Chương 44: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43

Editor: Huyền Dani

Yêu một người là cảm giác gì? Rất khó để miêu tả, càng khó để hình dung.

Đàm Trình cũng thích những cô gái có khuôn mặt đẹp, thân hình nóng bỏng, đó là một loại phản ứng dựa trên bản năng đàn ông đối với cái đẹp, nhưng cái "thích" này khác với yêu, nếu nói thích không bằng nói là động tâm tư (có ý nghĩ), dựa trên phản ứng bản năng mà động tâm tư.

Nếu là đàn ông đều sẽ không ghét gái đẹp, Đàm Trình cũng sẽ không từ chối những cô gái đẹp, hắn cũng đã từng yêu đương với mấy cô gái hợp mắt có duyên, chỉ là, hắn chưa bao giờ phải lựa chọn giữa đi chơi cùng bạn gái và công việc khảo cổ cả.

Đàm Trình thích lịch sử, càng thích khám phá những thứ kỳ diệu trong lịch sử, cho nên trong khảo cổ từng chút hưởng thụ quá trình phơi bày đáp án, quá trình từng chút chứng thực rồi phủ nhận lịch sử đều khiến hắn hưng phấn mãi. Giống như nguyện vọng cuộc đời hắn chính là để biết lăng Tần Thủy Hoàng có giống như Tư Mã Thiên miêu tả hay không, "Đào ba con suối, ở dưới đổ đồng nung và đưa quách vào," phải chăng thực có chim hoàng yến từ bên trong bay vọt ra, thủy ngân chảy thành sông, trăm thú quý hiếm đều có, thật sự có những người thợ khéo léo tạo ra cơ quan ám khí bảo vệ địa cung hay không...

Có thể nói Đàm Trình đối với khảo cổ là si mê, si mê đối với quá trình vạch trần bí mật lịch sử, mà sự mê dại lịch sử của hắn là khiến cho đám bạn gái khó chịu nhất, có thể tất cả sự nhiệt tình của hắn đều dành cho lịch sử hết rồi, dẫn đến những thứ khác đối với hắn không bùng lên được bao nhiêu hứng thú cả, nhớ lại lý do mỗi lần chia tay, hắn đều chỉ có thể mỉm cười, trong lòng cũng không có cảm xúc gì to tát cả.

Đàm Trình cảm thấy nếu không thể hiểu được cho nhau thì tuyệt đối không nên ở bên nhau, thà rằng chia tay sớm cho đỡ, khi tình cảm hai bên đều chưa có quá sâu đậm thì nên chia tay, như thế đối với ai cũng sẽ tốt hơn. Đàm Trình luôn bình thản giải thích cho chính mình như vậy, nhưng lúc nhận ra tình cảm không nên có của mình đối với Túc Cảnh Mặc, cũng là lúc phát hiện mối tình cảm này không thể có kết quả, Đàm Trình cũng đã tự nói với bản thân như trước kia, nhưng cuối cùng lại phát hiện hắn ngốc đến nực cười, hắn bình tâm đối diện với tình cảm ở chỗ nào, chỉ là hắn chưa gặp được người khiến hắn say đắm mà thôi, mà chỗ tình cảm này, hắn không thể khống chế nổi, còn làm cho hắn mất sạch lý trí.

Hắn từng nghĩ đến hình mẫu đối với nửa kia của mình, hắn không yêu cầu ngoại hình tình cách quá khắt khe chỉ cần hợp ý là được, chỉ cần đối phương có thể hiểu cho hắn, coi trọng công việc của hắn. Những bạn gái trước kia không thể hiểu được, mà hiện tại Túc Cảnh Mặc nói với hắn, để Đàm Trình đừng phụ lòng với tài năng của mình, Túc Cảnh Mặc có thể hiểu chân ái của hắn, Đàm Trình lại không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại hắn biết rõ cách hiểu kia của Túc Cảnh Mặc.

