Chương 48: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46

Editor Lannienoir

"Đầu cơ cổ vật?"

Người học khảo cổ tất nhiên đều biết thế nào là đầu cơ cổ vật, như là tượng đá, đồ đồng thau, những đồ vật này dù là bán đấu giá hay giao dịch lén lút, đều bị lệnh cấm chính phủ không cho phép, hay như tượng binh mã Thủy Hoàng mấy chục năm chưa bị hư hại là do được quốc gia bảo vệ kĩ càng, nghiêm cấm buôn bán. Nếu đồ cổ chưa khai quật, ví dụ phát hiện được phần mộ Vương gia hoặc là hoàng lăng, ngươi đi trộm, sau đó đem đồ trộm được đi giao dịch, bất kể là giao dịch công hay tư thì đều không được cho phép.

Nhưng cũng không thể nói là tất cả di vật văn hóa không được mua bán, như đồ sứ, vàng bạc, dụng cụ bằng gỗ trong nhà, nhiều thứ khác, và được xác nhận lưu thông bên ngoài, đồ vật được thừa kế. Những loại vật này có thể tự do buôn bán. Cho nên rất nhiều kẻ trộm mộ đều dựa vào cớ được truyền thừa này, nhằm vào lỗ hổng pháp luật mà giao dịch.

Đàm Trình cũng đoán được đồ Ngụy Bác Phi muốn mua có lẽ cũng không phải đồ vật được buôn bán bình thường, nhưng bên bán nói thành Tấn Trung đang tra xét việc mua bán đồ cổ, đề phòng chuyện bất trắc xảy ra nên thay đổi thời gian giao dịch, coi bộ rất gắt gao, năm nay cảnh sát không có chuyện gì làm thường sẽ đi điều tra một lần, Đàm Trình nghĩ bên kia gần đây đã xảy ra chút việc mới có kiểm tra quy mô lớn.

Có lẽ làm mất một di vật quan trọng.

"Bên bán thay đổi thời gian giao dịch thành ngày nào?" Đàm Trình suy nghĩ một chút hỏi.

Ngụy Bác Phi thở dài, "Anh ta nói không chắc, bởi vì bên kia cũng không biết lúc nào mới kết thúc kiểm tra, có lẽ đồ anh ta cầm khó giải quyết, anh ta nói đợi kiểm tra xong sẽ gọi điện thoại cho tôi, muộn nhất không quá mùng 8."

"Khó giải quyết? Anh ta không bán mấy thứ đồ đồng giống lần trước bán cho anh hả?" Nếu như không phải là đồ vật Đại Tự, mình từng đoán rất có thể là hàng nhái đã qua xử lý, hẳn là sẽ không khó giải quyết mới đúng.

"Tôi cũng không rõ tình huống thế nào, đồ anh ta định bán cho tôi cũng không giống cái ly lần trước của tôi, thế nhưng vẫn là đồ đồng, anh ta giải thích là cũng từ một nguồn gốc với món đồ lần trước, cụ thể còn phải đến đó mới có thể nhìn thấy."

Đàm Trình cau mày, "Vậy cũng chỉ có thể đợi tới lúc đó hỏi xem."

Nhưng phải đợi bao lâu, ở Tấn Trung đợi mấy ngày đây? Đàm Trình suy nghĩ một chút, hay là hắn đi huyện Bình Dao xem trước, quan sát địa hình chút, khi nào người giao dịch liên lạc, hắn sẽ chạy qua.

"Thời gian giao dịch đã lùi ngày lại, vậy tôi cùng bạn đi thành cổ Bình Dao chơi hai ngày, khi nào bên bán liên hệ anh, thì anh gọi điện thoại lại cho tôi, Bình Dao cách Tấn Trung cũng không xa, đi tàu hỏa một tiếng là đến."

