Chương 46: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45
Editor Lannienoir

Tuy rằng Túc Cảnh Mặc nói Đường Gia Minh không phải là mối uy hiếp quá lớn, thế nhưng việc Túc Cảnh Mặc có thể nhận ra cũng khiến Đàm Trình chú ý tới, chỉ là Đường Gia Minh đã bị cử đi thành phố xử lý văn vật của thôn Ninh Hóa đến nay vẫn không thấy xuất hiện, từ cuộc nói chuyện đêm đó đã là một tuần, Đàm Trình vẫn không gặp được Đường Gia Minh.

Hắn cũng chạy đi thăm hỏi Trương Tuấn cùng những đồng nghiệp khác về tình huống Đường Gia Minh, đều nhận được đáp án giống nhau.

"Anh ta gần đây đi xử lý hiện vật rồi, bận tối tăm mặt mũi, tuy rằng bên họ làm việc ở trong phòng nắng nóng không tới nơi, không giống chúng ta mỗi ngày đều phơi tới mặt mày xám xịt, nhưng mà bên chúng ta có nhiều người hơn, Đường ca bên kia có ít người, hiện vật chúng ta đưa qua bên đó quả thật rất nhiều, ngày đó tôi đưa đồ vật tới, nhìn cảnh kia, chà chà, " Trương Tuấn nhớ đến ngày đó nhìn thấy mấy người mệt đến trực tiếp ngã trên mặt đất ngủ trưa, "Mấy người kiểm định đó nhìn tới muốn mù luôn."

Trương Tuấn nói đến đây liền nhớ lại Đàm Trình từ trong mộ mang ra mấy mảnh sứ vỡ, đặt bàn chải trong tay xuống đi tới bên người Đàm Trình, thấp giọng nói: "Tôi mấy hôm nay ngồi ghép bình gốm kia, dựa theo những câu chữ Thanh có thể xem ra, thứ bình gốm kia miêu tả đáng lẽ ra phải là một cuộc chiến tranh.."
Đàm Trình nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới hai người bọn họ, Đàm Trình lấy xẻng đào bùn đất, một bên cẩn thận nói rằng: "Vậy bên trên viết cái gì?"

"Vẫn chưa có ghép xong, tôi chỉ nhìn thấy bên trên có chữ 'Ác chiến', 'Ba mươi ba ngàn binh lính' đó có thể là miêu tả chiến tranh, thế nhưng cụ thể là ai đánh ai, là nội chiến hay cùng ngoại bang chiến vẫn còn chưa rõ. Cần phải ghép lại hết mới biết."

Đàm Trình gật đầu, hỏi: "Đống mảnh vỡ tôi đưa cho cậu có thể không phải cùng một loại bình sứ, bên trong mộ bị xà nhà bằng gỗ sụp xuống đập bể rất nhiều thứ, tôi cũng chỉ cố gắng đem thật nhiều mảnh vỡ ra ngoài thôi."

"Ừ, cái này đúng thật không phải cùng một bình sứ.... Nhưng bình sứ kia cho dù là thợ hay chất liệu đều là hàng cao cấp, thân bình cứng cáp nhẵn nhụi, lớp men dày và mịn, toàn thân có màu đỏ như máu mà cũng giống như ngọc thạch ôn nhuận cực kỳ, là gốm sứ men đỏ cao cấp đấy! Ai, chỉ tiếc bể nát....."

Trương Tuấn đối với đồ sứ luôn cảm thấy cực kỳ hứng thú, đối với mảnh sứ Đàm Trình đem về, nói đến đây trong mắt đều là tiếc hận,
Đàm Trình không khỏi cười lắc đầu một cái, "Vỡ nát thì sẽ không thể hàn gắn lại như ban đầu, có đáng tiếc cũng vô dụng."

"Vậy bên trong mộ còn bình gốm sứ men đỏ không?"

"Này mấy mảnh gốm sứ men đỏ này đều là tìm được dưới hiên nhà, tất cả đều bể nát."