Hắn không thể nào nghĩ ra được từ khi nào mình đã có tâm tư này, Đàm Trình có thể chắc chắn một điều, lúc hắn gặp Túc Cảnh Mặc lần đầu tiên là rất kinh ngạc, hoàng đế trẻ tuổi lại đẹp trai, hắn duy nhất có thể khẳng định, cũng chính lần gặp đầu đó hắn không hề có cái loại cảm giác đối với người đẹp như trước kia, Đàm Trình nghĩ, có thể là cái lần vô ý hôn má, có thể là do nụ cười của Túc Cảnh Mặc, có thể là biểu tình sửng sốt đối với thế giới hiện đại của Túc Cảnh Mặc...Hoặc cũng có thể là mỗi lần rời khỏi đại mộ, là bóng lưng nhạt nhòa ở lại một mình kia....

Hắn cảm thấy hứng thú với Túc Cảnh Mặc từ lúc mới bắt đầu tò mò với thân phận của y cho đến những hành vi lời nói của y, đến khi sau này nghĩ người này đã chết từ lâu thì lại đau lòng, từng bước từng bước đi sâu tìm hiểu Túc Cảnh Mặc, càng tìm hiểu thì lại càng muốn biết nhiều hơn,

Mà hắn sớm đã biết không chỉ giới hạn ở đoạn lịch sử triều đại đằng sau Túc Cảnh Mặc, mà đã đến cả con người Túc Cảnh Mặc.

Bên nào nhẹ bên nào nặng?

Đàm Trình từng cho rằng hắn có thể vì nghiên cứu khảo cổ, vì cuộc đời bản thân mà từ bỏ tình cảm không có kết quả kia, nhưng lúc hắn không tìm thấy được Túc Cảnh Mặc, lúc hắn cho rằng Túc Cảnh Mặc đã biến mất, hắn... như muốn phát điên luôn rồi.

Hắn ngay lập tức chỉ biết, hắn đã lún sâu vào cái gọi là lốc xoáy tình yêu, coi như đối phương lạnh lùng đứng trên bờ nhìn hắn vùng vẫy bên trong, Đàm Trình cũng không muốn rời đi, hắn đã yêu vị đế vương sống hơn nghìn năm này, từ lúc hắn còn chưa phát giác ra...

"Cuối cùng sẽ buông xuống." Túc Cảnh Mặc hạ ánh mắt, cười khẽ nói: "Ngươi đang bị hãm sâu bên trong tự nhiên sẽ nói vậy, nhưng lúc ta rời đi, không đến mấy năm ngươi sẽ lấy vợ sinh con, đó là điều tất nhiên, tình cảm sâu hơn nữa cũng không thể trụ qua năm tháng giày vò, tuổi tác trôi đi, có những thứ sẽ tự nhiên theo chiều gió mà cuốn mất."

"Giống như anh với Lâm Thanh?"

Đàm Trình đột nhiên nhắc tới Lâm Thanh, nụ cười Túc Cảnh Mặc vẫn không đổi, chỉ là ánh mắt nhìn Đàm Trình đã không còn ý cười: "Nhắc tới nàng ấy làm gì, qua hơn nghìn năm linh hồn nàng ấy không biết đã luân hồi được mấy đời rồi, đã không còn là Lâm Thanh nữa," Nói tới đây, Túc Cảnh Mặc không biết vì điều gì mà cười lạnh nói:" Hôm nay ngươi có thể phát thệ son sắt rằng không thể nào tử bỏ, chỉ là, lời thề này chỉ một đời, nhiều nhất trăm năm, sau khi chết rồi luân hồi lời thề ấy sớm đã biến mất không còn, ngươi có thể đảm bảo ngươi không quên đi người mà ngươi kiếp trước đã từng nói ra lời ấy không?"

Lời này của Túc Cảnh Mặc khiến Đàm Trình câm như hến, hắn làm sao mà biết được một đời trước hắn đã từng với ai, nói cái gì...

Thấy Đàm Trình không nói gì nữa, sắc mặt Túc Cảnh Mặc có chút ảm đạm, "Con người một lần luân hồi mất hai trăm năm, vậy 1600 năm, ngươi chắc chắn đã luân hồi 8 lần, ngươi tất nhiên đã cùng với những người khác nhau... Cho nên, còn có cái gì không thể quên, ngươi không cần phải cố chấp như vậy."

Lời này của Túc Cảnh Mặc nói ra rõ ràng, y không quan tâm là cùng với ai bên nhau, yêu người nào, nhưng người kia tuyệt đối không thể là Túc Cảnh Mặc, Túc Cảnh Mặc đã lưu lại nhân gian này 1600 năm nhưng không hề luân hồi chuyển thế...

