dù cố sức giương nanh múa vuốt nhưng cũng đành chấp nhận số phận, bất lực và chán nản. Từng cơn gió lạnh lùng, tiếng ve sầu râm ran từ bao giờ tắt lịm, thỉnh thoảng lại truyền sang một chút tanh tưởi của máu và thanh âm của đám chim nức nở bi ai, cú đêm giương to đôi mắt, lẳng lặng theo dõi khu rừng chầm chậm rơi vào bóng đêm, không gian bất chợt nổi gió, nức nở và nghẹn vào, tưởng chừng mang theo cơn gió là tiếng người đang khóc, nhưng lại giống như có kẻ đang khẽ cười.

Bàng hoàng đứng giữa rừng, Đàm Trình nhớ ra hắn dường như cùng Lâm Hoành Tinh đến đây, nhưng đến làm gì, hắn không nhỡ rõ.

"Lâm Hoành Tinh!" Đàm Trình nhíu mày gọi lớn, đáp lại hắn chính là thanh âm vọng lại của không gian.

Bước từng bước cẩn trọng, Đàm Trình bị bất ngờ theo bản năng quay lại bởi tiếng động phát ra sau lưng.

Đập vào mắt hắn là một gương mặt, một gương mặt đã thối rữa đầy những giòi bọ, cái miệng toạc ra mùi máu, cặp đồng tử xanh lét căng lên, cảm giác không biết khi nào thì sẽ có thứ gì đó từ bên trong trồi ra.

Mùi tử thi thối rữa xộc thẳng vào mũi khiến Đàm Trình không còn chút sức lực, cả đầu hắn run lên, yết hầu đột nhiên căng cứng không thể nào phát ra tiếng, không nói hai lời hắn ba chân bốn cẳng cắm đầu mà chạy.

Đàm Trình dùng hết sức bình sinh mà chạy trốn, bởi hắn biết cặp mắt xanh lét kia vẫn đang không ngừng theo dõi hắn, bước chân lảo đảo, Đàm Trình muốn chạy khỏi khu rừng, nhưng bất luận chạy thế nào cũng không chạy ra ngoài được.

Hai chân bủn rủn, nhưng hắn không dám dừng lại, bởi hắn biết, nếu dừng lại tại đây chính là một đi không trở lại.

Không biết chạy bao lâu, đã thoát hay chưa, mãi đến khi Đàm Trình không còn chút sức lực mà ngã xuống, thì cái xác chết thối rữa kia cũng đuổi kịp, lao tới bóp chặt cổ hắn.

Đàm Trình dùng toàn lực nhấc chân muốn đá văng khối thi thể, nhưng không có tác dụng!

Cổ bị bóp chặt, Đàm Trình không thở được thống khổ giãy dụa.

Không ai tới cứu hắn! Trong lòng Đàm Trình không ngừng gào thét, nhưng miệng lại đang căng ra không thể thốt lên lời. Lúc bấy giờ, nắm đấm quờ quạng lung tung không còn sức lực, có thể là một sự giãy dụa chống chọi cái chết trong tuyệt vọng, nhưng cũng có thể là sự van xin, cầu cứu trước khi chết. Vào cái thời điểm hắn nghĩ bản thân chết chắc, bỗng nhiên, đâu đó xuất hiện một tia sáng xuyên thủng màn đêm, hắt thẳng vào mắt Đàm Trình, rồi bất chợt xác chết kia bị văng ra xa.

Đàm Trình quỳ mọp trên mặt đất, thân thể cuộn lại khó khăn mà hô hấp.

"Vô năng."

Giọng nói từ phía trên khiến Đàm Trình giật mình giương to hai mắt, lọt vào nhãn cầu của hắn chính là một thân ánh kim bóng loáng.

Vừa muốn ngẩng đầu dậy lại phát hiện không thể.

Vẫn là giọng nói ban nãy, kèm theo sự cười nhạo, và còn cả châm biếm, "Cùng lắm chỉ là một tiểu yêu quái."

