Chương 43: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42

Editor: Huyền Dani

Cuối cùng Khương Bình vẫn không thể đuổi theo kịp hai tên trộm mộ tháo chạy kia, bởi vì trên quốc lộ giao nhau giữa Thiểm Tây và Tứ Xuyên, hai tên có khả năng nhìn thấy hồn quỷ liền dẫn Khương Bình chạy đến nghĩa địa.

Đợi đến lúc Khúc Chí Văn lái xe cùng với chim giấy tìm thấy Khương Bình, thì thấy Khương Bình bị lạc đường trong làn sương mù dày đặc, đụng phải quỷ đả tường.

Loại quỷ này chỉ chòng ghẹo người đi đường nên thực sự cũng không xấu xa lắm, hầu hết đều chỉ trêu chọc mà thôi, không hề có ý muốn lấy mạng người, Khương Bình cũng coi như xui xẻo, lần này lại đụng phải ác quỷ.

Trước kia lúc ác quỷ còn sống cũng không phải người tốt gì, luôn bị cảnh sát bắt đến cục, còn ngồi tù vài lần, gã chết đi cũng là vì cướp đồ người khác rồi chạy trên đường bị xe tông chết, làm quỷ cũng trở thành ác quỷ, luôn nghĩ muốn có người bồi táng cùng mình, mà Khương Bình vừa hay là cảnh sát mà gã ghét cho nên không dễ dàng bỏ qua.

Khúc Chí Văn cũng may đến kịp thời, nhìn màu mắt đỏ tươi như máu của ác quỷ định muốn cắn đứt yết hầu Khương Bình, cậu nhanh chóng tiến lên trước từ chỗ miệng ác quỷ túm lấy Khương Bình, không muốn lãng phí sức lực cho con ác quỷ này, Khúc Chí Văn từ trong túi lấy ra gương bát quái, trong miệng niệm thầm hai câu, ác quỷ kia ở trước mắt vậy mà biến mất ngay tức thì.

Kỹ năng này của Khúc Chí Văn kỳ thực nói đến cùng vẫn không giống với bọn đạo mộ lắm, các thế hệ Khúc gia luôn trừ tà, mà loại pháp thuật trừ tà này, ngay cả không nhìn thấy quỷ thì cũng có cách diệt được quỷ, nhờ vào công cụ khác cũng có thể trừ tà, nhưng Khúc Chí Văn lại là dị tộc khó gặp trong suốt 200 năm ở Khúc gia, vừa sinh ra đã có thể nhìn thấy quỷ, ngoài thuật trừ tà ra, máu thịt trên người cậu cũng có thể là vũ khí khiến ác quỷ hồn bay phách tán, đường tu tiên thông nhuận như vậy, vốn là có thể tu tiên đắc đạo, chỉ là Khúc Chí Văn cái gì cũng có đủ nhưng trời sinh lại thiếu vài thứ, không thể đắc đạo.

Khương Bình không nhìn thấy quỷ, chỉ nghĩ là bị trúng tà, nói một tiếng cảm ơn với Khúc Chí Văn đã giúp hắn, gã gặp chuyện này nên không thể tiếp tục đuổi theo hai tên kia nữa, Khương Bình nghĩ một chút cuối cùng vẫn gọi điện cho trợ lý.

"Tôi muốn cậu giúp tôi tra cho tôi thân phận hai người kia xem có thể biết hai tên đó đi đâu hay không." Nói tới đây Khương Bình buột miệng hỏi Khúc Chí Văn: "Đúng rồi, các cậu làm loại công việc này, có phải hiểu rõ việc thủ mộ đúng không?"

Nhìn thấy ánh mắt Khương Bình quy cậu thành thầy đồng, Khúc Chí Văn đáp: "Biết một chút, làm sao?"

"Trong hai tên đạo mộ vừa mới tháo chạy, có một tên tôi từng gặp thấy, tên đó họ Tề, tôi nghe bố tôi nói, gia tộc người này làm thủ mộ ở mộ hoàng đế Sơn Tây, tôi chỉ là muốn biết tên đó là người thủ mộ vì cớ gì lại muốn làm trộm mộ ở đại mộ này, hơn nữa... hình như thứ bọn chúng muốn không phải là bảo vật?"

Ngay cả bảo vật giá trị liên thành cũng không muốn lại một lòng đi tìm một thứ, vậy nhất định đã dày công lập kế hoạch hoàn hảo rồi, trực giác nói cho hắn, chuyện này không phải chỉ đơn giản là mấy tên đạo mộ.