Đàm Trình có chút hoảng hốt, hắn không có một chút mảy may khái niệm nào đối với kiếp trước, càng không thể tưởng tượng, hắn muốn phản bác Túc Cảnh Mặc, lại không biết phản bác từ chỗ nào, bởi vì lời Túc Cảnh Mặc hoàn toàn không sai, thế sự vô thường, chuyện tương lai hắn không thế đoán trước, hắn không biết khi nào Túc Cảnh Mặc có thể rời khỏi được đại mộ này, khi nào sẽ giống như đêm nay đột nhiên biến mất không còn gặp lại nữa, hắn cũng không thể đoán trước được tương lai sau này hắn có đi tìm một người khác để cùng nhau vượt qua một đời hay không?

"Trẫm... Ta chỉ muốn ngươi nhớ kỹ, ta và ngươi là không thể, mà hiện tại càng không phải là thời điểm bàn luận... chuyện này."

"Tôi biết..." Đàm Trình cúi đầu, không nói gì nữa.

Cả hai người im lặng khiến cho đại mộ vốn yên tĩnh càng thêm áp bức, rất lâu, Túc Cảnh Mặc mới quay người, đi đến bên cạnh bàn đá, bên trên trải giấy trắng, cầm lấy chiếc bút lông lần trước Đàm Trình để lại chấm vào mực, dựa theo ký ức bắt đầu vẽ nơi đặt hoàng lăng Đại Tự.

"Hoàng lăng Đại Tư lấy núi làm mộ, tạc núi để xây, đỉnh núi đó không cao nhưng trải dài hàng trăm dặm, từng được gọi là Hà Đoạn Sơn, bởi vì đỉnh núi vắt ngang qua Phần Hà, từ trong núi Phần Hà bị chặn dòng chảy, phía đông Hà Đoạn Sơn là Phần Hà, phía nam là vị trí hoàng thành Trung Đô của Đại Tư."

Túc Cảnh Mặc vừa vẽ ra bản đồ năm đó, vừa giải thích nói: "Sợ là thành Trung Đô đã biến mất từ lâu, mà đỉnh núi đó bị phá nhiều, cũng không biết ngươi có thể tìm thấy hay không."

Ở phía xa, Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc không nghĩ tới y lại cùng với hắn bàn luận chuyện này, lắc đầu chậm rãi đến gần, quan sát bản đồ Túc Cảnh Mặc vẽ ra, Đàm Trình đã đoán đúng thành Trung Đô nằm ở huyện Bình Dao, mà ở Bình Dao thứ khiến người chú ý nhất là Thành cổ Bình Dao, bắt đầu xây vào thời Chu Tuyên vương, sau đó thời Minh Thanh thì chậm rãi được hoàn thiện có được thịnh vượng.

"Thành Trung Đô từng là nơi Chu Tuyên vương xây thành phải không?"

Lời này lại gây lên hứng thú với Túc Cảnh Mặc, liếc qua Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc cười hỏi: "Thành của Chu Tuyên vương dựng vẫn còn? Ngươi không phải là người khảo cổ sao? Ngay cả cái này cũng không làm rõ? Như ta biết thì thành đó đã không còn tồn tại, thời Xuân Thu Tấn quốc cũng không dựng thành ở đó, ngược lại huyện Bình Dao vào thời Tần là ở nơi đó."

Lời này của Túc Cảnh Mặc lại làm cho Đàm Trình có chút quẫn bách, hiện tại khảo sát chỉ có thể đo ra vị trí thành thị năm đó, một số thứ còn không thể chắc chắn, nói ra thì, những thứ này mà nói đem nói trước mặt Túc Cảnh Mặc có vẻ như mua rìu qua mắt thợ vậy.

Cũng biết Đàm Trình có chút lúng túng, Túc Cảnh Mặc mỉm cười, tiếp tục nói: "Đại Tự ta tuy không ở nơi đó, nhưng lại cách không xa, ngươi chắc cũng biết, chắc chắn sẽ tìm thấy hoàng lăng."