Lời vừa dứt, mây đen cũng bắt đầu tan, từng chút từng chút một trả lại vầng trăng cho bầu trời đêm, ánh trăng khoác lên cho bộ đồ vàng kim một thứ ánh sáng lạ kỳ, cả thân thể Đàm Trình bỗng nhiên cảm thấy vô cùng dễ chịu, y chậm rãi ngẩng đầu, vô tình bắt gặp người kia bên hông mang theo một miếng ngọc rất quen mắt, bất chợt hắn hôn mê bất tỉnh.

Trước khi ngất đi, Đàm Trình ngờ ngợ hắn đã nhìn thấy miếng ngọc kia,... Rất đẹp, rất đẹp, trên mặt có khắc ba chữ...

"...Cảnh..."

Đường Lệ Hoa túc trực ở giường bệnh đã lâu, chợt nghe thấy con trai bà nói mớ thì vội vàng lau nước mắt, vui mừng kêu lên: "Con trai! Con trai! Con tỉnh rồi, con làm mẹ sợ chết!"

Trong làn sương mù dày đặc nghe được tiếng mẹ gọi mình, Đàm Trình từ từ mệt mỏi mở mắt.

Nhìn thấy Đàm Trình mở mắt, Đường Lệ Hoa lau nhanh nước mắt, một bên vội bấm điện thoại gọi tới người trực hôm nay, một bên run run cầm di động, bấm dãy số: "Con trai chúng ta tỉnh rồi! Đàm Long, thằng bé nó tỉnh rồi!" Buồn vui lẫn lộn, Đường Lệ Hoa nói lớn vào chiếc điện thoạt.

Đàm Trình hắn vừa tỉnh lại đầu có chút choáng váng, sau một hồi bác sĩ kiểm tra, xác định không còn trở ngại gì hắn mới hơi hoàn hồn lại, hóa ra hắn còn sống...

Đàm Trình không còn chút sức lực nằm trên giường, yếu ớt nằm tay Đường Lệ Hoa, thấp giọng an ủi: "Mẹ... Con không sao, không phải bác sĩ nói nghĩ ngơi vài ngày sẽ khỏe hay sao?"

Đàm Trình cầm lấy băng gạc, Đường Lệ Hoa không dám mạnh tay, chỉ có thể từ tốn băng bó. Nước mắt không ngừng rơi xuống mái tóc, nhưng không thể nào nói ra được một câu.

Thấy mẹ mình đau buồn như vậy, Đàm Trình trong lòng một vị chua chát, cố sức an ủi mẹ, ánh mắt đỏ ửng lên.

Nhìn thấy đứa con, Đường Lệ Hoa không khỏi dao động, khẽ chùi đi hai hàng nước mắt, nở ra một nụ cười: "Mẹ đây là vui mừng, bà già này đang vui mừng mà! Con chẳng phải đã nằm hai ba ngày..." Nói tới đây Đường Lệ Hoa lại nhìn không được mà rơi lệ.

Đàm Trình thân thể không chịu bất kì tổn thương gì, về nhà nghỉ ngơi hai ngày là không còn gì đáng ngại, còn về phần mấy ngày nay tại sao hắn lại hôn mê bất tỉnh, thì ngay cả bác sĩ cũng không thể giải thích được.

Vậy là cứ thế mà nán lại bệnh viện.

Ở lại tĩnh dưỡng quan sát tình hình đã mấy ngày, ở đây gặp được nhiều đồng nghiệp, Lý Quốc Hiền cũng đến đây, Đàm Trình cũng vì thế mới biết được trước đó hắn hôn mê bất tỉnh ở Quỳnh Sơn.

"Vào lúc cảnh sát tới nơi, khi tìm thấy người thì trời đã rạng sáng, Lâm Hoành Tinh được phát hiện đầu tiên, cậu ta lúc ấy đang nằm trên vũng máu, mà cậu cùng với Giang Ba là được tìm thấy trong động, Giang Ba thì đã chết rồi, cậu thì vẫn cứ hôn mê bất tỉnh."

Nghe Trương Tuấn nói vậy, Đàm trình hỏi: "Vậy Lâm Hoành Tinh hiện tại thế nào?"

