Chương 51: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50

Editor Huyền Dani

Xã Trung Đô cách huyện Bình Dao rất gần, mắt thấy trời cũng đã tối, Đàm Trình và Ngô Hải liền ở lại huyện Bình Dương tìm chỗ trú tạm, tùy tiện ăn chút đồ ăn, ngày thứ hai trời vừa sáng hai người liền xuất phát đến Trung Đô.

Xã Trung Đô tuy gọi là xã, nhưng bởi vì vị trí sát cạnh huyện Bình Dao nên cũng khá phát triển, Đàm Trình lấy bản đồ chi tiết huyện Bình Dao xem rồi nhớ lại bản đồ Sơn Lăng Túc Cảnh Mặc vẽ cho hắn, khoanh tròn khu núi ở phía bắc xã Trung Đô 2 km.

Tuy không phải kéo dài không đứt như Túc Cảnh Mặc vẽ, nhưng các dãy núi cũng là vì để xây dựng thôn trấn nên đã bị san bằng.

Học khảo cổ bắt buộc phải học các kiến thức phong thuỷ, vì từng học qua cổ đại, mà trong thuật ngữ phong thuỷ, mọi người thường bắt gặp một câu nói: "Vào sơn tìm nguồn nước, đăng huyệt tìm minh đường." Chính là nói lúc thầy phong thủy tiến vào núi tìm trạch mộ, đầu tiên cần xem nước chảy từ đâu đến, rồi thoát ra chỗ nào, đồng thời phải chú ý huyệt trước nước của minh đường là tình trạng như thế nào. Tuy nói đất nước là theo xã hội chủ nghĩa vô thần,  nhưng cho đến nay nhân dân vẫn rất coi trọng phong thủy, càng huống chi cổ nhân rất tin tưởng thờ phụng mệnh trời.

Thường nói: "Người là do núi, tài do nước*," chính là lúc chọn vị trí mộ, dòng nước xung quanh mộ đẹp hay xấu liên quan mật thiết với tài vận con cháu, mà đất cát xung quanh mộ ưu hay nhược quyết định sự thịnh vương của hậu thế, cho nên nếu chỗ dòng nước chảy đến tương đối rộng rãi thông thoáng, sẽ báo hiệu tài vận của con cháu tốt, nếu chỗ nước thoát tầng tầng lớp lớp núi to ngăn trở thì con cháu có thể nắm vững tài vận, cũng chính là tiền tài không bị chảy ra ngoài. Nguồn nước tốt giống như con người ở trong nhà cao cửa rộng, nếu hướng nước thoát có hai tòa núi cao, nước từ giữa hai ngọn núi chảy ra, đây gọi là hai núi cặp một dòng, nước là tài, bị hai ngọn núi kẹp lại ý nghĩa chính là ngăn vây lại không muốn để tiền tài thoát ra. Những ngôi mộ như vậy đúng là đại quý, con cháu sau này ắt được đại phú đại quý.

*Nguyên tác: Sơn quản nhân, thủy quản tài.

'Rồng thật, mộ huyệt mới thật. Hút gió lấy nước, sơn thủy hữu tình, non nước là để ta dùng. núi rồng nước rồng phải giao nhau, như vậy Minh đường mới chính, minh đường chính huyệt mộ mới chính*."

*Chính ở đây nên hiểu là chính tà.

Nơi Đàm Trình và Ngô Hải tìm thấy chính là phạm vi núi rồng nước rồng giao nhau, mà từ chỗ núi rồng giao với nước chảy nhìn ra, nơi nước chảy đến có lẽ là chỗ dãy núi chặn lại.

Mà muốn đoán xem tòa núi nào có khả năng là lăng mộ nhất trong hàng ngàn vạn ngọn núi ở đây, vậy thì quá khó rồi.

Vừa quan sát vừa trèo lên một ngọn núi khác, Đàm Trình thở nhẹ ra một hơi nói: "Tôi cũng chỉ biết sơ sài về phong thủy, những vấn đề về chiêm tinh, huyệt mộ, tôi chưa thực sự hiểu lắm."

Ngô Hải đi phía sau Đàm Trình đã leo hơn 3 4 tiếng cũng mệt quá chừng, trực tiếp gào lên: "Chúng ta nghỉ một lát đi, tôi thực sự mệt như chó rồi."

