Chương 5: Hỏi cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ba cùng gặp chuyện, một tên mất mạng, một kẻ thì nhỉnh hơn, giữ lại được nửa cái mạng trở về từ Quỷ Môn quan, nhưng đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, chỉ duy nhất người còn lại trong số ba người thương tật rất nhẹ, sự tình càng ngẫm kĩ lại càng thấy mơ hồ.

Khương Bình xử qua không ít đại án, nếu xét ra gã cũng được xem như một người có thâm niên trong nghề, nghi phạm bị mang đến hỏi cung, câu nào khai thật, lời nào gian dối, chỉ cần nhìn qua ánh mắt, gã liền có thể "thật giả phân minh". Nhưng cậu thanh niên mang kính trước mặt gã, nói cái gì mà vô duyên vô cớ bị tập kích, không biết bị cái gì lôi đi....... Loại chuyện kì quái loạn thần này căn bản chính là gạt người, nhưng lại nhìn không ra được kẽ hở nằm ở đâu

Ngón tay Khương Bình gõ nhẹ trên mặt bàn làm việc, híp mắt chăm chú nhìn Đàm Trình, hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Cậu nói Lâm Hoành Tinh nửa đêm đến gõ cửa rủ cậu cùng đi tìm Giang Ba?"

Ngồi ở phía đối diện Khương Bình, Đàm Trình gật đầu, "Phải."

"Mấy giờ?"

"Khoảng bảy tám giờ tối hôm đó."

"Lúc đó cậu đang làm cái gì?"

"Tôi vừa tắm xong."

"Lúc Lâm Hoành Tinh đến cậu ta đã nói những gì?"

Nhìn sơ qua thì vị cảnh sát kia đoán chừng khoảng 30 tuổi Đàm Trình nhíu mày, nói: "Lúc cậu ta gõ cửa phòng tôi, có nói qua Giang Ba đã một ngày một đêm vẫn chưa thấy về, sợ hắn đã gặp chuyện chẳng lành, nên bảo tôi cùng đi tìm thử."

"Vậy lúc ấy cậu có biết Giang Ba đi đâu không?"

Mới được xuất viện, còn chưa kịp hết ê ẩm đã bị bắt đi lấy cung như vậy, đầu Đàm Trình lại đau hết cả lên, hơn nữa nghĩ đến sự việc đêm đó, nếu nói trong lòng Đàm Trình không cảm thấy kinh sợ thì chính là tự lừa dối bản thân, đầu đã nhức mà trong lòng lại cũng không yên, Đàm Trình hít sâu một hơi, giọng nói có không được tự nhiên, đứng lên: "Vấn đề này đã hỏi qua mấy lần, thưa sếp, nếu không có vấn đề gì khác, tôi xin phép đi trước được không?"

Khương Bình biết cậu thanh niên trước mặt thật sự mệt mỏi, nên cũng không tức giận, gật đầu với Đàm Trình: "Được rồi, một vấn đề cuối cùng." Bên cạnh Tiểu Lâm lại lấy máy tính chuẩn bị tiếp tục ghi chép, Khương Bình bưng bưng chén nước trà lên uống một ngụm, "Cậu nói, cậu không biết thứ đã bao vây mình, vậy cậu làm sao thoát được."

Nghe đến vấn đề này ánh mắt Đàm Trình không tự chủ được nhìn xuống theo bản năng, không muốn để lão cảnh sát biết sự tồn tại của miếng ngọc bội, Đàm Trình nói: "Tôi cũng không biết vì cái gì, đột nhiên tôi bất tỉnh, mọi thứ bỗng dưng im lặng."

Không lảng tránh ánh mắt của Khương Bình, Đàm Trình hỏi: "Hiện tại tôi có thể đi được chưa?"

Khương Bình gật đầu: "Cám ơn đã hợp tác, cậu hiện tại có thể đi rồi, khi nào vụ án có tiến triển chúng tôi sẽ liên hệ với cậu."

Đàm Trình rời đi, nhớ lại tất cả những ghi chép, Tiểu Lâm phi phi hai tiếng: "Đoạn ghi chép này, hệt như viết truyện kinh dị vậy! May quỷ loạn thần, rõ ràng là nói lung tung thôi." Một bên thu xếp đồ đạc, chuẩn bị đi ăn cơm trưa, đồng chí Tiểu Lâm giống như mọi khi hỏi han cục phú Khương Bình, "A? Đúng rồi, cục phó, ngài nói xem lời cậu ta nói bao nhiêu là thật?"