(bên trong Thành cổ Bình Dao- Khu du lịch)

Ngụy Bác Phi đi chuyến này chính là muốn hỏi người bán để mua thêm một cái chung rượu, đột nhiên thay đổi thời gian phải kéo dài hơn làm anh cũng không biết đi đâu, Đàm Trình nói muốn đi thành cổ Bình Dao anh cũng có chút suy nghĩ, anh mới hai mấy tuổi, mới vừa kết hôn, tuổi vẫn còn trẻ, lần trước đi công tác có đi qua Bình Dao, lần này anh muốn đi thăm ngôi chùa Huyền Không ở Sơn Tây, liền nói: "Vậy được, tôi cũng muốn đi chùa Huyền Không, tới Vận Thành sẽ đổi xe, thời điểm sau đó chúng ta sẽ liên lạc lại."

(chùa Huyền Không - Hằng Sơn, tỉnh Sơn Tây)

"Được."

Quyết định như thế, ba người đến Vận Thành liền tách ra, Đàm Trình cùng Ngô Hải xuất phát tới Bình Dao.

Có người ví thành cổ Bình Dao như: "Là tình cảm nồng thắm của giai nhân loạn thế, dù dầm mưa hứng gió lại không hề quan tâm thiệt hơn... Chỉ còn lại sự hưu quạnh sau một thời huy hoàng rực rỡ; từng mở rộng một nửa giang sơn thương nghiệp Trung Quốc, dù cho đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, lưu luyến trong trần thế, lại như nụ cười trầm lắng trong lịch sử."

(Thành cổ Bình Dao - toàn cảnh)

Thành cổ ngàn năm, tường thành có giai thoại ngàn năm, có thể thấy được bề dày lịch sử của thành cổ Bình Dao không có thành cổ nào trong nước có thể so sánh được.

Ngô Hải cũng là lần đầu tiên tới Bình Dao, thật vất vả mới có thể đi một chuyến, người làm khảo cổ thì tất nhiên đều muốn tới tường thành Bình Dao được xây thời Tây Chu.

"Nghe nói là thời kì Chu Tuyên Vương, tương truyền lúc trọng thần Doãn Cát Phủ đương thời đóng quân xây dựng lên, nghe đâu, năm đó Thành cổ Bình Dao xây dựng, khắp nơi đều có bí ẩn. Lúc đó xây dựng là lấy ý nghĩ "Cát Tường trường thọ" của Thần Rùa, cấu trúc thành rùa. Từ trên Cổ thành nhìn xuống có thể thấy được đầu cổng Nam và cổng Nghênh Huân. Đó chắc chắn là đôi mắt rùa; cổng thành Bắc là kiểu cổng vòm tựa đuôi rùa, là nơi thấp nhấp toàn thành, tất cả chỗ nước tù trong thành đều chảy từ đây mà ra. Bốn tòa thành nhỏ ngoài cổng thành đối diện nhau ở phía đông và phía tây. Mà thành này đến nay đã có hơn 2800 năm lịch sử, trải qua 26 lần tu sửa, " Ngô Hải đứng dưới chân tường thành cao ngất nói vọng lên: "Nhưng những thứ hiện tại còn lại đều là của Minh Hồng Vũ đã xây dựng lại trong 3 năm, hơn nữa những viên gạch này là của thời đại nay."

Nghe tới Ngô Hải nói là từ thời kỳ Chu Tuyên Vương xây dựng, Đàm Trình liền bật cười, hắn nhớ tới Túc Cảnh Mặc từng nói, kiến trúc thời Chu Tuyên Vương đã sớm không còn, thời Đại Tự cũng không có thấy kiến trúc của Thành cổ thời kỳ Chu Tuyên Vương, tất cả đều là tiền triều xây dựng mới.

Thấy Đàm Trình cười, Ngô Hải còn tưởng rằng chính mình nói sai cái gì, bị Đàm Trình cười nhạo, trong lúc nhất thời có chút giữ không được mặt mũi,

"Có chuyện gì buồn cười hay sao?"

"Không có...."

Đàm Trình xác thực không phải đang cười nhạo Ngô Hải, truyền thuyết thời kỳ Chu Tuyên Vương tất cả bọn họ đều đọc từ trong sách, trên thực tế trên tường thành này đã sớm không còn tìm thấy vết tích của hơn hai ngàn năm trước rồi, hắn cũng chính là bị mất mặt trước mặt Túc Cảnh Mặc... Chuyện của nhiều năm về trước, người hiện đại hẳn cũng có nhiều sai sót.