Đường núi này thường không có người đi, cỏ dại mọc khắp nơi, nói xong Ngô Hải tự tìm cho mình một tảng đá tương đối bằng phẳng ngồi xuống, lấy xuống cái mũ trên đầu phe phẩy được chút gió.

Thuận theo khe hở của những phiến lá cây trên đỉnh đầu nhìn lên, đúng vừa giữa trưa, mặt trời chiếu rọi lên đỉnh đầu, thỉnh thoảng có những đợt gió mát thổi qua, những chiếc lá cây bắt đầu nhuốm vàng đong đưa nhẹ nhàng, tạo ra những âm thanh có nhịp điệu,

Ngô Hải nhíu mày híp mắt, "Đã tháng 10 rồi sao còn nóng như vậy."

Đàm Trình cũng khắp người đầy mồ hôi, ngồi dưới bóng cây dâm bên cạnh lấy ra chai nước trong ba lô uống "ừng ực" vài ngụm nước.

"Hai...." nước mát chui xuống dạ dày, khiến Đàm Trình cảm thấy toàn thân thoải mái không ít, "Nghỉ một chút, đợt leo đến nơi cao nhất đỉnh núi chúng ta sẽ quan sát được toàn diện, sau đó xuống núi, kể ra bọn mình cũng không có kế hoạch gì, hai đứa đều không rõ chỗ này, đáng lẽ phải nhờ người địa phương dẫn đường cho."

Ngô Hải nghe thì gật đầu cười nói: "Thế mà ngược lại, chúng ta đã không quen đường lại còn xông loạn vào rừng núi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, lạc đường thì làm sao?"

"Hay là đợi tìm được người địa phương thuận đường, nếu không thì một mảng núi rừng rộng lớn như này chúng ta tìm kiểu gì?" Cái gọi là đứng cao nhìn xa, tuy nhiên vẫn chưa đến đỉnh núi, nhưng cũng đã ở lưng núi, tầm nhìn được khái quát không ít, Ngô Hải nghiêng phải ngó trái nhìn những ngọn núi thở dài: "Cách đây một thời gian tôi đọc được một tin tức báo chí về vụ bắt giữ được tổ chức trộm mộ ở Cát Lâm, nói là kẻ cầm đầu nhóm trộm mộ đó không cần dùng la bàn, chỉ dựa vào dòng nước, dãy núi, chiêm tinh là có thể đoán ra được vị trí cổ mộ, hiện tại nghĩ đến, tôi ngay cả một phần trăm gã cũng không bằng, không có thiết bị tôi không thể nào tìm được cổ mộ."

"Đúng vậy, mỗi lần công tác khảo cổ đều là đợi người khác phát hiện ra vết tích chúng ta mới đi đào, nếu nói đích thân tìm cổ mộ, tôi đây là lần đầu tiên làm," Đàm Trình lắc đầu cười khổ, "Lần này tôi đích thân tự mình đến tìm cổ mộ, tôi mới phát hiện, cái mình học là mò báu vật chứ không phải khảo cổ."

Nếu không phải Túc Cảnh Mặc nói cho hắn biết vị trí, hắn e rằng ngay cả nơi để đi tìm cũng không biết. Tròng lòng ngổn ngang trăm mối, Đàm Trình lấy ra giấy bút phác họa lại non nước hướng đi trước mặt.

Ngô Hải bên cạnh liếc qua sau đó đứng dậy nhìn chung quanh của đỉnh núi, được một lúc đột nhiên thốt lên: "Nếu dựa theo thuyết phong thủy, cậu đừng nói gì, tôi cảm thấy chỗ tòa núi bên kia lại là một tòa núi tốt."

Nghe Ngô Hải nói như thế, Đàm Trình cất giấy bút đi đến chỗ bên cạnh Ngô Hải hỏi:"Tòa nào?"

"Bên kia," Ngô Hải chỉ hướng bên phải, "Nhìn hướng này, theo hướng hai giờ. Hợp với hướng Rồng nước, mà hướng nhìn núi đó trống trải không có quá nhiều vật cản, tầm nhìn thông thoáng, nhưng chỗ đó hướng dòng chảy lại bị ngăn trở bởi tầng tầng núi đồi."