Uống cạn chén trà, Khương Bình nói: "Lời cậu ta gần như đều là thật."

"Ma quỷ kỳ quái?!" đồng chí Tiểu Lâm dở khóc dở cười lắc lắc đầu, "Vậy ngài nói xem câu nào của cậu ta là giả?"

"Câu cuối cùng."

Rốt cuộc cũng thoát khỏi mấy cái tra khảo làm cho người khác đau đầu, vừa rời khỏi Đàm Trình liền thấy được cha mẹ cùng giáo sư Lý Quốc Hiền đứng trước cửa cục cảnh sát. Không muốn làm cha mẹ lo lắng, Đàm Trình trưng lên một mặt đầy ý cười, đi về phía trước: "Cha, mẹ, giáo sư Lý."

Không đợi cha mẹ hỏi, Đàm Trình liền mở miệng trước: "Không có việc gì, cái gì nên hỏi đều đã hỏi xong, cha mẹ, hai người không phải hôm nay chuẩn bị quay về Phúc Kiến công tác sao? Sao còn chạy tới đây?"

"Tiểu Trình, con thật không định cùng chúng ta về nhà hai ngày sao? Nghỉ ngơi chút cũng tốt, con cũng vừa xuất viện..." Đường Lệ Hoa kéo tay con trai, đầy ưu sầu: "Con ở lại nơi này, chúng ta thật sự là không yên tâm..."

"Có gì mà không yên tâm, con bên này đều có bạn học và đồng nghiệp ở cùng nhau, nơi này cũng còn có công việc chờ đợi." Đàm Trình chưa nói cho cha mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chỉ đơn giản nói là ngoài ý muốn mà thôi, hắn không phải không muốn về nhà, nói thật giờ phút này điều ao ước nhất chính là được về nhà, nhưng, hắn lại sợ sự việc phát sinh, đi về nhà, sợ cha mẹ cũng sẽ bị liên lụy, có lẽ nên đưa cha mẹ rời đi trước đã, "Mẹ, hai người đi về trước, khi có thời gian rảnh, con lại trở về cùng hai người đoàn tụ."

Lý Quốc Hiền ở một bên cũng cười nói: "Đúng vậy, công việc quan trọng, Đàm Trình là sinh viên tôi tâm đắc, tôi ở chỗ này sẽ hết mực chăm sóc cậu ấy, không sao đâu."

Đàm Trình biết Lý Quốc Hiền có việc gấp tìm hắn, mới cố ý ở lại đây chờ, "Có giáo sư Lý giúp đỡ, sẽ không có việc gì."

Nhìn khuôn mặt tràn đầy u sầu của cha mẹ, trong lòng Đàm Trình thật sự chua xót, khẽ thở dài: "Cha, mẹ, đem bỏ vé xe lửa đi, con mua vé máy bay cho hai người, xe lửa khó ngồi."

"Vé máy bay rất đắt, vé xe lửa lại rẻ hơn nhiều, mẹ có cha con làm bạn, ngồi không hai ngày liền đến, không có việc gì thì đừng lãng phí tiền, hơn nữa, con cũng không giàu có mà!"

"Dạo trước có tiền thưởng nghiên cứu, vé máy bay vẫn có thể mua được," Đàm Trình cười nói: "Con mấy năm nay làm nghiên cứu sinh, tích góp được không ít tiền, chỉ là cha mẹ đều không biết."

"Hãy để cho con cái nó báo hiểu, đó cũng là tâm ý của nó." Có Lý Quốc Hiền, một giáo sư thâm niên ở bên phụ họa, cha mẹ Đàm Trình cũng phải bất đắc dĩ gật đầu.

Trông thấy Đàm Trình sắp tiễn cha mẹ rời đi, Lý Quốc Hiền liền trước cùng Đàm Trình hẹn địa điểm, rồi một bước trở về viện nghiên cứu, Đàm Trình đưa cho cha mẹ mua vé máy bay, mua bao lớn bao nhỏ đặc sản đồ ăn, chờ đưa cha mẹ lên máy bay, hắn mới ngồi xe buýt về trường học.

Tại viện nghiên cứu, sớm đã có nhiều người chờ sẵn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net