Chương 52: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51

Editor Huyền Dani

"Ồ...Vậy từ trước đến nay chắc cũng rất lâu rồi." Đàm Trình nhìn Đường Kiệt thử nói một câu.

"Phải, theo như choa biết, gia phả hiện có nhà Đường bọn choa đã viết được hai ba trăm năm rồi, lâu hơn chắc cũng có, chỉ là nghe các cụ nói, khá lâu về trước bị một lần cháy lớn thiêu sạch rồi."

Ngô Hải ở bên canh tiếp tục hỏi: "Vậy anh Đường có phải rất quen thuộc chỗ này không? Hai bọn em muốn đi khảo sát một chút, đến lúc đó muốn nhờ làm hướng dẫn cho bọn em, dẫn bọn em đi đường, núi lớn như vậy rất dễ lạc đường."

"Cái này...choa rất thuộc đường nơi này, thế nhưng..."

Ngô Hải thấy Đường Kiệt do dự, nghĩ rằng anh sợ bọn họ làm anh trì hoãn công việc, Ngô Hải liền cười nói: "Đến lúc đó bọn em sẽ trả anh Đường đây chút phí dẫn đường, cũng coi như anh không phí mất một ngày làm việc."

Nghe Ngô Hải nói như thế, Đường Kiệt liền vui vẻ híp mắt cười nói, "Phí dẫn đường gì chớ, Hai...được rồi."

Thấy Đường Kiệt đồng ý, ba người cụm một chén, nhấp một ngụm rượu bày tỏ cảm ơn, lại nói chuyện thêm chút, Đàm Trình mới giả vờ vô tình hỏi: "Em vừa nhìn thôn này, phát hiện rừng xanh nước trong, không khí cũng rất tốt? Sao lại không có người đến chơi?"

"Ôi, non nước đẹp là sự thật, nhưng những thôn làng như này cũng có rất nhiều, nào tới lượt chỗ của bọn choa được khai thác."

Nghe lời của Đường Kiệt, Đàm Trình gật đầu, "Cũng phải, những dự án phát triển hiện tại, không chỉ là những cảnh sắc thiên nhiên độc đáo, mà còn phải là thành cổ, cung điện, lăng mộ..."

Đường Kiệt nhìn Đàm Trình nói chuyện liền thở dài: "Thật không? Chỗ này cái gì cũng không có, núi rừng kia quá bình thường rồi." 

"Đúng vậy, non nước phải đặc biệt, nếu chỗ các anh có thêm ngọn núi nào có điểm đặc biệt là tốt rồi."

"Ừ..." Đường Kiệt uống rượu rất nhiều, đầu óc có chút mê mang híp mắt nói: "Cũng không phải nói không có, nhưng không tính là đặc sắc, sau thôn chúng ta đi dọc theo sông này lại đi qua mấy ngọn núi, sẽ thấy một ngọn núi rất giống mèo, nhưng mà loại núi này ở đâu cũng có, nhìn không ra có đặc điểm gì."

Vừa nói ra lời này, dường như hai mắt Đàm Trình liền phát sáng, "Anh nói như thế, em có chút hứng thú muốn đi xem, " Nhìn đồng hồ, Đàm Trình thấy đã gần bốn giờ, thời gian cũng không sớm nữa, liền tiếp tục nói: "Vậy ngày mai anh mang hai bọn em đi xem được không."

Đường Kiệt lắc đầu có chút choáng, tận lực chớp hai mắt, "Hai cậu muốn đi? Chỗ kia có chút xa, hơn nữa chỉ có thể đi bộ thôi."

"Vâng, em muốn đi xem, dù sao kỳ nghỉ này vẫn còn dài."

Đường Kiệt nghe Đàm Trình nói liền cười ha ha nói, "Vậy được, ngày mai sẽ gọi các cậu dậy sớm, choa đưa các cậu đi dạo quanh."

Coi như đã bàn xong, Đàm Trình và Ngô Hải đợi ăn cơm xong liền rời đi, trở về khách sạn đã đặt trước ở huyện Bình Dao.

Mà sau khi hai người đi khỏi, người vợ của Đường Kiệt đột nhiên ra khỏi phòng nói với chồng: "Anh ngày mai thực sự đưa hai đứa kia đi núi đó? Anh lại không phải không biết..."

"Ai! Chẳng phải là hai đứa nó muốn đi sao? Bọn họ còn cho anh phí hướng dẫn, anh đâu có thể không đi?" Đường Kiệt nói xong lời này tuy sắc mặt còn chút đỏ, nhưng nào còn vẻ say như vừa rồi...

Người trong thôn đều dậy rất sớm, lúc Đàm Trình và Ngô Hải đến thôn, Đường Kiệt đã dậy từ sớm đợi hai người.

"Chỗ kia có chút xa, đi đường sẽ tốn tầm 3 4 tiếng, cũng không biết hai cậu có mang theo chút đồ ăn không. Nếu không mang, choa bảo vợ choa đưa cho các cậu chút bánh rán?"

"Cảm ơn, không cần đâu ạ, bọn em đã cầm theo ít bách bích quy và bánh mì rồi."