Đàm Trình quan sát kỹ một lúc, cũng gật đầu, "Cậu có mang la bàn tới không? "

"Tôi đâu phải thầy phong thủy, làm sao có thể nhớ mang theo la bàn. "

Đàm Trình nhớ Túc Cảnh Mặc từng nói cho hắn, lăng mộ phụ thân Túc Cảnh Mặc là một tòa núi to lớn, toà núi kia hình dạng giống hổ nằm, dựa theo phong tục thời đó, tuy theo phong thủy là một khối báu, nhưng hình dạng hổ nằm của ngọn núi đó vừa đúng vị trí mặt sau, vừa khéo Đại Tự lúc đó đang chiến tranh với người man vạm vỡ phía bắc, đây báo hiệu phía sau Đại Tự đang đối diện với một con mãnh hổ, là điểm chẳng lành, nhưng đợi đến lúc quần thần phát hiện ra vấn đề, phụ vương Túc Cảnh Mặc đã băng hà, đế lăng đã xây dựng hoàn thành nhưng lại không biết có nên hạ táng hay không, đương thời Túc Cảnh Mặc lên ngôi chỉ nói một câu: "Lăng mộ của trẫm sẽ xây tại ngọn núi phía bắc trước lăng tiên hoàng."

Phía bắc của núi hổ nằm không phải man tộc nữa mà biến thành nhi tử của tiên hoàng, các đại thần cũng hiểu ý này, liền đưa tiên hoàng đi hạ táng.

Chỉ là tại sao sau này Túc Cảnh Mặc lại táng ở thôn Ninh Hóa ở Tây An, điều này không thể biết được.

Nghĩ tới đây, Đàm Trình quay ra nói với Ngô Hải: "Tôi nghĩ, trước tiên chúng ta xuống núi tìm người địa phương, nhờ họ dẫn đường đi."

"Vậy cũng được, trước tìm một người dẫn đường." Ngô Hải nói xong chỉ một thôn làng nằm bên cạnh dòng sông dưới chân núi, "Nếu không đi bên đó hỏi thử, ngôi làng kia gần ngọn núi này nhất, bọn họ chắc chắn hiểu rõ."

Đàm Trình gật đầu, "Được."

Nhưng mà ở trên núi nhìn thì gần, tính ra cũng là 2 3 cây số, lại thêm đường núi khó đi, đợi đến lúc chính thức bước tới ngôi làng kia, hai người tiêu tốn hết hơn một tiếng đồng hồ.

Ngôi làng không lớn, giao thông cũng không tốt, hơn nữa cũng không có khách nào đến thăm, cái thôn này có lẽ là thôn nghèo nhất trấn Trung Đô rồi, bởi vì tính ra cũng chỉ 20 30 hộ dân, cơ hồ một nửa số dân đều là nhà gỗ lập ngói, còn là kiểu nhà gỗ cũ được mấy chục năm trước rồi, chỉ có số ít xây được nhà mái bằng.

Bình thường thôn này không có người ngoài đến ở, trên lưng Đàm Trình và Ngô Hải đeo ba lô du lịch lớn, đi đôi giày và mặc quần áo chuyên leo núi, cầm theo máy chụp ảnh, bộ dạng này đứng trong nhóm nông dân rất bắt mắt, không ít nông dân tò mò thăm hỏi bọn họ đến đây làm gì, xem ra rất nhiệt tình.

"A, bọn em là sinh viên, có kỳ nghỉ nên đi du lịch khắp nơi, rồi chạy tới bên này."

"Đến chơi à? Đến chơi sao mang nhiều đồ thế làm gì?"

Vốn mục đích hắn và Ngô Hải đến không phải đơn giản, nếu bị người khác biết là đến khảo cổ, vậy thì phiền phức không ít, Đàm Trình dứt khoát nói: "Chúng em là học địa lý, thừa dịp cơ hội này đến bên đây xem có mỏ than không ạ."

"Xem thôn chúng ta có mỏ than không sao?" Một người đàn ông gầy nhìn không quá 35 tuổi, trông hơi lùn, mặc áo may ô ố vàng, gánh một sọt cỏ, híp mắt cười nói: "Nếu chỗ bọn choa* có  vàng đen thì tốt rồi! Sẽ trở thành Đại Đồng thứ hai của Sơn Tây luôn, vậy thì bọn choa giàu có rồi!"

