Chương 50: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49
Editor Lannienoir

"Chiếc nhẫn ngọc ban chỉ* này ông kiếm được ở đâu?" Đàm Trình từng thấy trên ngón tay Túc Cảnh Mặc có một chiếc nhẫn ngọc như này, Túc Cảnh Mặc có vẻ do quanh năm cưỡi ngựa bắn tên, cho nên chiếc nhẫn trên ngón tay bị mòn, thế nhưng cái trên tay người bán hàng này ngọc trơn nhẵn không có vết xước.....

*Chi ban: Dụng cụ ngày xưa để bọc ngón tay bên phải khi bắn tên. 

(Chỉ ban -Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

Thời cổ đại, nhẫn ban chỉ còn được gọi là nhiếp ngọc, đây là một loại công cụ đặc biệt dùng để lúc kéo dây cung tên thì đeo trên ngón tay cái trên bàn tay phải, nó sẽ bảo vệ ngón tay cái của cung thủ khỏi bị tổn thương bởi dây cung. Triều đại nhà Thương nhẫn ngọc cũng có chức năng kéo cung và bảo vệ ngón tay , không chỉ dài hơn so với sau này, mà còn có rãnh; Vào thời Chiến Quốc, nó bắt đầu trở nên ngắn hơn, đến thời nhà Hán hình dáng ban chỉ có 3 mảnh ngọc, tương tự như ngọc bội, có móc nhỏ để kéo dây, nhưng vào thời điểm này, chỉ ban không thể chịu được sức kéo dây cung lớn như vậy, chỉ ban thời nhà Tống có chút giống với triều Hán nhưng có kiểu dáng đa dạng hơn, có dạng hình miếng, cũng có dạng ống ngắn; cho đến thời nhà Thanh, chỉ ban có dạng ống tròn, với một cạnh lõm vào trong và cạnh còn lại lồi về phía trước, do chất liệu của nó cho nên càng mượt và trơn nhẵn hơn, vì vậy khó sử dụng hơn khi bắn cung, và trở thành một trang sức thể hiện thân phận, và xu hướng thời trang.


Thời kì Thanh triều Càn long, vua Càn long rất yêu thích nhẫn ngọc, những ai hay xem TV đều biết, mà thời hiện đại ngày nay nhẫn chỉ ban mà mọi người quen biết đại đa số là của thời đó kỳ đó.

Đàm Trình nhớ cách đây không lâu một hộp bảy chiếc nhẫn ngọc của vua Càn long  đeo có giá khoảng hơn 40 triệu đô la Hồng Kông, có thể thấy được giá trị to lớn của nhẫn chỉ ban.

Chiếc nhẫn trên tay Túc Cảnh Mặc không giống với kiểu sau thời kì nhà Thanh là tượng trưng cho quyền quý, ngoại trừ hoa văn, không phải kiểu tròn trịa mà vua Càn Long yêu thích, mà là kiểu ông ngắn toàn thể hơi dầy và ở giữa có rãnh lõm vào, thiết kế này sẽ dễ dàng kéo cung hơn. Chiếc nhẫn trên tay người này giống với chiếc trên tay Túc Cảnh Mặc như đúc, chỉ là không có vết trầy xước lớn, xem ra chủ nhân của nhẫn ngọc này là người không hay cưỡi ngựa kéo cung...

Có điều chiếc nhẫn có cùng kiểu dáng với Túc Cảnh Mặc, vậy địa vị cũng phải tương đương với Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình suy đoán, ít nhất chủ nhân của nhẫn ngọc cũng là người hoàng tộc Đại Tự.

Người đàn ông trung niên nghe Đàm Trình nói, lại thấy ánh mắt Đàm Trình phát sáng lên liền biết đây là bảo bối tốt, toe toét cười đem nhẫn ngọc cất lại,

"Thứ này à, tôi cũng là qua tay nhiều người mới có được, ngọc là ngọc tốt, nhưng tôi vốn cho là vật phẩm được nhái cao cấp bởi người hiện đại. Dẫu sao nhẫn chỉ ban từ nghìn năm trở nên đâu dễ kiếm, không kể đến hoa văn và hình dạng đều rất tinh tế."