Khúc Chí Văn nhìn Khương Bình, mày nhíu lại một chút, "Ồ, chúng tôi 'làm loại việc này', nếu ra ngoài làm việc, nhất định phải lấy một cái tên giả, tôi không hề biết tên thủ mộ họ Tề, nhưng mà đúng thật ở Sơn Tây có một gia tộc đời đời bảo vệ một lăng mộ, chỉ là bọn họ tên gì tôi cũng không rõ nữa."

Vốn nghĩ đã đến đêm khuya vậy để ngày mai cuối tuần đi thôn Ninh Hóa, nhưng nghĩ đến lời của Túc Cảnh Mặc khiến cho cả ngày của hắn trôi đi, Đàm Trình lắc lắc đầu, bỏ đi, dù sao đi đêm đã thành thói quen lâu rồi, cũng không sợ muộn một chút.

Nghĩ như vậy, Đàm Trình lấy chìa khóa từ trên balo rồi ngồi xe đến thôn Ninh Hóa.

Đêm khuya ở thôn quê yên tĩnh đến lạ thường, trong thôn không có lấy một bóng người càng làm cho bầu không khí thêm tĩnh mịch, đã quen với bầu không khí an tĩnh này, Đàm Trình leo lên núi nhìn về phía mảnh đất trống nhỏ ở ngoài mộ, tuy là một vùng bừa bãi, nhưng ba người mất mạng hôm qua lại không có để lại bất cứ dấu vết gì, ngay cả xương cốt hay vết máu cũng không có.

Đàm Trình không muốn nhớ lại, liền bước vội vào trong thông đạo, nhớ tới võng lưới vàng của mấy tên đạo mộ làm cho không ít ác quỷ bị thiêu hủy, lúc này Đàm Trình thật sự không nghe thấy được bao nhiêu tiếng gào thét thảm thiết của hồn quỷ.

Đi thẳng đến trước cửa chính địa cung, cũng không có một oán quỷ nào đến quấy rối.

Đứng trước cửa địa cung nhìn đại môn đóng chặt, Đàm Trình có chút nghi ngờ, lần trước hắn đến đây, chiếc cửa này đã được mở ra, lần này xảy ra chuyện gì?

Đàm Trình thử gọi tên Túc Cảnh Mặc, lại không nhận được trả lời, Đàm Trình khẽ cau mày, hắn đến gần cửa lớn dùng hết toàn lực đẩy chiếc cửa làm bằng đá, may là cơ quan trên đỉnh cửa bị phá hỏng, mặc dù Đàm Trình phí không ít sức lực nhưng cũng có thể mở ra được một chút chiếc cửa nặng nề này.

Lấy đèn pin cầm tay ra, Đàm Trình tiến vào trong mộ thất nhưng không thấy bóng dáng Túc Cảnh Mặc đâu.

"Túc Cảnh Mặc?"

Đàm Trình hô lên, trong mộ thất trống trải yên tĩnh chỉ nghe được tiếng vọng lại của hắn, không nghe thấy tiếng Túc Cảnh Mặc trả lời.

Đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an, Đàm Trình tiện tay vứt balo vào một góc phòng mộ rồi tìm kiếm, tai phòng của phòng mộ chính đều đã tìm mấy lần nhưng không thấy Túc Cảnh Mặc.

"Cảnh Mặc! Anh ở đâu!!"

Ngay cả đường từ thông đạo đến mộ cũng tìm mấy lần, Đàm Trình cảm thấy hắn sắp điên rồi, Túc Cảnh Mặc đã đi đâu? Y là hồn quỷ, còn có thể đi đâu được?!

Đáp án duy nhất vòng đi vòng lại trong đầu, khiến cho tâm trí Đàm Trình trở nên hỗn loạn, thẳng đến khi quay trở lại mộ thất lần nữa, nghe thấy một chút tiếng động phát ra từ quan tài của Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình mới chạy vào.

Giống với khung cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Túc Cảnh Mặc, hồn quỷ của y ăn mặc chỉnh tề nằm trong quan tài, chỉ là lần này  khi y mở ra đôi mắt, xông thẳng về Đàm Trình, hắn không có bỏ chạy nữa...

Đôi mắt đỏ sậm khủng bố, tựa hồ ngay giây sau đôi mắt hoa đào của Túc Cảnh Mặc sẽ nhỏ xuống huyết lệ, nhìn bề ngoài cực kỳ khủng bố, đây là hình dạng Túc Cảnh Mặc sau khi chết...