*Choa: Tôi- tiếng địa phương ở Sơn Tây, Trung Quốc.

Ngô Hải liếc nhìn Đàm Trình nói dối, quay đầu nhìn người đàn ông cười nói: "Đúng ạ, tài nguyên mỏ than của Sơn Tây quả thực rất phong phú."

Ba người nói chuyện một lúc, người nhà của người đàn ông hét sang bên này, gọi người đàn ông mau về ăn cơm.

Người vợ cách đó không xa vẫy tay, người đàn ông quay đầu lại rất nhiệt tình nói: "Choa thấy các em là từ bên ngoài đến phải không, cũng giữa trưa rồi, nếu không ghét bỏ, các em đến nhà choa ăn bữa cơm rau dưa đi, bên này cũng tương đối nghèo, không có những tiệm cơm như trên trấn."

Đàm Trình và Ngô Hải nhìn nhau, cười gật đầu: "Vậy thì làm phiền anh rồi."

"Ha ha, phiền gì đâu! Thôn chúng ta cái gì cũng không có chỉ được hiếu khách thôi! À choa họ Đường, gọi là Đường Kiệt, không biết hai em gọi là gì?"

"Em tên Đàm Trình, cậu ấy là bạn học của em, gọi là Ngô Hải."

Nhà gỗ anh trai họ Đường này cũng được mấy chục năm, trong nhà vẫn có tivi, nhưng xem ra cũng là đồ cũ từ mấy năm trước rồi.

Nông dân rất hiếu khách, thấy có khách đến liền thịt một con gà để tiếp đãi, ba người uống một chút rượu, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.

"Thôn của chúng ta, người cũng ít, những thanh niên trẻ mấy năm trước đều đi làm công ở Chiết Giang rồi, những người ở lại đều là những người hơn ba chục tuổi như bọn choa thôi."

"Anh Đường, ở thôn này đều là người họ Đường sao?"

"Đâu có," người đàn ông uống một hớp rượu trắng, cười nói: "Đầu sông bên kia là mười mấy hộ dân họ Nhạc, bọn choa bên này có rất nhiều họ là dân di cư, có ba nhà họ Đường, ba nhà họ Lưu, còn có họ Tề, họ Trương, họ Lạc, họ Chu, họ Nhạc là nhiều nhất, mỗi lần bầu thôn trưởng, đều là người nhà họ Nhạc lên làm! Ai, Họ chèn ép những nhà khác bọn choa rất nhiều!"

"Người họ Đường là ở nơi khác chuyển đến đây ạ?" Thôn này họ Nhạc nhiều như thế, có lẽ hồi trước chỉ có họ Nhạc ở đây.

"Không không không." Nói đến đây, Đường Kiệt oán hận nói: "Họ Đường bọn choa mới là những hộ gia đình ở đây đầu tiên, được rất nhiều năm rồi! Chỉ là người họ Đường không đồng lòng, đến đến đi đi, nhiều người không bằng lòng ở núi mương này ...ai... nếu cùng đồng lòng, bọn choa làm sao bị họ Nhạc từ bên ngoài đến chèn ép như hiện tại chứ."

"Rất nhiều năm?" Nghe Đường Kiệt nói như vậy, trong lòng Đàm Trình thịch một cái, "Các anh ở đây được bao nhiêu năm rồi?"

Đường Kiệt uống rượu rất nhiều, mặt mày đỏ rực, "Cái này choa cũng không rõ, chắc các ông đời trước sẽ biết..."

 HẾT CHƯƠNG

Truyện được edit phi thương mại và chỉ đăng duy nhất tại wattpad

(Huyền Dani: Nói thật lúc edit tui không muốn để lại chú thích đâu, nhìn không được chuyên nghiệp, hơn nữa nhìu lúc đọc rất vướng. Nhưng mà tui sợ nhiều người không hiểu. Tui đã rất cố thuần việt mà do lúc học ngữ văn ở trung học không được chăm chỉ nên ngôn từ bị hạn hẹp.^^ À, có chỗ nào có từ ngữ có thể thay thế mọi người chỉ điểm cho tui nhé. Chúc mn đọc truyện vui vẻ!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net