Về điểm này Đàm Trình đồng ý, phải biết là một chiếc nhẫn ngọc điêu khắc long văn thời triều Đường có thể thét giá trên trời lên tới 4 trăm triệu, chỉ là, người này e là cũng không biết chiếc nhẫn này thuộc vào thời đại nào nên mới lấy ra hỏi thăm?

"Ông có biết đây là đồ thời nào không?" Đàm Trình thử hỏi một câu

"Chắc là... Là triều đại nhà Đường? Hoặc là Nam Bắc triều ?"

Người trung niên nói chuyện cũng không dám khẳng định, bởi vì người bán cho ông chiếc nhẫn này trước đây cũng không biết rõ là của thời đại nào, nên mới bán lại với giá rẻ...

Đàm Trình quan sát tỉ mỉ biểu cảm của người trung niên, hắn khẳng định người trước mặt này thực sự không rõ vật này từ đâu đến. Ngay sau đó hắn giả vờ thành một vị khách mua tìm bảo vật, dựa gần vào người đàn ông trung niên nói khẽ: "Thứ này có phải ông lấy từ trong 'miếng gỗ' của 'dốc Thổ Nha' ra đúng không." 

Dốc Thổ Nha và Miếng Gỗ có nghĩa là phần mộ và quan tài trong tiếng địa phương, lời này vừa nói ra, người đàn ông tức thì vội vàng lắc đầu. "Tôi nào dám đi làm chuyện đó, buôn bán một chút đồ là được rồi, đi đào mộ người khác tôi thật sự không có gan này đâu."

Ngô Hải nghe như vậy, cũng đoán được chiếc nhẫn ngọc kia có lẽ là đồ Đại Tự, liền nói: "Trên đường lớn này nhiều người qua người lại chúng ta cũng không tiện nói chuyện, nếu không chúng ta tìm một chỗ khác nói chuyện?"

Người đàn ông trung niên nghe xong cũng không đồng ý, cảm thấy hai người này có gì đó không đúng, sợ là mấy tên trộm mộ liều mạng, một chốc sẽ có ý muốn cướp nhẫn chỉ ban của gã, gã bắt đầu có chút hối hận vừa nãy đã cầm ra, "Không không không, tôi đây còn muốn làm ăn, các cậu không còn chuyện gì thì trả 2500 tệ đây, cầm cây châm ngọc bích đen rồi đi đi."     

Người đàn ông trung niên đuổi khách xong không nói gì nữa, e là gã hiểu lầm rằng hai người bọn họ là người trộm mộ... Thế nhưng thật vất vả mới có chút manh mối, Đàm Trình làm sao có thể từ bỏ, suy nghĩ một chút, Đàm Trình cũng không giải thích thêm nữa, hắn hỏi thẳng: "Vậy ông chỉ cần nói cho chúng tôi, những điều mà ông biết là được."

Ông chủ sạp chỉ là yêu thích sưu tầm ít đồ, sau đó lại bán hàng giả cho du khách tranh thủ kiếm tiền sống qua ngày mà thôi, có thể đi đào đồ vật người chết, những người này còn sợ cái gì nữa, nghĩ vậy ông chỉ có thể thở dài, nói : "Tôi thật sự không biết, người bán thứ này cho tôi sợ là cũng không biết được, thế nhưng, tôi có nghe người bán nhẫn ngọc cho anh em của tôi bảo, vật này là mua từ ở chợ đây, hơn nữa cả cái chợ đồ cổ Trương Lan này nghe nói cũng có mấy người làm nghề đó, nghe nói bên xã Trung Đô có bảo vật đó... Cụ thể thế nào tôi cũng không biết." 

"Xã Trung Đô?" Ngô Hải nghe nói như thế, cùng Đàm Trình liếc mắt một cái, xem ra suy đoán của Đàm Trình khá là chuẩn, trấn Trung Đô chắc chắn có cổ mộ.

"Ai, tôi không biết, tôi cũng đi qua xã Trung Đô rồi, cũng không thấy chỗ nào có thể cất giấu bảo vật, chỉ sợ là tin đồn thôi, được rồi, tôi cũng đã nói hết rồi, còn chuyện khác tôi không biết, muốn hỏi gì thì cậu đi hỏi người khác."