Cánh môi lạnh lẽo kề sát hắn, không khí trong miệng bị hồn quỷ tận lực hút lấy, chiếc mũi dù hít thở như thế nào, nhưng cũng không ngăn được cảm giác ngạt thở từ phổi truyền đến toàn thân.

Đàm Trình có thể đoán được Túc Cảnh Mặc đã đánh mất lý trí là đang làm gì, Đàm Trình muốn đẩy Túc Cảnh Mặc ra để làm dịu đi những đau đớn vì nghẹt thở của hắn lúc này, nhưng đầu nhọn tay của Túc Cảnh Mặc lại từ trên cổ Đàm Trình vạch ra một vệt máu.

Thở nhẹ ra một hơi, tay Đàm Trình đang đặt trên vai Túc Cảnh Mặc chậm rãi thả xuống, ôm lấy eo Túc Cảnh Mặc.

Nhiệt độ cơ thể bị lấy đi từng chút một, thân thể cảm thấy lạnh dần, Đàm Trình không có buông tay. Tay trái chậm rãi nâng lên xoa, chạm vào tóc Túc Cảnh Mặc, giây phút đó cảm giác được người trong lòng lập tức cứng ngắc, Đàm Trình ôm càng chặt hơn.

Chẳng biết lúc nào, khi bờ môi hai người không còn chạm nữa, môi Đàm Trình nhẹ nhàng trượt tới bên tai Túc Cảnh Mặc, tỷ mỉ hôn lấy, nhẹ giọng kêu lên

"Cảnh Mặc..."

Đôi tay ôm lấy người trước mặt, lòng bàn tay cách một tầng quần áo trên lưng người này di chuyển, Đàm Trình nhắm lại hai mắt, thân mật hôn từng chút gò má, chóp mũi, cái trán, mãi đến cánh môi người trong lòng. 

Không có chống cự, khiến Đàm Trình càng thêm không kiêng nể gì cả (trắng trợn) hôn lấy đôi môi người này, thâm nhập vào bên trong cánh môi cuốn lấy đầu lưỡi có chút luống cuống.

Rõ ràng lạnh lẽo không gì bằng, nhưng Đàm Trình lại cảm thấy cơ thể nóng rực phi thường, đầu óc như phát cuồng, chỉ muốn được tiếp xúc nhiều hơn nhiều hơn nữa, 

Mãi đến lúc bị Túc Cảnh Mặc dồn sức đẩy ra, Đàm Trình ngã ngồi trên đất mới xem như thanh tỉnh lại một chút.

Thực ra Túc Cảnh Mặc từ lúc cần cổ của Đàm Trình bị vạch rách ra, vị máu tanh của người sống khiến cho y tỉnh táo lại một chút, chỉ là Đàm Trình lại không chống cự, ngược lại còn ôm lấy y, bày ra bộ dáng thái độ tùy ý để Túc Cảnh Mặc hút lấy dương khí khiến cho Túc Cảnh Mặc bỗng nhiên nổi giận.

Nếu mà ngươi đã tình nguyện, trẫm cần gì phải để tâm? Suy nghĩ như vậy làm Túc Cảnh Mặc không có buông ra, cánh môi dán vào tiếp tục hút lấy những dương khí cấp thiết cho linh hồn, chỉ là...lúc nhận ra nhiệt độ cơ thể Đàm Trình hạ thấp, y liền dừng lại.

Y đã dừng lại động tác, lại không thể ngờ tới người này lại trỗi dậy tâm tư khác, vốn muốn ném người này ra ngoài, lại nghe thấy người này nhẹ thở một tiếng.

Thần sắc phức tạp nhìn đôi mắt đang nhắm lại từng chút tỉ mỉ cẩn thận hôn lấy y, đầu lưỡi luân phiên chuyển động khiến cho Túc Cảnh Mặc hiếm khi hoảng loạn mà đẩy Đam Trình ra.

Đầu óc tỉnh táo lại nhưng không có nghĩa là Đàm Trình có sức mà đứng dậy, bị hút lấy dương khí quá nhiều ngẩng đầu quan sát sắc mặt Túc Cảnh Mặc đã khôi phục lại như thường làm cho hắn thở nhẹ ra một hơi.

Tựa vào quan tài đá bên cạnh, Đàm Trình thở hổn hển nhẹ giọng nói: "Anh, vẫn ổn chứ?"

Nhìn Túc Cảnh Mặc gật đầu, Đàm Trình khẽ cười: "Vậy thì tốt, hộc...tôi, tôi trước...nghỉ ngơi một lát... hiện tại đầu có chút đau."