"Thật cầm rồi? Vậy choa không quản hai cậu nữa." Đường Kiệt dứt lời, hắn lấy bánh từ vợ rồi bỏ vào trong túi nilon, "Vậy thì xuất phát thôi, đi sớm một chút, rồi trở về sớm."

Đường Kiệt nói xa không phải giả, bọn họ đi dọc theo bờ sông lại đi tiếp qua hai ngọn núi, Đường Kiệt mới nói cho hai người đã cạn kiệt sức biết rằng mới đi được nửa đường mà thôi.

Làm khảo cổ tính ra cũng là nửa nhân dân lao động nặng nhọc rồi, sức của Đàm Trình và Ngô Hải cũng coi rất tốt, chỉ là trong ngày nóng bức như vậy còn đi đường núi gồ ghề thực sự là làm khó hai người sinh ra ở thành thị rồi.

Đây là rừng nói chưa từng được khai phá, không có bê tông, không có bậc thềm lát đá, chỉ có bùn đá lồi lõm không bằng phẳng, hơn nữa khu này cũng không hay có người lui tới, ngay cả con đường phía trước bị cỏ mây dại mọc che tùm lum. Leo núi, xuống núi, rồi leo núi, lại xuống núi... Lặp lại như vậy, mới đi 2 3 tiếng mà hai người đã chịu không nổi rồi.

Ngô Hải chống một tay lên trên thân cây, thở không ra hơi, "Còn bao lâu mới đến vậy, đã đến giữa trưa rồi."

Đàm Trình quay đầu nhìn con đường phía sau lại bị cỏ dại che lấp, đi vòng vèo xa như vậy, thôn làng kia đã không thấy được nữa, "Tôi nghĩ có lẽ sắp tới rồi."

"Các cậu là sinh viên tất nhiên sức không dai." Đường Kiệt ha ha cười nói: "Đừng đi nữa, nghỉ ngơi chút đi, cũng sắp tới rồi, không cần vội."

Dứt lời liền ngồi xuống, lấy ra chiếc bánh rán mang theo rồi cắn hai miếng.

Đàm Trình ăn chút đồ, nhìn sắc trời có vẻ không tốt lắm, chân trời bên kia lại rất sáng sủa, nhưng nơi phía xa có thể nhìn thấy một đám quạ đen, tiết trời nóng như vậy sợ rằng sắp mưa rồi.

"Chúng ta vẫn nên đi nhanh một chút, tôi thấy trời không tốt lắm."

Hai người đang ngồi nghe thấy Đàm Trình nói vậy thì hướng ra phía xa nhìn rồi gật đầu đồng ý.

Đường Kiệt dẫn đường, Ngô Hải đi phía sau hắn, Đàm Trình theo phía sau cùng, Đàm Trình cúi đầu chú ý nhìn xuống dưới chân liền phát hiện chỗ Đường Kiệt ngồi vừa nãy để quên một thứ, sau khi nhặt lên Đàm Trình định gọi Đường Kiệt lại thì liền ngậm miệng sau khi nhìn rõ thứ đó.

Một đồng tiền xu xâu trên một chuỗi dây có màu vàng và đỏ đan xen mà mặt sau đồng xu ấy có khắc bốn chữ 'Không gì kiêng kỵ'

Lập tức lông tơ của Đàm Trình dựng đứng, lòng lạnh đi hơn nửa...

Đàm Trình từng nghe qua đạo mộ cũng sẽ chia thành môn phái, phái Mô Kim là tổ chức đạo mộ nhà nước được thành lập bởi Tào Tháo thời tam quốc, mà tổ chức đạo mộ bị cảnh sắt lùng bắt thời gian trước chính là môn phái này, mà trên đồng tiền xu này có viết bốn chữ kia... chính là một môn phái đạo mộ khác, phái Phát Khâu*...

*Mô Kim có nghĩa là tìm vàng, Phát Khâu có nghĩa là tìm ra mồ mả.

Lồng ngực bắt đầu đập rộn, nếu Đường Kiệt thật sự chỉ là dân thường, thì việc hắn muốn đến ngọn núi giống mèo kia, Đường Kiệt sẽ không phát hiện ra cái gì, nhưng nếu như Đường Kiệt là trộm mộ thì mọi việc không nắm chắc được rồi... Đường Kiệt chắc chắn hiểu thấu...hiểu rõ điều này lại còn dẫn đường cho bọn họ, Đàm Trình sẽ không cảm thấy tên trộm mộ này có lòng tốt đâu.

Phái Phát Khâu chú trọng đội nhóm, nghe nói họ có sở trường giả mạo danh tính để che dấu việc trộm mộ, hắn và Ngô Hải...có lẽ bước nhầm vào ổ giặc rồi... 

Da đầu Đàm Trình trở nên ngứa ngáy, hắn đi đến bên cạnh Ngô Hải, nói thầm: "Ngô Hải đừng lên tiếng, nghe tôi nói... chúng ta, phải chạy."