Nói tới đây Túc Cảnh Mặc vẽ ra vị trí huyện Bình Dao thời Tần, "Đại Tự dời đô cũ xây dựng một thành mới lớn hơn cách 20 dặm phía tây Bình Dao được gọi là thành Trung Đô. Phía bắc chính là vị trí hoàng lăng Đại Tự."

Bản đồ này vẽ ra rất rõ ràng, thậm chí Túc Cảnh Mặc còn đánh dấu ký hiệu các phương hướng đường đi của hoàng lăng Đại Tự ra, ngay cả vị trí thành đô hai triều Tần Hán ở Bình Dao cũng không bỏ qua, có thể nói đây là một bản đồ giấy khảo cổ rất chuẩn xác, đây chắc chắn là bức vẽ đủ khiến bất kỳ nhà khảo cổ nào trong nước cũng phát điên!

Đàm Trình cẩn thận tỉ mỉ cầm lên bản đồ, mắt nhìn chằm chằm vào vị trí hoàng lăng Túc Cảnh Mặc vẽ ra, nhịn không được cảm thán: "Ai có thể ngờ được nơi đỉnh núi kia vậy mà che giấu bí mật mấy nghìn năm?!"

Nói xong Đàm Trình cẩn thận gấp bản vẽ trong tay lại, "Anh nói hết vị trí đường mộ cho tôi, thật sư không có vấn đề gì sao?"

Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình cười đáp: "Đã qua hơn nghìn năm rồi, có những thứ đã không cần phải để ý nữa, mà nếu không nói cho ngươi, chỉ dựa vào một mình ngươi sao có thể tiến vào đại mộ kia?" Nghĩ đến đây, Túc Cảnh Mặc khẽ nhíu mày, "Chỉ là, ta chỉ biết vị trí hoàng lăng, những chỗ được đánh dấu chỉ là cửa vào lăng tiên hoàng, lăng mộ các đời đế vương sau này không biết ở chỗ nào, Túc Cảnh Nghiễn đưa ta táng nơi Trường An cách nghìn dặm, nói không chừng lăng mộ của hắn không ở trong hoàng lăng."

Đàm Trình lắc đầu, nhìn chằm chú Túc Cảnh Mặc, "Không sao, có bản vẽ này là đủ rồi, đến lúc đó có thể tìm được chút manh mối, nên không quá lâu tôi sẽ rời Tây An đi Sơn Tây."

Chỉ là lời này của Đàm Trình lại không thể khiến lông mày đang nhíu lại của Túc Cảnh Mặc giãn ra.

"Sao vậy? Vẫn còn vấn đề gì sao?"

Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình thở nhẹ ra một hơi, "Chỉ là ta không rõ thiết kế những ám mật trong lăng mộ tiên hoàng, lăng mộ của ta đây không có những bẫy rập ngăn chặn trộm mộ, nhưng lăng mộ phụ hoàng ta chắc sẽ có, mà lăng tẩm của những đế vương còn lại ta càng không biết có giống như bên này đầy dẫy ác quỷ không... Ngươi phải cẩn thận ngàn lần mới được."

Đàm Trình nghe Túc Cảnh Mặc nhưng không trả lời, chỉ là vẫn luôn nhìn Túc Cảnh Mặc, mãi đến lúc Túc Cảnh Mặc phát hiện ra hắn đang nhìn qua đây, Đàm Trình mới cười khẽ nói: "Anh, đây là lo lắng cho tôi sao?"

Túc Cảnh Mặc lặng lẽ nhìn Đàm Trình nói chuyện, bốn mắt đối diện, y là người đầu tiên phải rời mắt khỏi ánh mắt đầy ý cười của Đàm Trình, quay lưng lại với Đàm Trình, tay trái của Túc Cảnh Mặc theo thói quen chắp ở sau lưng, chầm chậm đi về phía trước mấy bước.

Đàm Trình nhìn không thấy biểu cảm của Túc Cảnh Mặc, chỉ nghe thấy âm thanh của Túc Cảnh Mặc giống như mọi khi chậm rãi nói ra vài chữ, "Nếu ngươi chết rồi, trẫm sẽ có chút buồn phiền đấy."

-----------------Hết Chương---------------

Bản edit chỉ đăng ở địa chỉ duy nhất trên wattpad.

Edit: Xin chào, mọi người đợi đã lâu! Tạm biệt.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net