Nói tới đây Đàm Trình nhắm lại hai mắt bình ổn hơi thở.

"Xin lỗi...vừa rồi tôi có chút mất kiểm soát... đầu óc thiếu dưỡng khí không hoạt động được nên mới... làm chuyện đó."

Đàm Trình vẫn nhắm hai mắt như cũ, Túc Cảnh Mặc không nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhưng cũng có thể đoán được đây là đang giải thích, chỉ là lời này lại không hợp với ý trong lòng Túc Cảnh Mặc. (Nguyên có chút không hiểu, đành tự suy ra nghĩa này.)

Khóe mắt Túc Cảnh Mặc khẽ cong, nhìn hai mắt nhắm lại không muốn mở ra của Đàm Trình, đột nhiên cười nói: "Không sao cả, trẫm cũng từng chạm vào loại tiểu công tử rồi, loại ngon miệng đã ăn nhiều, ngẫu nhiên thử qua hương vị của ngươi cũng không tồi."

Nghe được lời này của y Đàm Trình đột nhiên mở mắt, xiết chặt nắm tay nhìn khuôn mặt mỉm cười thành thói quen kia, "Anh không cần phải..." nói tới đây, Đàm Trình lập tức ngừng lại, che giấu tình cảm dưới đáy mắt, cười gằn một tiếng, "Vậy thật sự là oan ức cho hoàng thượng rồi."

Chỉ là sau khi nói câu này, Túc Cảnh Mặc không cùng với hắn đối mắt, cũng không nói gì nữa.

Đột nhiên im lặng khiến bầu không khí trở nên gượng gạo, nhìn bóng lưng Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình có chút hối hận.

"Xin lỗi, tôi không nên nói như thế." Đàm Trình dựa vào quan tài đá đứng lên, muốn tiền lại gần chạm tới Túc Cảnh Mặc, nhưng sau khi nghe Túc Cảnh Mặc nói liền dừng lại.

"Đàm Trình, ta chết đã 1600 năm rồi."

Lần này Túc Cảnh Mặc không xưng trẫm, mà học theo Đàm Trình xưng là ta, Túc Cảnh Mặc vừa nói vừa quay qua đối mặt với Đàm Trình, "Thân thể ta đã ở trong quan tài ở phía sau ngươi mục nát thành bùn từ lâu, không thể nào sống lại được."

"Người với quỷ lối đi cách biệt, tất nhiên sẽ không vì ta mà chết đi rồi cùng ta trở thành một đôi uyên ương quỷ, ngươi là một người có chí hướng, tình cảm nữ nhi cần phải gác qua một bên, huống chi là ta với ngươi."

Túc Cảnh Mặc cười nói: "Ngươi là người thông minh, đừng phụ lòng với tài năng của mình, về sau còn có rất nhiều cơ hội chờ ngươi."

Đàm Trình hoài nghi nhìn Túc Cảnh Mặc nói ra lời này, "Anh là đang cự tuyệt?"

Túc Cảnh Mặc chỉ cười không trả lời.

Trái tim Đàm Trình đau đớn như bị mũi dao cắt một đường, nhưng mà Túc Cảnh Mặc nói một câu như vậy Đàm Trình lại không thể phản bác chút nào.

Chỉ có thể cười khổ nói: "Anh nói đúng lắm, tôi bỏ không được công việc tôi yêu thích, bỏ không được cuộc đời tôi...nhưng mà, Túc Cảnh Mặc, tôi không bỏ mặc được đời tôi, càng không buông được anh."

Hắn có thể một lần rồi một lần nhắc nhở bản thân không cần phải lãng phí thời gian cho tình yêu không có kết quả, nhắc nhở bản thân phải từ bỏ Túc Cảnh Mặc, hắn đã nhiều lần thừa nhận bản thân luôn muốn phấn đấu vì dạng danh sự nghiệp.

Nhưng mà, tại giây phút này hắn thật sự rõ ràng hiểu được, đối với Túc Cảnh Mặc, hắn kỳ thực đã hãm sâu vào bên trong, khó có thể tự mình kéo ra.

-----------------------------HẾT CHƯƠNG--------------------------

Lời tác giả: Túc Cảnh Mặc và Đàm Trình không phải là kiểu kiếp trước kiếp sau nha...

Editor: Tự dưng cảm thấy Đàm Trình rất hợp với một câu quen thuộc, "Người cười ta điên cuồng, ta cười người không thấu." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net