Khương Bình ở Tứ Xuyên đã nhiều ngày, cũng biết rằng bản thân đã lạc mất hai tên trộm mộ, hắn không hiểu tại sao hai tên kia tự nhiên biến mất vô căn cứ, đành hỏi Khúc Chí Văn gã mới biết kỳ thực đây là một thủ thuật che mắt, thực tế sau khi hai tên kia lừa gã thì không chạy theo hướng nam nữa mà theo hướng bắc đi Sơn Tây.

Khương Bình trước khi đến cục cảnh sắt Tây An từng ở nửa năm bên Thái Nguyên Sơn Tây, coi ra cũng có một đồng nghiệp không tồi, sau khi biết chuyện này, hắn liền liên hệ với người bạn kia nhờ vả để điều tra hướng đi của hai tên trộm mộ kia, may mắn thời gian này ở Sơn Tây đang làm rất chặt vụ buôn bán văn vật, nói là ở bên đó bị mất đồ, vừa hay có thể giúp Khương Bình chuyện này.

Đồng nghiệp bên kia dựa theo số xe mà Khương Bình đưa ra, tra ra được không ít tin tức của hai tên trộm mộ.

"Anh thực sự bám mãi vụ này không buông nhỉ?" Tại sân bay Hàm Dương, Tây An, lúc nghe thấy sân bay thông báo chuyến bay Tây An đi Bắc Kinh số CA1206 chuẩn bị cất cánh, Khúc Chí Văn tới tiễn Khương Bình nói: "Có những lúc, làm cảnh sát cũng không cần phải bạt mạng như vậy, việc này đối với hiện nay mà nói, đợi mọi chuyện chìm lắng xuống có lẽ sẽ tốt hơn."

Khương Bình không trả lời, chỉ cười nói, "Máy bay sắp cất cánh rồi, cảm ơn cậu chuyện gần đây, về sau nếu còn có chuyện gì, tôi sợ sẽ tiếp tục quấy rầy cậu đó."

Thấy Khương Bình cố chấp mãi, Khúc Chí Văn lạnh lùng nhìn người trước mặt, một lúc sau mới thở dài nói: "Đây là lần cuối cùng tôi khuyên bảo chân thành, tôi có thể khẳng định, nếu chuyện này, anh không dừng lại, tới lúc lần sau tôi gặp lại anh, chỉ có thể nhìn thấy thi thể của anh."

"Vậy tôi cũng---"

"Rinh reng reng----"

Chưa nói xong, điện thoại liền reo lên, thấy là số lạ, Khương Bình nhấn chấp nhận sau đó nói: "Xin chào, xin hỏi là..."

Mới nói ra khỏi miệng, một tiếng khóc đau xé tâm can của phụ nữ truyền từ bên kia tới,

"Cảnh sát Khương! Cảnh sát Khương ----Con tôi bị người hại chết rồi! Đó không phải tai nạn! Nó bị người hại chết... Tôi xin ngài, xin ngài tìm lại công lý cho nó hu hu hu-----"

Giọng nói khàn khàn đau đớn, tim Khương Bình không cầm được cũng theo tiếng khóc này mà rung động theo,

Đợi bình tĩnh chút, Khương Bình trước nói hai câu động viên an ủi, tiếp theo mới hỏi: "Xin hỏi chị là? Chuyện con nhà là như thế nào?"

"Tôi...tôi là, tôi là mẹ của Giang Ba! Vừa rồi tôi đang dọn dẹp nhà cửa hu hu.. .tôi, tôi mới, mới phát hiện trên giá sách của Giang Ba có một cuốn nhật ký! Bên trên viết những việc trước khi nó xảy ra chuyện! Nó bị người ta hại chết! Bị người hại chết!"

Giọng nói của mẹ Giang Ba rất lớn, Khúc Chí Văn ở bên cạnh cũng nghe thấy, cùng đối mặt với Khương Bình, Khúc Chí Văn nhỏ giọng hỏi:

"Chuyện gì thế?"

Khương Bình nhìn Khúc Chí Văn, nghe mẹ Giang Ba ở bên kia nói chuyện liền cau mày rất chặt, "Chị đừng gấp, tôi lập tức qua nhà chị, chị hãy cất kỹ cuốn nhật ký đó, tôi bây giờ lập tức đi!"

Nói xong, Khương Bình ngắt điện thoại nghĩ một chút rồi nói với Khúc Chí Văn: "Có lẽ lần này lại làm phiền cậu rồi, e rằng bây giờ cậu không thể về?"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ Giang Ba tìm thấy nhật ký của Giang Ba lúc còn sống, bên trên viết những điều rất lạ, còn cụ thể tôi cũng không rõ, phải đi xem mới biết được."

"Nhưng mà..." Khúc Chí Văn cong môi cười, "Tôi phải về rồi."

 Khương Bình nhìn Khúc Chí Văn sau đó nghiêm người cúi xuống, "Xin nhờ cậu, lần này thực rất cần cậu giúp, đây thực sự không phải chỉ là một vụ án yêu ma gây hại nữa!"

HẾT CHƯƠNG

Truyện được edit phi thương mại và chỉ đăng duy nhất tại wattpad











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net