"Chà chà, quá đáng tiếc, " đang nói chuyện Trương Tuấn liền nhớ lại chuyện Đàm Trình muốn đi Sơn Tây, liền hỏi:

"Cậu tính lúc nào thì đi Sơn Tây?"

Mặc dù đã là cuối tháng chín, buổi trưa vẫn có chút nóng nực, khoảng chừng ba mươi độ, lấy xuống mũ trên đầu phẩy phẩy, "Ngày hôm trước tôi liên lạc với con rể tài xế taxi đã từng nói với mấy cậu, gã nói bình thường đi làm không có thời gian, sắp tới Quốc Khánh sẽ đến đó."

Trương Tuấn nghe xong gật gật đầu: "Cũng đúng, chúng ta bên này cũng phải đến Quốc Khánh được nghỉ mới rảnh rỗi, tới lúc đó cậu gọi Ngô Hải cùng đi."

"Ừ, tôi đã nói với Ngô Hải, ngày 30 xong việc chúng tôi sẽ đi. Nếu như không có thu hoạch thì tầm bảy, tám ngày thì có thể trở về, nhưng thật sự tìm được thứ gì đó, không biết lúc nào mới có thể quay về."

"Nếu có thì các cậu xin giấy nghỉ dài hạn đi, đúng lúc là năm ba, có thể nói là qua bên kia thực tập."

"Nếu có thu hoạch, cũng không thể bỏ bê công việc,"

Đàm Trình cười nói: "Cũng hi vọng qua bên kia có kết quả tốt."

Đàm Trình còn chưa kịp nói xong, Lý Quốc Hiền chú ý đến hai người đang thì thầm nói chuyện liền đi tới, "Qua bên kia? Là muốn đi đâu sao?"

Hai người không chú ý tới Lý Quốc Hiền đến gần, đột nhiên có tiếng hỏi làm cho cả hai giật mình, nhưng ngay lập tức Đàm Trình xoay người lại, nói với Lý Quốc Hiền rằng:

"Chúng em đang nói chuyện quốc khánh này được nghỉ tính đi du lịch."

"Ừm, " Lý Quốc Hiền sau khi nghe xong liền đồng ý nói:
"Các cậu nên đi vòng vòng đâu đó chơi, khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, làm việc cũng nhiều, thừa dịp thời gian này đi thư giãn cũng tốt, mà chỉ có hai người các cậu đi? Không dẫn theo bạn gái sao?"

Lý Quốc Hiền nháy mắt với hai thanh niên cười nói.

"Không không không, em không đi," không đợi Đàm
Trình mở miệng Trương Tuấn liền trả lời trước, "Em mấy ngày đó sẽ dành thời gian cho bạn gái rồi, còn Đàm Trình chắc là cũng đi cùng bạn gái đấy."

"Ồ? Đúng thật là chưa từng thấy bạn gái của Đàm Trình."

Lý Quốc Hiền cười lớn vỗ vỗ vai Đàm Trình, "Cậu ngày nào cũng ở thôn Ninh Hóa, ta còn lo lắng tưởng cậu không có bạn gái đấy, tính đi chỗ nào chơi đây?"

"Giáo sư, ngài không biết rồi, tiểu tử này còn ra ngoài xem mặt." Trương Tuấn vừa nói vừa chớp mắt vài cái với Đàm Trình, "Cậu ta hai ngày trước mới vừa làm quen bạn gái, em đã gặp rồi, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, tên là Hạ Đồng."

Trương Tuấn này công phu khoác lác làm Đàm Trình đuổi theo không kịp, nhưng nói lung tung như vậy ngược lại cũng dời đi đề tài. Đàm Trình đang hoài nghi Lý Quốc Hiền biết chút ít chuyện đại mộ, nếu như sự hoài nghi này chính xác, Đàm Trình biết dựa vào kiến thức cùng năng lực của Lý Quốc Hiền, muốn tìm ra manh mối đại mộ cùng Sơn Tây có liên hệ cũng không phải không thể, dù sao, Đàm Trình gặp được bác tài xế, biết đến Sơn Tây bên kia có đồ cổ phong cách giống nhau.
Lý Quốc Hiền làm công tác khảo cổ nhiều năm như vậy, đồ cổ gặp quá nhiều càng đếm mãi không hết, về chuyện này Đàm Trình vẫn muốn giữ bí mật.