Chính là, Ngô Hải cũng không biết Đàm Trình nghĩ cái gì, cho là Đàm Trình trả lời lấy lệ với cậu, liền cả giận nói:

"Tôi chính là không thích tính này của cậu, cái tên nhà cậu nói chuyện đều là nói một nửa, làm cho người khác trông có bộ dạng thật ngu ngốc!"

"Không, tôi không phải ý đó."

"Vậy cậu liền nói rõ ràng đi!"

Ngô Hải hay nóng nảy, nói chuyện cũng trắng ra, Đàm Trình hiểu rõ, nếu không trong phòng họp nghiên cứu sau khi Giang Ba gặp chuyện không may thì Ngô Hải sẽ không trực tiếp đứng ra nói lên điều mọi người đều muốn nói, Đàm Trình nói hưu nói vượn, tám phần mười chính là phạm tội hiềm nghi người rồi.

"Tôi nhớ đến một người bạn, ... y đối với phương diện này có chút nghiên cứu, ngoài những gì đã được viết trong những cuốn sách sau này, kỳ thực chẳng có chứng cứ nào có thể chứng minh thành này được xây dựng tại thời kì Chu Tuyên Vương. Lúc đó tôi phản biện lại không ít, ngược lại làm cho y chê cười. Cậu vừa nhắc tới, tôi liền nhớ tới lúc đó, không nhịn được liền bật cười."

Đàm Trình giải thích, Ngô Hải cũng bỏ qua, "Cậu nói sớm có phải tốt hơn không," nói tới chỗ này Ngô Hải ngó nghía Đàm Trình, "Tôi cảm thấy gần đây cách cậu nói chuyện nghe có chút kỳ lạ, vừa nãy tôi mới chú ý tới, cậu nói sao nghe nhã nhặn vậy, nào là 'được viết trong những cuốn sách', 'Ngược lại làm cho y chê cười', cậu không phải là coi quá nhiều phim truyền hình, ngay cả cách nói thông thường cũng quên rồi hả."

Ngô Hải nói chuyện này, Đàm Trình cũng mới chú ý tới quả thật có chút kỳ lạ, sững sờ một hồi lâu, cũng không biết nên giải thích thế nào, cách nói của hắn thay đổi chắc hẳn do ở cùng với Túc Cảnh Mặc ngốc quá lâu đi, bọn họ làm khảo cổ, ở trong hầm cũng không nói chuyện nhiều, nhiều lúc làm tới bạt mạng, lại nói, mấy tháng gần đây, hắn và Túc Cảnh Mặc nói chuyện với nhau e rằng so với tất cả các đồng nghiệp khác còn nhiều hơn, nếu không bị cổ nhân Túc Cảnh Mặc ở trong cổ mộ kia ảnh hưởng mới là lạ.

"Mấy bộ phim truyền hình chuyển thể từ lịch sử ấy? Cách ăn nói cũng dễ bị ảnh hưởng." Đàm Trình không phủ nhận, Ngô Hải coi như hắn thừa nhận, nhớ đến lịch sử bị bóp méo trong mấy bộ phim truyền hình, Ngô Hải nhìn Đàm Trình với ánh mắt hơi khác, "Mấy phim truyền hình đó xem ít vẫn tốt hơn, bằng không những kiến thức lịch sử được học không phải uổng công sao."

Ngô Hải lời nói mang chút ý vị sâu xa, khiến Đàm Trình dở khóc dở cười, thế nhưng biết làm sao được, hắn đây lời đều nói ra khỏi miệng, lại không thể nuốt trở về, càng không tìm được cớ nào tốt hơn để giải thích, chỉ có thể cắn răng đáp lại.