Có lẽ cũng không thể hỏi ra được điều gì nữa, chung quy chuyện tự ý đào mộ chính là phạm pháp... Đàm Trình cất cây châm ngọc đen, cùng Ngô Hải đi khỏi sạp.

"Có phải cậu muốn đi kiếm hoàng lăng như mấy tên trộm mộ?"

"Không phải, " Đàm Trình lắc đầu cười, "Tôi chỉ là muốn moi được thêm chút thông tin."

Ngô Hải cau mày: "Không phải là tốt rồi, nếu như bị bắt được, đây cũng không phải là chuyện đùa... Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Vừa nãy ông chủ sạp hàng kia nói trong chợ cổ này thực sự có người đào mộ, có muốn đi tìm hiểu một chút không?"

"Coi như tìm ra cũng không hỏi được chuyện gì. Thế nhưng tôi ít nhất có thể khẳng định, bên Bình Dao thật sự có một hoàng lăng, hơn nữa còn từng được kẻ trộm mộ ghé thăm."

Ngô Hải nhìn Đàm Trình hỏi: "Có phải là chiếc nhẫn ngọc kia? Cậu ở đại mộ thôn Ninh Hóa đã từng thấy?"

"Đúng vậy, giống nhau như đúc."

Bốn chữ giống nhau như đúc này còn mang một ý nghĩa nữa, bên thôn Ninh Hoá là đại mộ đế vương, có thể có được món đồ giống như của vua thì hẳn địa vị phải ngang với vua, hơn nữa còn có thể là được chế tạo cùng lúc.

"Chiếc nhẫn kia trông rất mới, không giống như từng đeo qua." Ngô Hải nói tới chỗ này, vui vẻ nói: "Có thể đưa vào bồi táng trong mộ, ngoại trừ đồ vật yêu thích, thì phải là đồ có ý nghĩ rất lớn, cậu nói xem nó có ý nghĩa gì?"

Đàm Trình đại khái có đáp án trong lòng, "Nhẫn ngọc là tượng trưng cho đế vương Đại Tự?"

Ngô Hải gật đầu, "Nói ra, nhẫn ngọc hẳn là được đeo lên tay chủ mộ cùng chôn với nhau, cậu nhìn thấy chiếc nhẫn kia có phải là lúc mở nắp quan tài phải không? Vậy hài cốt của chủ nhân ngôi mộ ở thôn Ninh Hóa còn không?"

Ngô Hải nói làm Đàm Trình sững sờ nháy mắt, sau đó sắc mặt phức tạp lắc đầu nói: "Đã sớm mục nát...không còn gì cả..."

Ngô Hải không có chú ý tới Đàm Trình có chút không đúng, hắn tiếp tục nói: "Vậy thực đáng tiếc, nếu hài cốt còn có thể dựa vào kĩ thuật hiện đại ngày nay không chừng có thể khôi phục hình dáng chủ nhân ngôi mộ."

Đàm Trình không trả lời câu này, Ngô Hải thấy Đàm Trình không nói gì, tâm tình tựa hồ cũng không tốt, Ngô Hải yên lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi mới hỏi tiếp: "Đàm Trình, cậu ở trong mộ còn nhìn thấy được điều gì khác sao?"

Đàm Trình nói chuyện ẩn giấu rất nhiều thứ, Ngô Hải vẫn có thể nhìn ra được, thế nhưng Đàm Trình không nói, có thứ hắn không nên hỏi thì tốt hơn.

"Không có chuyện gì, " Đàm Trình đổi chủ đề nói tiếp: "Người đàn ông kia có nhắc tới trấn Trung Đô, vậy chúng ta tới đó đi. Nơi này chắc không còn tin tức gì hữu dụng nữa."

Đàm Trình nhìn Ngô Hải, cười đáp: "Có vài thứ không phải tôi không muốn nói, chỉ là không biết phải nói thế nào, đợi đến... Mọi thứ đều được làm sáng tỏ, lúc đó mọi người sẽ biết tất cả."

HẾT CHƯƠNG

Truyện được edit phi thương mại và đăng duy nhất tại wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net