Chương 42: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41

Editor: Huyền Dani

Vốn Đàm Trình muốn nghỉ ngơi trước rồi mới ăn chút gì đó, nhưng nghĩ đến chuyện đại mộ thì lại thay đổi chủ ý.

Trương Tuấn và Ngô Hải không giống với người khác, hai người này biết Đàm Trình có khả năng nhìn thấy quỷ hồn, có một số chuyện Đàm Trình không muốn nói, nhưng chuyện đại mộ rất phức tạp, chỉ dựa vào một mình Đàm Trình, thì không thể giải quyết được hết mọi thứ ...

Hai người đối với Đàm Trình cũng coi như tin tưởng được, Trương Tuấn nhìn qua thì thích bông đùa làm việc không đến nơi đến chốn, nhưng có thể vẫn luôn giữ vững ở đại mộ, chỉ sợ không có người nào dám mang tâm tư bông đùa đến.

"Cậu nói là đại mộ này có thể không thuộc về bất kỳ một triều đại nào đã biết ư? Cậu sao có thể khẳng định như vậy?"

Trương Tuấn đè thấp giọng xuống, "Đến nay đại mộ đều không có đào ra được bất cứ đồ vật nào thể hiện được lịch sử thời đó..." Nói tới đây Trương Tuấn đột nhiên dừng bặt, "Đàm Trình cậu mẹ nó có phải trôm cái gì trong mộ rồi phải không?"

Đàm Trình nhìn hai con người trước mặt rồi gật đầu.

"Cậu con mẹ nó...thật sự ngay cả mạng cũng không cần nữa?"

Ngô Hải nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đàm Trình, cũng nói rằng: "Cậu nóng lòng muốn nhanh chóng làm rõ ràng chuyện này tôi cũng hiểu, chỉ là chỗ này cũng đã chết mấy người rồi, đại mộ kia tạm thời tốt nhất đừng nên đi thì hơn."

Trương Tuấn quan sát sắc mặt Đàm Trình không tốt cho lắm, nhớ tới lần trước có gặp cái tên lải nhải nói cả người Đàm Trình bị nhiễm quỷ khí, Trương Tuấn nhịn không được nhíu lông mày :"Chẳng trách lần trước gặp được thanh niên nói trên người cậu toàn là quỷ khí...hôm đó tôi còn nghi ngờ, hiện tại thì đã có chút tin tưởng rồi, Đàm Trình, đừng trách tôi nói khó nghe, nếu còn tiếp tục đến đó như vậy, nói không chừng sẽ lặp lại con đường giống như Giang Ba bọn họ đó."

"Ai?"

Trương Tuấn kể lại sự tình hôm đó cho Ngô Hải, sau đó quay sang nhìn Đàm Trình từ nãy giờ vẫn không nói gì: "Cậu có phải mấy tháng gần đây đều chạy đến cái mộ đó đúng không?"

Đàm Trình gật đầu, "Từ lúc cục cảnh sát phong tỏa thôn Ninh Hóa, tôi mỗi đêm đều vào trong đại mộ."

Ngô Hải nghe xong nhịn không được hỏi: "Vậy cậu không đụng phải nguy hiểm chứ?"

"Đương nhiên có nguy hiểm," Nói tới đây Đàm Trình mỉm cười, "Có tận mấy lần suýt mất mạng."

"Vậy cậu còn,"

"Đại mộ đó, đi một người chết một người, cậu có biết là vì sao không?" Đàm Trình ngắt lời Trương Tuấn nói, "Các cậu còn nhớ bài viết về chuyện đại mộ thôn Ninh Hóa được lan truyền như điên ở trên mạng vào hai tháng trước không?"

Trương Tuấn bị phân tâm nói:"Cái cậu nói là bài viết về đội quân Bồ Hoàng biến mất hả?"

"Đúng, chính là nó." Đàm Trình cúi thấp đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Các cậu cũng biết đấy, tôi từ cái đêm Giang Ba xảy ra chuyện, là có khả năng nhìn thấy yêu quỷ, mà ở trong cổ mộ đó tôi thật sự nhìn thấy vô số ma quỷ, có lẽ chuyện bài viết kia có thể không phải bịa đâu."

"Bồ Hoàng uống cạn nước Trường Giang, Hiên Viên độn gió Kinh đến..." Đàm Trình thuật lại câu nói đó một lần, "Theo như bài viết kia nói, Bồ Hoàng bởi vì chủ nhân mộ phẫn nộ mới bị chủ nhân mộ giết chết sạch, đây không phải là giả đâu."

Trương Tuấn quan sát ánh mắt Đàm Trình, không kiềm được lắc đầu, "Lẽ nào...linh hồn chủ nhân mộ vẫn luôn tồn tại ở trong mộ sao? Mà cậu, đã nhìn thấy rồi hả?"