Lý Quốc Hiền là thầy của Đàm Trình, Đàm Trình đã từng hoàn toàn tin tưởng ông, tin tưởng nhà khảo cổ học giỏi nhất trong nước, thế nhưng lần này Đàm Trình lại không thể tin tưởng ông. Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, Lý Quốc Hiền xác thực chưa có một lần nào bước vào đại mộ, Lý Quốc Hiền hẳn là biết rằng bên trong đại mộ rất là nguy hiểm, mà nếu đúng là như vậy, Lý Quốc Hiền lại để cho bọn họ đi mạo hiểm... Cậu không biết Lý Quốc Hiền nghĩ gì, bởi vì trùng hợp nhiều điểm, rất nhiều chuyện Đàm Trình đều không thể nói cho ông biết.
Nhìn người trông hiền lành không nhất định sẽ hiền lành, nhìn như chính nghĩa cung không nhất định chính nghĩa.
Đây là suy nghĩ của Đàm Trình, cũng đồng dạng là suy nghĩ của Khương Bình lúc này.

"Tại sao lại không thể đi điều tra chuyện thôn Ninh Hóa?"

Khương Bình cơ hồ là cắn răng phun ra một câu nói này, "Nơi đó đã mất tám mạng người! ? Đó là mạng người, không phải chó mèo!"

Lúc đuổi theo hai kẻ trộm mộ tới Tứ Xuyên, hai người này lại giống như bốc hơi vậy đột nhiên không thấy tung tích, Khương Bình muốn xem camera theo dõi trên đường, lại nhận được thông báo rằng nếu không có cục trưởng bên Thiểm Tây thì không được tùy tiện điều động.

Giành giật từng giây truy đuổi, một thân bụi bặm cũng không tắm rửa, thế nhưng lãnh đạo của hắn lại nói không được điều tra?

La cục trưởng La Chí An hờ hững nhìn thuộc hạ rất nhanh được thăng lên chức cục phó rồi chững lại, nâng chung trà lên nhấp một hớp chậm rãi nói:

"Vụ án này còn mơ hồ cậu quản không được, vụ án này dù là quá trình hay là kết quả điều tra, đều không phù hợp với giá trị quan hiện nay! Lần trước trên internet có bài đăng bịa đặt lung tung, mấy chuyện đó đã làm trong lòng mọi người lo sợ! Vụ án này nếu còn tiếp tục cũng không biết sẽ biến thành chuyện gì! Đám người khảo cổ kia điên thì mặc kệ bọn họ, muốn tìm cái chết chúng ta sao có thể ngăn được? !"

Nghe như vậy, Khương Bình giống như nghe chuyện gì đó thật hoang đường, kinh ngạc nói rằng: "Không vì người chết minh oan, phù hợp với tam quan của ngài?!"

"Khương Bình! Cậu chú ý lời nói cho tôi!" La Chí An vỗ mạnh một cái lên bàn lạnh lùng nói: "Cậu thì biết cái gì! Nếu không phải tôi chịu được tính khí này của cậu, thì cậu đã sớm bị sa thải rồi! Cậu cho rằng với năng lực này cậu có thể trèo cao? ! Cậu đã ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi rồi, làm cục phó đến mấy năm còn không có được thăng chức, cậu còn không biết là nguyên nhân gì! ?"

"Tôi bởi vì con mẹ nó không biết nịnh hót!"

"Nịnh con mẹ ngươi ấy!" La Chí An tức giận đem chén trà trong tay ném về phía tường thủy tinh phía sau Khương Bình, phát ra thanh âm chói tai.