"Được, chúng ta không nói vấn đề này nữa, lần trước tôi có phát hiện một bức tranh trên tường đá ở tai phòng của ngôi mộ." Hắn không có nói cho Ngô Hải và Trương Tuấn việc Trung Đô Đại Tự ở Bình Dao, nhớ đến hôm đó Túc Cảnh Mặc có đề một câu thơ trên giấy, Đàm Trình mới tiếp tục nói: "Trên đó có một câu thơ, 'Cửu thiên phồn hoa tồn Trung Đô, kim ngọc xương hạp nhiễu Phần Hà*'. Câu này có nhắc tới Trung Đô và sông Phần, tôi liền nghĩ tới Bình Dao thời Hán triều nằm cạnh sông Phần, đã được đặt tên là Trung Đô rồi, hoặc có lẽ đô thành Đại Tự từng ở trong khu vực này. Hơn nữa người bán lại cái chung rượu bằng đồng cho Ngụy Bác Phi là buôn bán ở khu Tấn Trung này, tôi liền suy đoán, khả năng bên này thật sự có vài thứ gì đó."

*: Tại Trung Đô có chín tầng trời rực rỡ, cổng trời nạm vàng ngọc chiếu vòng quanh sông Phần. (Tạm dịch)

Ngô Hải nghe thế cũng rõ ràng mục đích Đàm Trình muốn tới chỗ này, "Cậu là muốn tìm xem có thể phát hiện chút vết tích tồn tại của Đại Tự? Nhưng là, nếu triều đại này thật sự tồn tại rồi lại biến mất ở trong lịch sử, thì chắc chắn sẽ không dễ dàng tìm được, không phải đã hơn một ngàn năm trôi qua rồi sao, không một ai, không một nhà sử học nào từng đoán ra?"

"Tôi nghĩ không phải là không có người từng suy đoán, chỉ là những suy đoán này không được ghi lại bên trong chính sử, chúng ta làm khảo cổ nói một cách thành thật là chỉ có thể một bên dựa vào chính sử một bên tìm kiếm 'chứng cứ' còn giữ lại đến ngày nay, quá khứ thế nào cũng không ai biết, không có lịch sử ghi lại, có nhiều đồ vật hơn nữa cũng chỉ có thể cho rằng là truyền thuyết, cậu còn nhớ bài viết trên trang mạng suy đoán về đại mộ thôn Ninh Hóa không? Bên trên không phải lấy câu "Bồ Hoàng hút cạn nước Trường An, Hiên viên đạp gió Kinh Triệu tới' để suy đoán sao?"

"Đúng vậy, bài viết kia ngược lại nói đúng không ít. Cậu cảm thấy còn có vấn đề?"

Đàm Trình nhìn Ngô Hải rồi gật đầu, "Bài viết kia nói rằng người viết câu thơ này là do kiêng kị triều đình lúc đó không dám nói ra quân đội Bồ Hoàng chết ở trong mộ thôn Ninh Hóa bởi vì trộm mộ, còn nói Hiên Viên là hoàng đế triều Đường, câu suy đoán trước tôi đồng ý, nhưng mà câu sau tôi không đồng ý. Về cơ bản Hiên Viên chính là vị đế vương đầu tiên trong truyền thuyết thần thoại Trung Quốc, hai câu thơ này một thứ chỉ là truyền thuyết, tôi không cho là người viết câu thơ này sẽ dùng truyền thuyết để chỉ hoàng đế thật sự trong triều đại thời Đường, nếu Hiên Viên là truyền thuyết, vậy người này nhất định nghĩ người trong lăng mộ là người không được viết vào trong sử sách, Kinh Triệu là tên gọi kinh đô Trường An thời Đường, khoảng 1500 -1600 năm trước, trùng hợp với khoảng thời gian của đại mộ ở thôn Ninh Hóa, tôi phỏng đoán người viết câu thơ này đã từng đi qua đại mộ ở thôn Ninh hóa..."

Lời tác giả: Nói thực nha, để tôi spoil cho các nàng biết, thật ra Đàm Trình cuối cùng a....... (ai sao lại che lại miệng của ta! ! ! )

HẾT CHƯƠNG
Truyện được edit phi thương mại và chỉ đăng duy nhất trên wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net