Đàm Trình thật sự không muốn nói chuyện của Túc Cảnh Mặc cho hai người này, chỉ nói là: "Tôi cũng không chắc lắm ông ta có ở trong mộ không, chỉ là những ác quỷ bên ngoài mộ thất không dám đến gần mộ thất, đây càng tiện cho tôi vào trong mộ."

Ngô Hải cũng đoán được lời Đàm Trình nói một nửa thật còn một nửa giấu, hắn quan sát ánh mắt Đàm Trình, cuối cùng Ngô Hải vẫn lựa chọn tin tưởng, "Nhưng mà, Đàm Trình sao cậu lại kể chuyện này cho chúng tôi?"

Cốc trà trong tay ngay lập tức dừng lại, Đàm Trình hít một hơi sâu, "Một mình tôi tất nhiên là năng lực có hạn, rất nhiều việc muốn các cậu giúp, thứ hai là, " Đàm Trình uống một ngụm trà, không làm sao mà cười lên được, "Tôi tới bây giờ chưa chết, có lẽ cũng được coi là may mắn lớn, ai biết được một ngày nào đó tôi không cẩn thận mất mạng, " Đàm Trình lại nhớ đến chuyện đêm hôm qua, hắn có thể khẳng định hắn sẽ không còn may mắn chỉ thương ở tay.

Nói tới đây, Đàm Trình nói cho hai người biết những kết quả nghiên cứu gần đây của mình.

Ngô Hải và Trương Tuấn im lặng lắng nghe một lúc lâu, phải biết rằng mỗi câu nói của Đàm Trình bây giờ chỉ cần được chứng thực, thì tin tức này sẽ đủ gây chấn động toàn quốc thậm chí đến toàn thế giới...

Bất kể là trong một đoạn lịch sử bất kỳ nào cũng không tìm ra được dấu vết Đại Tự,, hay là Hoàng đế họ Túc kia...chỉ sợ Đàm Trình phải gặp nhiều nguy hiểm mới biết được.

"Cậu nói, hiện tại trong đại mộ không có bao nhiêu đồ vật có thể chứng minh đoạn lịch sử này?"

Đàm Trình gật đầu, "Đại mộ này giấu phong phú nhiều đồ, nhưng lại không có những tài liệu gì cả, điều duy nhất tôi có thể xác định là, đại mộ này được gọi là hoàng lăng vương triều Đại Tự chứ không phải là bên trong khu Thiểm Tây."

"Không phải ở Thiểm Tây? Vậy tại sao hoàng đế lại an táng ở chỗ này? Có phải là Đại Tự đã từng định đô ở Tây An, hoàng đế mới an táng ở chỗ này?"

"Không thể nào." Đàm Trình nhíu mày lắc đầu, "Tôi tìm trong tư liệu hoàn toàn không có nói Tây An dời đô, chỉ đề cập tới Trung Đô, Trung Đô tôi đoán phải là ở khu vực Sơn Tây Bình Dao, qua đoạn thời gian nữa tôi muốn đi chỗ đó nhìn thử, có hoàng lăng Đại Tự hay không."

"Nói tới Sơn Tây, tôi nhớ Đường ca là người gốc Sơn Tây thì phải."

"Đường Gia Minh hả? Cậu sao mà biết cả gốc gác người khác thế?" Đàm Trình có chút buồn cười nhìn Trương Tuấn hỏi.

Trương Tuấn kêu lên A một tiếng, "Hộ tịch của anh ấy tuy là ở Tây An, nhưng khẩu âm lại không giống, lần trước tôi có từng hỏi, anh ấy nói anh là người Sơn Tây, lúc nhỏ vẫn luôn sống ở nhà ông bà ở Sơn Tây, cho nên khẩu âm không giống người ở đây. Nếu không chúng ta thử đi hỏi Đường ca xem anh ấy có quen thuộc chỗ Bình Dao không."

Đàm Trình nghĩ một chút, "Vẫn là đừng nên hỏi, đợi tôi mấy ngày nữa đi Sơn Tây rồi tính."

Ngô Hả thở nhẹ một hơi, hắn không cho rằng Đàm Trình vô duyên vô cớ nói chuyện này cho bọn họ, dứt khoát nói thẳng: "Đàm Trình cậu nói cho chúng tôi là muốn bọn tôi giúp sao?"

Thấy Đàm Trình không phủ nhận, Ngô Hải tiếp tục nói: "Vậy cậu muốn hai chúng tôi giúp cái gì?"