"Ông đây nịnh hót? Nếu không phải tôi, Khương Bình cậu còn có thể ở trong này ra vẻ? ! Còn có thể để cho người khác gọi cậu một tiếng Khương cục phó? ! Cậu xử lý các vụ án đều rất nghiêm chính công minh phải không! Liền ngay cả con trai cấp trên cũng dám tóm, người dân rất kính yêu cậu À? Nếu không phải tôi ở phía sau dọn phân giúp cậu, cậu đã sớm bị khai trừ rồi! Cậu hiện tại đôi cánh cứng rồi liền đến dạy ngược lại tôi? Cậu hiện tại cảm thấy tôi dọn phân cho cậu chưa đủ? Trở lại tìm chuyện?"

La Chí An mấy năm nay béo lên không ít, tức giận đến hình tượng cũng bỏ mặc, mắng một hồi liền thở không nổi, thở hổn hển, ngón tay chỉ ra cửa, "Cậu, cậu ra ngoài cho tôi! Tôi còn tưởng rằng cậu có chút tiến bộ, ba mươi mấy tuổi rồi còn không động não nghĩ! Nếu không phải bên trên có người nói! Ba cái án mạng này làm sao có thể đặt bên đó! Bên trên không muốn làm rộn vụ này lên, cậu cho dù là Tôn hầu tử muốn bỏ chạy, vậy cũng phải có người đến gánh vác thay cậu!"

Lời La Chí An nói, khiến Khương Bình tỉnh ra, đúng như La Chí An nói tính tình Khương Bình hắn, mấy năm nay nhiều vụ án, nếu như không có La Chí An ở trên gánh vác, sớm đã có cả vạn lí do khiếm hắn mất chén cơm, La Chí An có thể để cho hắn ngồi vào vị trí cục phó cũng coi như là ông đối với hắn tán đồng, để cho hắn có thể kiêu ngạo mà làm việc, nếu vào thời cổ đại thì chính là không biết ơn người giúp đỡ rồi.

"Nói thế nào thì, bên trên cũng không thể không quản vụ án này được! ? Án mạng xảy ra, cứ vậy mà bỏ qua, người dân sẽ nghĩ thế nào!"

Nghe Khương Bình nói hít thở có chút thông, La Chí An cũng mềm chút, than thở: "Bao nhiêu năm nay còn thiếu án treo sao? Tôi thấy cấp trên cũng không muốn quản vụ án vướng tay vướng chân này, qua mấy năm sẽ không còn ai nhớ tới, hiện tại việc gì chả cần nói tới tiền và lợi ích? Lãng phí nhiều nhân lực cùng tài nguyên như vậy còn không bằng đi xử lý mấy vụ kiện bên trên, ai sẽ đồng ý?"

"Chuyện ma quỷ quậy phá, cũng có thể có người ở phía sau quậy phá!"

"Có người phía sau?! Làm sao cậu biết? Bằng giác quan thứ sáu của cậu sao Khương Bình? Hay là bằng nhiều năm kinh nghiệm phá án? Không có chứng cứ cậu nói cái rắm! Mẹ nó bực mình đến huyệt thái dương ông đây đều đau. Được được, chuyện chính là như vậy! Không nên nói nữa, cậu đi ra ngoài cho tôi, nghe cậu nói nữa, tôi sợ tôi sẽ đánh cậu mất!"

Khương Bình cũng biết bây giờ nói gì cũng vậy, liền không hề nói gì, quay người muốn đẩy cửa đi ra, chỉ là trước khi đóng cửa, La Chí An lại gọi hắn lại.

"Chờ đã!" La Chí An nhắm mắt lại xoa huyệt thái dương nói rằng: "Cậu mấy năm nay hình như chưa có nghỉ phép ngày nào đúng không, vậy thì tạm nghỉ một thời gian, đi làm chuyện mình muốn làm đi."
Ý tứ của La Chí An Khương Bình làm sao mà nghe không hiểu? Hắn hiện tại chuyện muốn làm chỉ có một! Xì xì cười ra tiếng.

"Thời gian nghỉ phép đừng có gây sự."

"Vâng, cục trưởng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net