"Cậu ta đang trong tình trạng nguy hiểm, không biết vì sao, trên đầu lại bị thủng một lỗ lớn, tại bệnh viện này chỉ có thể giúp cậu ta kéo dài sự sống thêm chút ít, ngày mai người nhà sẽ đưa cậu ta đi Bắc Kinh trị liệu." Nói tới đây Trương Tuấn mặt nhăn mày nhó, "Nói cho cùng thì các cậu đã gặp cái gì? Sát nhân ư? Cảnh sát đã điều tra nhưng vẫn không tra ra được đã xảy ra chuyện gì!"

Trương Tuấn thở dài: "Cậu biết không? Người nhà Giang Ba và Lâm Hoành Tinh đều mất bình tĩnh cả rồi, mội kẻ thì chết một người thì trọng thương. Mỗi ngày bọn họ đều chạy đến cục cảnh sát để ý kiến. Bọn họ... Bọn họ đều cho rằng cậu có vấn đề."

Nghe Trương Tuấn nói vậy, Đàm Trình cũng không lấy làm ngạc nhiên, cảnh sát nhất định sẽ không tin vào mấy cái chuyện kì quái loạn thần này, người nhà Lâm Hoành Tinh và Giang Ba thì lại càng không tin, hắn lại là người duy nhất chứng kiến sự việc, sẽ rất bình thường nếu họ hoài nghi hắn.

Suy nghĩ một hồi, Đàm Trình lên tiếng hỏi: "Cảnh sát nói thế nào?"

"Cảnh sát... Nếu không tìm được chứng cứ sẽ không dám tùy tiện bắt cậu..." Cố gắng tìm cách giải thích hợp lý, nhưng Trương Tuấn lại không tưởng tượng được mình nên nói thế nào, chỉ có thể thở dài: "Huống hồ cái chết của Giang Ba rất kỳ lạ, trên người anh ta không tìm thấy bất kì một vết thương, sau giải phẫu pháp y cũng không tìm được vết thương chí mạng, trông có vẻ như bị nghẹt thở nhưng lại không phải, hơn nữa tay anh ta lại còn nắm chặt một cái gương đồng."

"Gương đồng?" Đêm đó đi tìm Giang Ba, bất ngờ hắn cùng Lâm Hoành Tinh cũng xảy ra tai nạn, thế nên họ căn bản không kịp quan sát tình trạng của Giang Ba, trong tay anh ta còn cầm cái gương đồng sao?

"Là gương đồng, chính là cái gương đồng được đào lên hôm trước..."

Lời Trương Tuấn nói ra khiến Đàm Trình có cảm giác việc này rất nghiêm trọng, gương đồng ngày trước họ đã được học qua, trước kia con người dùng gương đồng để trấn hồn. Nếu như không gặp qua loại chuyện ly kỳ như thế này, Đàm Trình cũng sẽ không vì cái gương kia mà suy nghĩ nhiều như vậy, lần này trực tiếp gặp qua, hắn tự hỏi nguyên do của tất cả những chuyện này liệu có phải đều bắt nguồn từ cái gương đồng kia không?

Giang Ba đào lên được cái gương đồng phải chăng là đã thả ra một thứ không nên thả? Còn có... miếng ngọc kia...

Đàm Trình nghe Đường Lệ Hoa kể, lúc ấy hắn có chết cũng nắm chặt tay, bác sĩ có gỡ cũng không buông ra, chỉ có thể trực tiếp để như vậy băng bó, rồi còn miếng ngọc kia, trước khi Đàm trình tỉnh lại đã bị trộm lấy đi...

Thấy Đàm Trình đang suy nghĩ mông lung, Trương Tuấn nói: "Lâm Hoành Tinh trên đầu có hai vết thương nhưng chỉ có một cái là chí mạng... Ba người các cậu ba sự tình rất kỳ hoặc, tất cả mọi người đang đợi cậu tỉnh lại, chủ yếu là để rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại cậu cứ toàn tâm nghĩ ngơi, chờ đến lúc bình phục rồi hãy nói rõ ràng."

Đàm Trình không hề để Trương Tuấn giải thích bất kì cái gì, nhưng rất nhanh sau đó mọi người đều biết hết sự thật trong chuyện của Đàm Trình.

Bởi vì cảnh sát đã tìm đến Đàm Trình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net