"Tôi đi Sơn Tây chắc chuyện cần làm rất nhiều, hơn nữa thiết bị dụng cụ cần mang không ít, đến lúc đó, có thể nhờ một trong hai người cùng tôi đi Sơn Tây một chuyến. Sau đó, tôi tìm được rất nhiều đồ gốm sứ linh tinh ở trong mộ, gốm sứ  có văn tự, qua mấy ngày tôi mang chỗ gốm sứ đó ra ngoài, muốn nhờ hai cậu hồi phục chúng."

"Việc phục hồi để tôi làm đi, trên phương diện này tôi quen tay hơn hai cậu, đến lúc đó Ngô Hải đi Sơn Tây cùng cậu." Trương Tuấn nói như thế rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Đàm Trình, "Chỉ là cậu thật sự không muốn nói chuyện này cho Lý Quốc Hiền sao?"

Đàm Trình nhíu mày, hồi lâu mới lắc đầu, "Trước tiên không cần nói với ông ấy, cậu cũng biết tính cách giáo sư rồi, cuối cùng ông ấy sẽ không để cho ai đụng vào ngôi mộ, nếu để cho ông ấy biết tôi lén lút tiến vào đại mộ, chắc kế hoạch này của tôi chết yểu luôn rồi, hơn nữa..." Nói tới đây, Đàm Trình híp mắt lại, "Lý Quốc Hiền rất để ý bí mật của đại mộ, thật sự hoàn toàn không phải như vậy, là học sinh của ông ấy lâu như thế, thứ ông ấy hứng thú ngay trước mặt, ông ấy nhất định sẽ là người xông xáo tìm tòi đầu tiên. Nhưng mà, thông đạo đại mộ đã đào xong, tôi lại chưa bao giờ thấy ông ấy từng bước vào trong."

Nghe Đàm Trình nói thế, Trương Tuấn cũng phát hiện có chút chuyện không đúng lắm, đè thấp giọng Trương Tuấn nói: "Cậu có phải muốn nói, có lẽ Lý Quốc Hiền thật sự biết gì đó?"

Đàm Trình không trả lời câu hỏi của Trương Tuấn, nhưng im lặng cũng là thừa nhận rồi.

Lý Quốc Hiền có lẽ biết chút chuyện, chỉ là trước giờ chưa từng nói cho bọn họ, Lý Quốc Hiền đối với đại mộ rất cố chấp, điều này là chắc chắn, trụ vững ở đây hơn mười năm, còn gì mà không chắc chắn? Nhưng ông ấy lại không gấp gáp muốn vào mộ thất để mở ra bí mật.

Ba người vì chủ đề này mà trở nên trầm mặc, rất lâu rất lâu Ngô Hải mới lên tiếng, "Vậy trước đừng nói cho ông ấy, xem tình huống sau này đã."

Bữa cơm này ăn mất gần ba tiếng, đợi ba người rời khỏi cũng đã bốn giờ chiều rồi.

Một đêm không ngủ, cơ hồ bòn rút hết sức lực, Đàm Trình trở lại phòng ngủ muốn đánh một giấc mấy tiếng, cài đặt báo thức lúc tám giờ tối xong, rồi ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này Đàm Trình ngủ sâu đến khác thường, đồng hồ báo thức lúc nào rồi tắt đi lúc nào hắn không hề cảm nhận được một chút.

Đợi Đàm Trình tỉnh lại, thì đúng lúc mười hai giờ đêm.

12 giờ 15 phút đêm ngày mười năm tháng tám âm lịch là lúc âm khí ở dương gian thịnh nhất, yêu quỷ muốn tồn tại được ở nhân gian, thì không thể thiếu dương khí người sống được, những yêu quỷ sắp tan biến ở nhân gian đều sẽ thừa dịp cơ hội này đến nhân gian hút dương khí người sống, Túc Cảnh Mặc vì lưu tại nhân gian quá lâu, một nghìn sáu trăm năm là thời gian quá dài, không tiếp xúc với người sống, thông thường mà nói đã sớm bị tan thành tro bụi rồi.

Mà y đến nay vẫn hoàn hảo tồn tại trong đại mộ, là do trận pháp đặc biệt trong đại mộ khiến cho hồn quỷ của y ngủ sâu, nhưng mà, quỷ tất nhiên vẫn là quỷ, coi như đã ngủ sâu, y cũng không thể lưu lại nhân gian quá lâu, lần tỉnh lại này chút dương khí trên thân thể có được từ nghìn năm trước tiêu diệt quân đội trong nhiều năm này đã biến mất từ lâu.

Càng huống chi, đêm qua y còn hao phí rất nhiều để đấu với bọn ác quỷ...

-------------HẾT CHƯƠNG------------

Bản edit chỉ đăng tại địa chỉ duy nhất: https://truyen2u.net/tac-gia/HuyenDani


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net